Ebolavior 1 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam - 3. CHƯƠNG I: NGÀY PHÁN XÉT - Hồi 3: *THU HÀ NỘI*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
163


Ebolavior 1 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam


3. CHƯƠNG I: NGÀY PHÁN XÉT - Hồi 3: *THU HÀ NỘI*


Tôi lại gần với 1 dáng vẻ thoải mái và tự nhiên. Trông em bây giờ đã thay đổi nhiều kể từ khi 2 đứa quyết định chia tay vì nhiều lý do, em có cuộc sống của mình và tôi cũng vậy. Chúng tôi không hợp trong nhiều thứ nhưng sau tất cả những gì xảy ra đó, mỗi người vẫn trân trọng và quý mến nhau, 1 tình cảm đẹp…

Thoáng đưa mắt nhìn khuôn mặt đó, em cười với tôi, đôi má lúm đồng tiền vẫn lung linh khi được điểm chút nắng vàng, và càng óng ánh hơn khi qua 1 lớp phấn mỏng, vẻ đẹp đó toát lên 1 cách rạng rỡ, xinh tươi. Đôi môi em đỏ thắm, căng mọng như những đóa hồng trong sương sớm tinh mơ, chúng khẽ ấp ủ từng giọt nước nhỏ xíu, đậm hương, tràn trề sức sống.. Còn bờ vai kia giờ đã khác xa những gì trong kỷ niệm của tôi. Chúng chảy dài miên man bất tận mang theo sự mềm mại như thác nước Niagara hùng vĩ. 2 cánh tay làm tôi liên tưởng đến từng đợt sóng trắng xóa đổ xuống có khi nhanh, khi chậm, khi đầy kiêu hãnh như mẹ thiên nhiên mà lại uyển chuyển, nhịp nhàng như 1 dải lụa vắt ngang bầu trời.

Em vận 1 chiếc áo mỏng mà qua đó, tôi có thể nhìn thấy bầu ngực đã được nâng niu, uốn nắn bởi bra. Chúng cân đối chẳng khác gì đồi núi cao nguyên trập trùng, mang vẻ hoang sơ mà đầy tươi mát, nhấp nhô uốn lượn như nét bút vẽ dưới nền thanh thiên. Tất cả khiến tôi choáng ngợp như chính mình đang đứng giữa 1 bức tranh phong cảnh họa đồ, có núi sông, non nước đầy sống động và thanh thoát.

Có thể nói, em rất giỏi trong cách khoe sự quyễn rũ, những ưu điểm ngoại hình của mình 1 cách khéo léo.

– Anh nhìn gì mà ghê vậy. – em cười nói làm tôi sực tỉnh

– Sao em lại ở đây thế?

– Cũng cùng câu hỏi với anh rồi.

– Anh đoán chắc em bên nhà gái chị Vân phải không?

– Vâng, mà em sắp đi du học rồi anh à.

– Mừng cho em, bao giờ em bay và ở đâu vậy?

– Paris, ngày kia em bay rồi.

– Nhớ check in tháp Effel cho anh nhé!

– Hì Hì, anh vẫn từng mơ đến đó nhỉ? Mà cô bé kia là… – Vy nói và đưa mắt về phía Chi

– Ờm, người yêu anh đó!

– Mà anh nghĩ sao nếu chúng mình có 1 buổi đi chơi trước khi em lên đường?

– Đương nhiên là được rồi.

Sau đó, tôi và Vy cũng nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện vì em có việc bận cần giải quyết.

– Làm em 1 tấm anh phó nháy ơi.

Tôi kéo bố mẹ và 2 anh chị cùng Chi đứng cạnh, mọi người cười tươi roi rói như bắt được vàng đương nhiên cô dâu chú rể là những người nổi bật hơn cả. Ánh flash chớp lên, xung quanh xác pháo vẫn vương vãi đầy trên nền đất.

Sau khi kết thúc, tôi đưa Chi về rồi lại đến quán cà phê quen thuộc trên phố Giảng Võ để tận hưởng từng phút giây thư giãn của cuộc sống thường ngày. Đây là 1 trong những quán cà phê bậc nhất với hàng chục năm tuổi, hầu hết những quán này đều được bài trí với tường vôi bạc màu và mái ngói rêu phong. Tôi cứ ngồi im lặng, nếm từng ngụm cà phê và lắng nghe trọn những giai điệu nhẹ nhàng mà lại da diết của bản xasophone kinh điển “Going Home” đối lập với dòng đời xô bồ, hối hả bên ngoài.

Trở về tổ ấm sau bữa cơm chiều với bố mẹ cùng 2 anh chị, tôi check facebook 1 lúc rồi đi tắm và nằm lăn ra giường ngủ.

– Đùng!!! Đùng!!!

Tiếng sấm làm tôi đột nhiên bật dậy, mồ hôi nhễ nhại, 1 cảm giác mệt mỏi và khó tả xen lẫn sự sợ hãi giấy lên trong lòng. Xung quanh tối đen, chẳng nhớ nổi tôi đã ngủ từ lúc nào. Bên ngoài tiếng mưa rơi mỗi lúc 1 nặng hạt, đổ ầm ầm xuống mái nhà không ngớt. Bỗng, cả căn phòng sáng trưng bởi ánh chớp và sau đó là tiếng sấm giật đùng đùng như muốn đánh nổ tung bầu trời. Trong khoảng tích tắc sáng đó, trên gương tủ tôi thấy 1 gã đàn ông mang bộ mặt khắc khổ, sầu não, râu tóc lòa xòa hết cả, trên người các cơ bắp và gân nổi lên trông gớm ghiếc bởi những vết chém chằng chịt, hắn nhìn tôi bằng con mắc sắc lạnh như muốn ăn thịt. Tay hắn cầm 1 thanh kiếm với máu chảy tóc tách xuống nền nhà và điều hãi hùng làm tôi run rẩy, thất kinh khi nhận ra xác cô gái hắn đang ôm là Vy! Tôi sợ đến nỗi chân không nhấc nổi, phải cố gắng bò lết ra khỏi giường, với tay bật công tắc đèn phòng. Ánh sang phủ kín không gian, xung quanh vẫn chỉ có 1 mình tôi.

– Người đàn ông đó là ai? Tại sao lại là Vy?

Tôi thắc mắc nhưng chẳng tìm được câu trả lời, liền bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, mọi thứ vẫn là 1 màu đen nhạt nhòa. Xa xa, tiếng mèo kêu văng vẳng như gào khóc, ai oán. Bỗng dưng tôi cảm thấy 1 nỗi buồn trống trải trong lòng, cảm giác như chỉ có mình đơn độc với cuộc sống.

Tôi cứ đứng đó cho đến gần sáng, trời tạnh mới dám quay lại ngủ cho đến chiều. Phải công nhận rằng sau cơn mưa đêm qua, không khí buổi chiều đã dịu mát hơn và thấp thoáng vài nàng nắng tinh nghịch. Tôi thấy cực kỳ sảng khoái, phi tức tốc ngay đến chỗ hẹn, em đừng trước tòa nhà BBQ diện váy ngắn, 2 cặp giò mơn mởn làm tôi nóng trong người.

– Ăn không em?

– Không, em ăn rồi mà.

– À không, xe anh mới thay má phanh.

– Anh vẫn vui tính như ngày nào nhỉ?

– Thế giờ em muốn đi đâu?

– Đi ăn kem hồ Tây với dạo 1 vòng hồ luôn anh nha.

– Okie em!

Em trèo lên con Wave RSX bất khốc tử thần của tôi, xe chạy bon bon trên đường Thanh Niên mua kem ốc quế rồi rẽ vào đường ven hồ Tây.

Hàng dương liễu rủ bóng xuống mặt hồ như những nàng thiếu nữ tuổi 19 đôi mươi. Cái độ tuổi của sự e then, của xuân thì, nghiêng mình đón nhận từng làn nắng dệt lên mái tóc óng mượt. Tôi và Vy chắc chẳng thể nào quên được cái mùi ven hồ ,hay nói cách khác, là hơi thở của hồ Tây. Từng đợt gió thổi vào len lỏi trong hốc mũi 1 vị nồng nàn, 1 vị đặc trưng mà không lẫn đi đâu được.

Em ngồi sau xe tôi nhắm mắt tận hưởng, nhưng đâu chỉ có hơi thở của hồ Tây, mà nơi đây còn có 1 vị khác nữa, 1 vị của năm tháng cho những ai sinh ra và lớn lên ở Hà Nội: “hương hoa sữa”. Hồi bé, tôi không biết có điều gì đặc biệt ẩn sau hoa sữa. Chỉ nhớ những lần đi xích lô cùng bà qua phố Nguyễn Du. Tiết trời lành lạnh và tôi ngửi thấy một hương thơm rất mạnh, ngọt như bánh mứt, mỏng nhẹ và mơ hồ như lụa, bủa vây xung quanh.

Hoa sữa là loài hoa của lưu luyến. Tháng Chín, Hà Nội chính thức vào thu, cũng đủ để nhắc nhở về những cuộc chia ly. Tháng Chín, sân bay cũng đông đúc hơn thường ngày, là những chuyến đi lớn, là những niềm hy vọng và niềm tin về một ngày trở về. Vì thế mà thu Hà Nội thường man mác buồn, nỗi buồn phả vào gió, phả vào hương hoa sữa, phả vào tâm can người xa xứ. Vy có vẻ hiểu được suy nghĩ tôi, nên nét mặt em có chút đượm buồn.

Bay sang phương trời xa xôi cũng đồng nghĩa xa cách với những gì đã quen thuộc, đã gắn bó. Không buồn sao được.

Tôi đi chậm và ngoảnh lại nhìn em, bỗng dưng tôi lại nhớ về hình ảnh đêm qua, lòng tôi ngổn ngang, chẳng thể tin nổi, tôi cố trấn tĩnh mình rằng chỉ là mơ 1 giấc mơ thôi, cũng có thể do tôi xem nhiều phim hành động máu me nên thần kinh bị ảnh hưởng. Tôi cố động viên bản thân nghiêng về giả thiết này.

– Mặt hồ đẹp anh nhỉ?

– Ừm! Đúng vậy em, nhưng chắc không đẹp bằng em được!

– Lại lẻo mép!

– Đâu dám!

– Dừng lại đi! Em muốn chụp ảnh!

Tôi tấp xe vào lề đường, bỏ mũ bảo hiểm ra, tranh thủ ngắm nhìn không gian rộng lớn bao la này. Mặt nước sóng sánh xô vào bờ như tráng bạc, đang gần về hoàng hôn, nắng khẽ đổ xuống hồ tạo thành 1 vệt sáng rực rỡ, khung cảnh xinh đẹp và bao la khiến con người ta thích vận động và hòa mình vào thiên nhiên hơn.

Quay sang em, mái tóc bay vương vấn trong gió, ánh chiều tà điểm đôi môi hồng lấp lánh. Em cười tươi nhưng đồng thời tôi cũng nhận ra sự buồn bã trong đó.

– Em có biết không?

– Biết gì vậy anh?

– Không phải lúc nào, em cũng có thể ngắm cảnh hoàng hôn đẹp lộng lẫy với đủ màu sắc rực rỡ trên bầu trời Hà Nội, như những ngày mùa Thu này. Anh biết em hơi tiếc nuối nhưng hãy tận hưởng phút giây này đi mà biết đâu? Em sang đó, khung cảnh còn choáng ngợp hơn ở đây thì sao?

– Cũng có thể… nhưng mà?

Tôi im lặng như muốn lắng nghe.

– Chẳng ai mặc định rằng ngắm hoàng hôn là phải buồn, nhưng em nghĩ, hoàng hôn càng đẹp thì lại càng mang đến cho người ta một nỗi buồn dịu dàng, mênh mang đến lạ! Anh nghĩ vậy không??

Đúng là không chỗ nào ở Hà Nội có thể ngắm chiều tà mùa Thu đẹp hơn hồ Tây, mặt hồ rộng bao la nhuộm một màu vàng của nắng chiều. Mặt trời lăn chầm chậm từ trên những đám mây, tựa như đang chìm xuống những tòa nhà cao tầng phía đường chân trời xa xăm.

– Em cũng thi sĩ thật!

Tôi cười nói và kéo em ra chỗ đẹp nhất để chụp ảnh cả 2 đứa. Lúc này, là lúc bắt gặp những khoảnh khắc chuyển giao huyền diệu của thiên nhiên, khi bầu trời đang từ vàng nhuộm nắng thì ngả sang đỏ rực, rồi mặt trời khuất bóng, chỉ để lại những tia sáng màu cam lóe lên trên nền trời màu xanh tím của đêm.

Tất cả quá trình kì diệu ấy chỉ xuất hiện trong chưa đầy một tiếng, nhưng mang đến trọn những cảm xúc ngất ngây cho những ai ngắm nhìn.

Đừng bỏ lỡ chúng, bởi khi mùa Đông đến thôi, hoàng hôn sẽ lại có một màu rất khác, và tất cả sẽ phải đợi dài một năm chỉ để ngắm hoàng hôn mùa Thu Hà Nội lộng lẫy như thế nào đó!

– Cho anh ôm em trước lúc đi xa nhé?

Tôi nói nhưng không đợi em trả lời đã ôm em vào lòng.

– Lên đường mạnh giỏi nhé em! – tôi khẽ thì thầm vào tai em và chụp hình cùng

1 bức ảnh khá là đẹp của 2 đứa, tôi lặng lẽ đi ra cốp xe máy lấy túi đồ để sẵn trong đó làm em ngạc nhiên.

– Bánh tráng trộn thì sao nhỉ?

Em cười tươi như hoa, nhận lấy và cả 2 cùng ăn trong 1 khung cảnh bao la, trữ tình, kết thúc 1 chuyến đi chơi bình dị.

Chiều hôm sau, tôi uể oải bật dậy trong tiếng chuông điện thoại của thằng Việt.

– Có gì nói luôn?!

– Đá bóng? Nhận kèo rồi! Quên à?

– Sao không nhắc?

– Tao nhắn tin từ hôm qua rồi mà? Thôi nhanh đi, thế nhé! Tút..tút..

Thế là thằng ôn tắt máy, tôi lóc cóc bò dậy mặc quả Barca thần thánh, giày thượng đình ghẻ mua 90k 1 đôi đến chỗ hẹn.

Tôi chở nó băng qua mọi nẻo đường nhưng không tránh khỏi sự ùn tắc, bây giờ là 4 rưỡi 5h chiều. Giờ cao điểm nên ai cũng muốn nhanh nhanh chóng chóng về nhà, cảnh sát giao thông thì tuýt còi hết công suất. Tuýt đến nỗi lưỡi thụt cả vào còi, mấy anh lớ ngớ đè vạch là lại giọng điệu quen thuộc: “ chào anh, xin anh xuất trình giấy tờ….”

– Rẽ tắt vào Nguyễn Khang cho nhanh đi mày?

– Ờ!

– Mà mày xem con nhỏ này được không?

Nó nói rồi giơ điện thoại ra trước mặt tôi.

– Đang lái xe, muốn dập mặt ra đường à?

Nó hiểu ý nên không làm gì cả, được 1 lúc lại vỗ vai tôi lần nữa làm tôi phát bực

– Gì?!

– Mày nhìn xem cái quái quỷ gì thế kia?!

Tôi và nó không khỏi kinh hãi, loạng choạng suýt ngã xe khi thấy 1 chiếc may bay mất kiểm soát, khói bay theo mù mịt đang lao đi với 1 vận tốc cực nhanh trên bầu trời!!

(tiếc gì 1 dấu sao đề cử để động viên tác giả các bạn nhỉ? Dấu sao tuy nhỏ nhưng điều đó cho thấy bạn quan tâm đến câu chuyện đó. Và tác giả cũng rất vui nếu được kết bạn, làm quen với bạn qua facebook: https://www.facebook.com/longpham2810
Và bạn cũng đừng quên lên wall tác giả viết những dòng suy nghĩ, cảm nhận về câu chuyện để tác giả được biết nhé. Mãi yêu đọc giả)

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN