Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam - 39. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 15: *QUÂN BÀI TẨY*
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
169


Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam


39. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 15: *QUÂN BÀI TẨY*


– 1 cái que kim loại sao?

Đại Bàng cảm thấy khó hiểu, nhưng chẳng ai buồn quan tâm đến điều đó vì tất cả chỉ còn lại 5 giây cuối cùng.

Cả 4 gấp rút đảo mắt nhìn quanh toàn bộ hệ thống cạm bẫy tinh vi cổ quái.

Đầu thanh kim loại dẹt như có thể vặn xoáy vào con ốc hoặc ổ khóa nào đó, chúng tôi đoán chỉ cần tìm ra bất kỳ 1 khe hở hoặc 1 rãnh khía là có cơ may cứu sống được họ, dù mọi thứ vẫn còn rất hoang mang.

Bất chợt, ánh đèn pin soi vào chính giữa chiếc nĩa đang nắm giữ sinh mạng Thu ánh xạ ra chùm tia sáng lấp lánh màu bạc khiến tôi chú ý, khẩn trương cúi đầu soi rõ.

– Đây rồi!

Tôi reo lên, sau đó cơ thể hành động còn nhanh hơn cả ý nghĩ, giật lấy thanh dũa tra ngay đầu dẹt vô rãnh nằm giữa sống chiếc nĩa và xoáy ngược chiều kim đồng hồ.

1 tiếng tạch rõ ràng phát lên, 2 đầu nhọn của chiếc nĩa lập tức thụt trở lại vào trong. Thu vội vã ôm chặt lấy tôi sau tình thế thập tử nhất sinh.

– Được rồi! – Đại Bàng phấn khởi reo lên

Chỉ đợi có vậy, Thảo cuống cuồng xông vào cướp thanh dũa từ tay tôi chạy tới chỗ bà bầu Hương giải cứu.

Và ngay tích tắc sau đó thôi, chiếc ghế sofa rơi xuống ầm 1 tiếng phá nát mọi thứ.

Cả tôi và Đại Bàng nhìn 2 người phụ nữ sống sót sờ sờ mà cứ ngỡ không phải sự thật.

Vì “sự thật” là không ai ở đây có thể hình dung nổi cái giá phải trả cực kỳ khủng khiếp thế nào nếu thua cuộc trong trò chơi này.

Ít nhất là so với những gì mà cả 2 vừa trải qua.

Vẫn là tiếng thở dốc và ho sặc sụa đầy nặng nề của Thu, em ho đến nỗi nước mắt cứ chảy ứa ra, và chỉ đến khi tôi ôm trả lại em kèm theo những cử chỉ vỗ về, trấn an em mới bớt đi phần nào sự sợ hãi còn đó.

Và thật đáng trách khi lúc này tôi mới nhận ra trên người em chỉ còn độc chiếc áo ngực, đôi tay ngay tức khắc cởi bỏ lớp áo lính bên ngoài và bảo em mặc tạm.

Phía bà bầu Hương, tình hình cũng chả khá khẩm hơn là bao.

Rốt cuộc ở thời đại này, xác sống và con người, loài vật nào mới thực sự đáng ghê tởm đây?

– Anh trai em đâu rồi? – Thu chợt hỏi

– Thật sự thì anh cũng không biết. Nhưng em có biết vì sao mình lại ở đây không? Lúc đột nhập vào trong này đã xảy ra chuyện gì?

– Em không nhớ gì cả từ sau khi mọi người tiếp cận trên mái, khi tỉnh lại đã thấy mình ở trong này. Chúng ta mau chóng tìm anh Việt đi anh, và cả những người khác nữa!

– Như vậy khả năng cao là nhóm của chúng ta đã bị đánh thuốc mê ngay khi đặt chân vào cái rạp quái quỷ này! – Đại Bàng xen vào

– Có lẽ thế. Và bằng cách nào thì 1 trong 2 người Thảo và Tùng hoặc cả 2, sẽ phải trả lời cho chúng ta.

Tôi đánh ánh mắt lặng lẽ quan sát 2 người họ. Thu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra và tôi cũng không có thời gian để trình bày, chỉ bảo em cư xử bình thường nhất có thể. Hơn nữa, vòng tròn diễn kịch này càng nhỏ càng tốt, tránh dứt dây động rừng lại có thêm người vô tội phải chết. Kẻ thủ ác đã rất tự tin vào bộ óc của hắn thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác ngoài việc tương kế tựu kế.

Cả Thảo và Tùng đỡ bà bầu Hương bước đi 1 cách khó nhọc lại gần chỗ 3 người chúng tôi. 2 người họ tuyệt nhiên không có động thái hối lỗi gì về vụ xung đột nguy hiểm vừa nãy, lại thêm bà bầu Hương cứ nhìn tôi và Đại Bàng với ánh mắt không thể lý giải nổi.

– Được rồi! Hãy giải thích từ đầu đi, tại sao cậu lại biết được chính xác chỗ giấu cái thứ vớ vẩn này!
Tùng dứt lời ném phăng chiếc dũa.

– Lời cảnh tỉnh cuối cùng của kẻ chủ mưu đã giúp tôi nhận ra chi tiết quan trọng đó. Từ nãy đến giờ chúng ta đều suy luận 1 cách đơn giản nhất có thể về “số lượng” theo ý hắn nhưng suýt nữa thì bỏ qua 1 chi tiết cực kỳ quan trọng.

– Là gì vậy? – Thảo hỏi

– Tổng! – Đại Bàng xen vào

– Là sao? Tôi không hiểu cái quái gì cả! – Tùng giận dữ

– Tổng cộng – tôi nhắc lại – đoạn ghi âm lời nói của hắn có cài cắm 3 chi tiết ẩn là chìa khóa quan trọng để chiến thắng trò chơi này. Thứ nhất: hãy nhìn sâu vào tất cả chúng ta, liệu chúng ta có xứng đáng được sống? Như mọi người đã biết, điều đó đơn giản ám chỉ về “số lượng” 7 người chúng ta bao gồm cả thai nhi. Và hàng ghế thứ 2 chính là gợi ý về 2 cạm bẫy mà chúng tôi đang phải đối mặt để cứu thoát mọi người, cũng chính là chi tiết thứ 2. Còn chi tiết cuối cùng, nếu không thực sự cảnh giác thì e rằng, hắn ta quả thực là 1 tên thiên tài tội ác bệnh hoạn cho đến thời điểm này. Đó chính là câu “tôi sẽ giết chết tất cả các người”. Mọi người đã nhận ra chưa?
Duy chỉ có tôi và Đại Bàng là hiểu còn lại rất tiếc vẫn chưa ai nhận ra được.

– “Tất cả” cũng chính là tổng cộng. Hắn đã mớm cho chúng ta dấu “=” giữa 2 con số 7 và 2, việc còn lại của chúng ta cực kỳ đơn giản đó là làm phép tính cộng 7+2=9 để tìm ra chính xác số ghế cứu mạng 2 người họ.

– Trời đất ơi! Tôi đến phát điên mất, thế mà các người cũng nghĩ ra được. – Tùng thốt lên

– Nhưng việc phá giải câu đố này dù ăn may hay
chính là thực lực thì chắc chắn giờ hắn cũng không thể coi thường 2 anh. Mọi việc từ giờ sẽ còn khó khăn và nguy hiểm hơn rất nhiều.

Thảo dứt lời cũng là lúc bầu không khí chìm sâu vào sự u ám, khi mà số phận của mọi người lúc nào cũng bị vây hãm bởi 1 thế lực ẩn mình trong bóng tối thì tôi lại càng cảm thấy mình phải có trách nhiệm lôi cổ tên cầm đầu ra ánh sáng.
Rất có thể hắn đang ở ngay trước mắt tôi ung dung cười đểu trong lòng mà tôi không biết được, nhưng có 1 điều tôi chắc chắn đó là không được phép tin lời bất kỳ ai ngoại trừ đồng đội mình lúc này.

– Á, tôi đau quá!

Bỗng nhiên bà bầu Hương kêu la khiến tất cả hoảng sợ.

– Thu, mau xem thế nào! – Đại Bàng lập tức ra lệnh.

Em khẩn trương đỡ cô nằm xuống, tức khắc thực hiện 1 loạt những chuẩn đoán chuyên môn cùng với sự trợ giúp của tôi và Thảo.

Nếu phải sinh nở trong tình cảnh này thì thật đúng là trăm nan vạn nan. Dĩ nhiên tôi cầu mong Hương chịu đựng được.

1 vài phút sau, với tất cả những đồ dùng còn lại trong chiếc áo lính, may mắn Thu đã làm tình hình dịu đi phần nào, bà bầu cũng không còn ra sức kêu đau như vừa nãy nữa.

Mọi chuyện có vẻ như yên ổn tạm thời.

– Sao rồi?! – tôi hỏi dồn

– Nếu không kịp đưa về khu cách ly mổ đẻ trong vòng 3 tiếng nữa thì e rằng tính mạng người mẹ sẽ khó giữ được mất!

– Khốn kiếp, đồng đội thì chẳng biết ra sao giờ lại lâm phải chuyện này. – Đại Bàng lo lắng

– Giờ mọi người tính sao? – Thảo hỏi

– Với nhân lực ít ỏi bây giờ dù chúng ta có muốn trở về nhanh nhất cũng không phải là chuyện dễ dàng, chưa kể kẻ thủ ác vẫn đang lởn vởn trong đây. Những người đồng đội của chúng tôi dù sao cũng là đội tinh nhuệ, nên hãy ưu tiên việc tìm ra họ trước. Sau đó trở về sẽ an toàn hơn.. – tôi nói

– Làm sao anh biết chắc họ còn sống! – Tùng xen vào

– Vậy thì cái mạng của cậu, người phụ nữ bụng mang dạ chửa này, và số còn lại trong này cũng đều sẽ chết hết! Muốn không?!

– Được rồi! Vậy thì chúng ta nhanh chóng tìm ra đồng đội của các người rồi khẩn trương thoát khỏi đây mau! – Thảo nói

– Mọi người nghe rõ đây: phòng chiếu này có 2 cửa thoát hiểm, chúng ta sẽ không ra bằng cửa mà tôi và Long đã vào để đề phòng bất trắc. Nên ai nấy hãy khẩn trương trang bị cho mình những gì cần thiết để giúp tất cả sống sót, 2 khẩu shotgun kia có vẻ dùng được đấy. Bây giờ chúng tôi sẽ kiểm tra lại khắp phòng để chắc rằng không còn cạm bẫy bất ngờ nào nữa. Đi thôi Long!
Tôi gấp rút đứng dậy chuẩn bị kiểm tra thì 1 cánh tay đã kéo trở lại.

– Vết thương rỉ máu rồi, để em băng lại mau!
Thu nghiêm giọng ra tỏ vẻ ra lệnh, Đại Bàng khẽ ừ một tiếng nhưng không quên thúc dục.

Sau 2 đến 3 phút băng bó, cả 2 soi đèn pin lia mọi ngóc ngách từ khoảng cách các hàng ghế đầu tiên rồi dần dần ra xa, những tấm trần, bộ loa rồi cả tường cách âm phòng chiếu cũng đều được soi xét kỹ càng.

Mọi thứ tưởng chừng như đang an toàn bởi tôi không thể nào dám nói chắc chắn 100%. Cho đến khi cách 4 người phía dưới 1 khoảng đủ xa lúc này đoạn hội thoại thật sự mới bắt đầu.

– Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về động cơ chạy đi của kẻ phản bội, kể cả lúc hắn xuất hiện. Đều không ngoài mục đích kéo dài thời gian để đồng bọn đưa Thu vào và sắp đặt lên cạm bẫy thứ 2 này.

– Đúng vậy – tôi đồng tình – ngay lúc chúng ta phá giải được câu đố của trò chơi cũng là lúc chúng ta nghĩ rằng 1 hoặc cả 2 người họ là nội gián bởi: Thứ nhất, vị trí số ghế sẽ thay đổi tùy theo số lượng người vào, sẽ thế nào nếu chỉ có duy nhất 1 hoặc 2 chúng ta đặt chân vào, điều đó dẫn đến số người thay đổi bắt buộc đáp án không phải là 79 như lúc đầu.

– Chính thế nên buộc phải có tai mắt quan sát từ trong để biết người vào là bao nhiêu, không ngoại trừ trường hợp chúng lén liên lạc với nhau. Và việc chúng ta phát hiện ra tưởng như đã nằm trong nước cờ tính toán của hắn. Nhưng chi tiết này lại phủ quyết tất cả lập luận của tôi và cậu, có lẽ 1 hoặc 2 người bọn họ không phải là nội dán.
Người lĩnh chiến nói rồi chỉ tay vào cánh cửa phía cuối rạp, đồng thời đẩy nhẹ đủ để khẽ chuyển động, dĩ nhiên điều đó chứng minh nó không hề được khóa lại từ bên trong hoặc ngoài.

– Đây không phải là hiện trường khép kín! – Đại Bàng nói

– Đúng là vậy nhưng cũng không phải là vậy!

– Ý cậu là sao?

– Hiện trường khép kín hay không về nguyên tắc lập luận vẫn không thay đổi. Giả thiết thứ nhất, trong khi chúng ta bị tên phản trắc kéo dài thời gian bởi những cuộc đấu sống chết thì đồng bọn của hắn đã đưa các nạn nhân vào và sắp đặt lên trò chơi này, theo tôi suy đoán khi đã hoàn thành xong tên nội dán lén liên lạc hoặc ra hiệu để kẻ phản bội thoát thân 1 cách êm đẹp, bằng chứng là sử dụng bom cay tự chế. Việc cánh cửa không khóa chính xác là để chúng ta nghĩ rằng kẻ sắp đặt là người thứ 3 do vội vàng trốn thoát khỏi hiện trường.

– Còn giả thiết thứ 2 theo cậu, chính là 1 hoặc cả 2 người họ cố tình làm vậy để đánh lạc hướng suy luận của chúng ta, khiến cúng ta nghĩ rằng kẻ bày trò đúng là người khác. Ngay từ đầu chẳng ai hôn mê mà chỉ nằm giả vờ diễn theo kịch bản viết sẵn.

– Đúng vậy!

– Và giờ thì mọi thứ càng rối tung hơn rồi! Tôi biết
nghiêng về giả thiết nào đây? Chúng ta còn phải tìm ra kẻ đó càng sớm càng tốt để biết tung tích những người còn lại ở đâu!

– May mắn cho chúng ta, bởi kẻ nội dán đó đã ở trong này rồi! – tôi khẳng định

– Sao?! Cậu đã biết kẻ khốn kiếp đó là ai rồi ư?! – Đại Bàng kinh ngạc

– Không, nhưng chúng ta phải cảm ơn bà bầu Hương vì “thứ” quý hơn vàng này. Giả thiết thứ nhất chứng minh 1 trong 2 người vô tội không còn giá trị nữa. Cô ta đã biết và đang cố gắng tìm cách nói cho chúng ta kẻ đấy là ai. Và tất nhiên cũng phải cảm ơn Thu vì sự nhanh trí quá đỗi khủng khiếp. Họ thực sự đã phối hợp cực kỳ ăn ý để qua mặt trót lọt tên nội dán.

– Đó là gì vậy?! Mà cậu đã có từ lúc nào?!
Tôi lặng lẽ cẩn trọng tháo đi 1 phần lớp vải băng bó, lấy ra 1 tờ giấy rách nát bé xíu được dấu dưới lớp bông gòn mà Thu đã lén đặt lên vết thương vừa nãy.

– Theo tôi suy đoán, việc bà bầu Hương kêu đau chỉ là giả vờ để thực hiện kế hoạch bởi biết Thu có chuyên môn về phụ sản, chắc chắn là người sẽ phải xem xét cho mình. Bằng cách nào đó, cô ta đã lén nhét vào tay Thu lúc tên nội dán không đề phòng. Nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ, em tìm cách tiếp cận và đưa cho tôi thông qua việc băng bó, cũng chính là dấu “nó” trong lớp bông gòn để tên nội dán không phát hiện được.

– Hay lắm! Mảnh giấy đó ghi gì vậy?

– 13.01.R

– 13.01.R?! Điều đó có nghĩa là sao?!

– Tôi chưa biết được, nhưng chắc chắn đây sẽ là chi tiết quan trọng giúp chúng ta lật ngược thế cờ, đồng thời vạch mặt kẻ đang trà trộn trong này!

” Cô đang cố nói với chúng tôi điều gì vậy Hương?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN