Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam - 41. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 16.2: *GIẢI MÃ* (khai bút đầu xuân)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
160


Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam


41. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 16.2: *GIẢI MÃ* (khai bút đầu xuân)


Tôi cứ nằm nguyên dưới sàn nhà, 2 chân duỗi thẳng thả lỏng cả thân thể, chỉ có tiếng thở hồng hộc là át đi không gian im ắng. Cũng chính thế mà tôi cảm nhận rất rõ khoang ngực mình đang dao động lên xuống liên hồi đua cùng nhịp tim đập thình thịch.

Vô tình đưa tay định lau trán, chợt chiếc áo quân phục bung khuy, tôi mới nhận ra nó đã rách lỗ chỗ kèm theo 1 mùi tanh tưởi lại ngai ngái xộc lên.

Chắc hẳn dịch mồ hôi đã quện với máu lũ xác sống hôi hám.

Cố gắng tôi ngồi dậy xé toạc tay áo, vứt chúng ra xa. Chợt ánh lửa xuất hiện, bóng chúng nhảy múa ma quái đầy trên tường.

Tôi quay đầu lại thì ra là Thảo, ngay trước ngọn lửa tít cuối khu bếp, cô đứng dựa lưng vào giá sắt đặt lò nướng, 2 tay khoanh trước ngực, mặt cúi xuống lộ rõ vẻ mệt mỏi. Phía đối diện, Tùng ngồi gục đầu bất động, hắn chẳng nói cũng chẳng đả động gì cả.

Dĩ nhiên là vậy, bởi tất cả vừa mới trải qua 1 cuộc chạy đua nước rút, đâu có ai còn hơi sức mà nói được lời nào.

Phía ngoài, tiếng đập cửa của đám người chết không ngừng gây áp lực. Tôi cùng Đại Bàng nhanh chóng dìu dắt nhau di chuyển gấp vào trong.

Bây giờ tôi mới có thể nhìn rõ vị trí của Thu và bà bầu Hương. Đồng thời quan sát thật kỹ không gian bố trí khu bếp khi tiến gần tới hệ thống bếp gas công nghiệp.

Một mặt bằng hình chữ nhật với diện tích ước chừng gần 50m², chiều dài 20m, chiều rộng tầm 3m. Bên tay trái tôi là 1 dàn tủ lạnh, tủ cấp đông cỡ lớn bảo quản thực phẩm được kê từ đầu cửa vào đến gần cuối khu bếp. 1 phần 3 chiều dài bên tay phải là khu vực rửa bát, máy sấy tự động, cùng với tủ treo bát đĩa phía trên đầu chạy dọc vào trong, 1 phần 3 tiếp theo là bộ phận giám sát món kiêm đọc bill order. Chính giữa 2 bộ phận là 1 khoảng tường hổng dài hình chữ nhật, được kê bàn ngay sát bên dưới phục vụ cho việc đưa món ra và vận chuyển bát đĩa bẩn vào cho nhân viên rửa bát.

Chính giữa khu bếp là các tủ cấp đông của 3 bộ phận chính trong từng công đoạn chế biến mà tôi phải nheo mắt mới nhìn rõ được: Salad, Hot dish và Pasta.

Trên mặt bàn Salad, chính là bà bầu Hương đang nằm nghỉ, Thu ngồi vạ vật ngay cạnh, 2 tay em xoa bụng cô và tất cả lại cùng nghe người phụ nữ đó lẩm nhẩm tiếng hát ru giữa không gian lờ mờ, thăm thẳm tối:

” Hoàng hôn lặn bể Bắc

Chợt nhớ ở phương Nam

Nắng mai ánh sương phủ

Song cửa ai không cài “

– Tình hình cô ta sao rồi? – Đại Bàng hỏi

– Có thể cầm cự nhưng em không biết nữa. Hương đang rất kiệt sức và thiếu nước trầm trọng! – Thu trả lời

Lập tức tôi nhìn quanh khu bếp, mở cả nắp tủ đông lên ngó vào, toàn là túi zip đựng thực phẩm kíp lạnh lúc nhúc lũ dòi bọ bên trong nhìn sởn hết gai ốc.

– Đây này!

Đại Bàng đứng ở khu đọc bill order lôi ra 1 bình nước loại 20 lít chỉ còn dưới nửa, ngay cạnh là các bom bia ngoại nhập bốc mùi chua lòm. Thảo thấy thế lập tức chạy băng qua mặt tôi lấy nước đầy cốc uống rồi mang cho bà bầu. Những người còn lại bao gồm cả tôi nhanh tay chia nhau tu ừng ực.

Dòng chất lỏng mát lạnh chảy khắp huyết quản khiến tôi bừng tỉnh các giác quan.

– Giờ các anh tính sao?

Tùng hỏi trong khi tay đang chỉ vào cánh cửa chốt chặn, nơi những tiếng đập bên ngoài vẫn chưa có dấu hiệu vơi đi.

Tôi và Đại Bàng nhìn nhau rồi nhìn về phía lỗ hổng ra món, tiếp đến lại chuyển sang quan sát bà bầu Hương. Tình thế vẫn rất ngặt nghèo.

– Lần này chúng ta buộc phải có sự chuẩn bị kĩ càng! – Đại Bàng đã mở lời

– Tất cả có thể chui tọt qua cái lỗ chó kia thoát ra. Nhưng 2 anh biết là Hương không thể nào mà. Phải không?

Thảo xen vào khiến chúng tôi thoáng giật mình.

– Đừng nói là các người sẽ bỏ mặc cô ta tại đây! – Tùng giở giọng quả quyết với cái mác thằng hèn đeo bên ngoài

– Chúng ta sẽ không bỏ lại ai cả. Trước mắt cần phân tích tình hình và có 1 sự chuẩn bị cần thiết khi tất cả ra ngoài! – tôi nói

– Dừng lại! Đây không phải là lúc để cãi vã hay đay nghiến nữa! Chúng ta không có thời gian đâu!

Đại Bàng thét giọng khiến tất cả im bặt. Và khi đảm bảo rằng không ai có bất cứ 1 ý kiến cá nhân nào nữa anh mới bắt đầu dãn cơ mặt, ra lệnh cho mọi người đến gần hệ thống bếp gas công nghiệp, ném cho tôi 1 chiếc bút dạ ngay trên giá để bát đĩa.

– Vẽ lại đi!

Tôi nhanh nhẹn vẽ dưới nền đất 1 cách giản lược nhất toàn bộ mặt bằng tầng 3 rạp chiếu phim, các phòng chức năng, cầu thang rồi quầy phục vụ giải khát, kể cả những phòng chiếu.

– Được rồi, như tất cả có thể thấy chúng ta đang ở vị trí này, và nhiệm vụ của tôi, Long và Tùng sẽ là thoát ra ngoài thông qua lỗ hổng kia để tiêu diệt lũ xác sống, sau đó đưa Hương ra ngoài. Trách nhiệm của Thảo, Thu là ở lại theo dõi tình trạng sức khỏe cô ta.

Đại Bàng vừa nói vừa trỏ tay vào điểm tôi đã đánh dấu.

– 1 lợi thế mà chúng ta đang nắm giữ chính là mặt bằng khu bếp này. – tôi tiếp lời

Mọi người có vẻ không hiểu. Điều đó khiến tôi thấy mình đang vội vã trong cách trình bày dưới áp lực thời gian, lập tức tôi cố gắng diễn giải thật chậm những suy nghĩ trong đầu.

– Theo nguyên lý thiết kế kiến trúc công cộng, khoảng hở ra món kia không được phép lắp đặt thêm cửa bên cạnh. Như thế sẽ gây tắc nghẽn người ra vào giữa 2 bộ phận bếp và phục vụ, mặt khác ảnh hưởng đến yếu tố thẩm mỹ cũng như mất vệ sinh trước mặt thực khách. Cho nên, cửa ra vào phải lắp đặt khuất cuối hành lang, đó là lý do vì sao tôi nói mặt bằng khu bếp này là 1 lợi thế.

– Tôi hiểu ý cậu. Nó giống như chữ L và lũ xác sống bao vây bên kia mặt cửa đang ở điểm cuối của cạnh ngắn chữ cái này, chúng ta đang ở cạnh dài hơn. Điểm lợi thế mà cậu ám chỉ chính là điểm vuông góc giữa 2 cạnh rất thuận tiện để…

– Đánh úp! – Tùng xen vào

– Đúng vậy! Chúng ta sẽ tận dụng lợi thế mặt bằng này để tiêu diệt lũ xác sống và đưa họ ra ngoài. Điều tất cả cần làm lúc này là 1 kế hoạch chi li và cụ thể. – tôi xen vào

– Được rồi. Phương thức là đánh nhanh thắng nhanh, hành động gọn gàng, lặng lẽ. Tận dụng lợi thế mặt bằng và các công cụ dụng cụ tiêu diệt dứt điểm lũ xác sống.

Đại Bàng nói sau 1 thoáng quan sát không gian khu bếp. Và chỉ ít phút tiếp theo, kế hoạch được vạch ra, chúng tôi lắng nghe, phân công nhiệm vụ và khẩn trương thực hiện.

…….………………………………….

Trước mặt tôi là toàn bộ đống khăn lau bếp sau khi đã thu gom về, chúng loang lổ màu bởi những vết bẩn, vết ố và bám mùi nhọ nồi.

Tôi khẩn trương vuốt phẳng chúng, 2 bàn tay thoăn thoắt gập đôi rồi cuộn từng mảnh lại, sau đó buộc dây cố định với sự trợ giúp của Thu. Trông mấy mảnh khăn bây giờ như 1 cuộn vải hình trụ cứng cáp.

– Anh nghĩ anh trai em còn sống không?

Thu chợt hỏi tôi về sự tồn tại của Việt khiến tôi ngập ngừng không biết trả lời ra sao.

– Anh chỉ có thể nói với em rằng chúng ta hãy cùng cầu mong những điều tốt nhất thôi…

– Cây cung xanh kia? Em nhớ anh dùng cái màu đen mà.

– Anh sẽ giải thích sau được chứ?

– Tất cả có thể trở về khu cách ly không?

Tôi buông thõng 2 vai, thở ra 1 tiếng thở dài thườn thượt, em vẫn tiếp tục hỏi những câu hỏi chẳng ai nói chắc. Tôi nửa muốn mở miệng nửa lại thôi, bởi tôi sợ nếu động viên về 1 viễn cảnh khả quan thì kết cục lại xấu đi. Nó như 1 quy luật bù trừ của cuộc sống vậy, nên tôi chọn cách im lặng vờ như mình đang rất bận.

– Xong chưa? – Đại Bàng hỏi gấp

Tôi ừ 1 tiếng xác nhận, Thu đành lặng lẽ quay trở lại ngồi bên bà bầu. Tùng nhanh chóng tiến tới nhấc bổng can dung dịch cồn rửa tay đổ ngập chậu, chẳng mấy chốc đống khăn hình trụ đã được thả ngập nước.

– Ngoài công tác đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm họ còn phải tuân thủ quy trình diệt khuẩn tay sạch sẽ khi sơ chế bằng cồn S4, nên việc kết hợp vải và cồn chúng ta sẽ có 1 loại đuốc tự chế để có thể quan sát không gian. – tôi nói

– Chúng ta tuyệt đối sẽ không sử dụng cung và súng nữa. Thay vào đó, đống màng bọc thực phẩm này rất hữu ích với độ dai và chắc, nên tôi đã chặt bỏ bàn chải chà của chổi và cố định đầu đứt với dao bếp. Đây sẽ là vũ khí chính của 2 cậu. Cầm lấy!

Tôi đón thanh inox với con dao bếp sắc lạnh buộc chắc trên đầu, trông nó chắc khác gì 1 ngọn giáo dài cương mãnh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN