Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam
42. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi 16.3: *GIẢI MÃ*
Tùng đặt ngọn giáo tự chế sang 1 bên rồi xô đống nắp hộp nhựa đã được bó lên mặt những chiếc đồng hồ bấm giờ bằng màng bọc thực phẩm.
– Đủ rồi! Chúng ta sẽ dùng chúng để đánh lạc hướng lũ xác sống đồng thời triển khai kế đánh du kích. Thời gian đếm ngược là 5 phút. Bắt đầu đi! – Đại Bàng thúc dục
Tôi nhìn những con số điện tử khô khan mà trong lòng nặng trĩu nhiều mối lo.
– Thế còn vũ khí anh đâu? – Tùng hỏi
– Cậu không cần phải lo cho tôi. Bảo vệ chính mình trước đi.
Anh hẵng giọng rồi ngay lập tức rút 2 con dao bếp trong ống đựng đưa lên mặt quan sát, chỉ vài giây sau đó là tiếng mài sắc lạnh như cứa vào da thịt. Tôi cũng tập trung làm nốt nhiệm vụ của mình, gấp rút bắt lửa những đuốc vải tự chế, vì là cồn sát khuẩn nên khả năng gây bỏng là không xảy ra, nhưng chúng tôi vẫn đeo thêm 3 lớp găng tay cao su để hạn chế sự cắn xé nếu xảy ra xô xát với đám người chết.
Tùng nắm trên tay ngọn đuốc và tức tốc ném ra ngoài qua lỗ hổng thăm dò, chúng tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ 1 khoảng không gian. Đại Bàng ra lệnh ném tiếp và chỉ dừng đến khi anh cảm thấy tương đối ổn thỏa.
Trông khu vực phía ngoài như được phủ sáng bởi 3,4 ánh nến xiêu vẹo, không có bố cục và càng lộn xộn hơn khi đám người chết vẫn đi lại vạ vật.
Bọn chúng vẫn không phát hiện ra chúng tôi, nhưng dù muốn cũng khó bởi khoảng cách tính từ mặt sàn lên cạnh dưới lỗ hổng chỉ vào khoảng 90 phân. Do đó, nếu không cúi người thấp xuống nhòm vào thì chắc chắn chẳng có cách khác, vì mục đích của việc thiết kế này là hạn chế thực khách có thể nhìn vào toàn bộ bên trong gây mất tâm lý khi dùng bữa.
– Ra thôi!
Thân người Đại Bàng nhẹ nhàng chui qua lỗ hổng 1 cách lặng lẽ. Tiếp đến là tôi và Tùng khẩn trương tuồn người ra phía sau.
Những giai điệu của bản nhạc ghê rợn đã im bặt từ bao giờ.
Cả 3 bước đi dò dẫm và cẩn trọng, ngọn giáo được tôi giơ chắn trước ngực. Với ánh lửa chờn vờn càng khiến không gian trở nên ma quái, chúng tôi cố gắng kéo lại tinh thần chuẩn bị cho sự va chạm sắp sửa xảy ra.
Dừng lại trước điểm vuông góc với cạnh ngắn như hình chữ L, nơi lũ xác sống đang bao vây bên kia cánh cửa hành lang. Đại Bàng thoạt nhìn 2 bọn tôi rồi lập tức nhìn xuống nắp hộp nhựa đã bó đồng hồ bấm giờ đang dần chạy về không. Tức khắc ngay sau đó, anh lia chúng xoay vòng vòng dưới nền đất ra xa khỏi cả 3 theo hướng ngược lại.
Tất cả vừa đợi thời gian chạy ngược, vừa nghe tiếng đập cửa, tiếng kêu rít ghê tởm lẫn lộn trong cả tiếng thở của nhau.
Âm thanh bíp bíp bíp phát lên từng đợt nhịp nhàng. Chúng tôi đã nghe thấy những bước chân chạy dồn dập lại gần. Tôi cắn chặt răng không dám cả nuốt nước bọt, ngọn giáo tự chế như bốc hỏa bởi sức nóng phát ra từ bàn tay.
Đại Bàng bất chợt đẩy mạnh cả tôi và Tùng nép sát vào tường, ngay vừa lúc đám người chết chạy băng qua mặt.
Lồng ngực tôi như bị ai đó bóp nghẹt lại bởi sự căng thẳng thường trực.
– Làm đi Long!
Người lính chiến hất hàm ra hiệu khiến tôi sực tỉnh. Ngay sau đó là 1 nắp hộp gắn đồng hồ với thời gian đếm ngược là 2 phút được tôi hấp tấp ném ra xa.
Cả 3 khẩn khoản chạy một mạch về phía cánh cửa bị chặn, lũ xác sống tạm thời không có động tĩnh gì đáng ngại. Đại Bàng gấp rút lấy chuôi dao gõ vào thân tủ 3 tiếng ra hiệu, trong ứng ngoài hợp nhanh chóng đẩy tủ tìm lối thoát cho những người còn lại.
Nhưng lực đẩy quá mạnh vô tình khiến các bánh xe dưới chân tủ bật ra, phần khung sắt lập tức cào xuống sàn nhà phát lên tiếng kít nhức óc.
Bọn xác sống chợt quay đầu lại khiến tất cả hãi hùng.
– Đứng im mau! – Đại Bàng ra dấu
– Tại sao cái đồng hồ chết tiệt của cậu chưa kêu chứ?! – Tùng chửi rửa
Vừa dứt mồm, tiếng bíp bíp ngay lập tức phát lên. Đám người chết nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý, chúng bắt đầu tản bớt ra chứ không bu bám nữa.
– Nhanh nào! – tôi thúc dục
Âm thanh từ 2 chiếc đồng hồ trộn lẫn vào nhau không ngừng cổ vũ tinh thần của 6 người.
Tôi đỡ bà bầu ra trước rồi tiếp đến là Thu ngay phía sau, cuối cùng là thân người Thảo lách qua rất gọn gàng, mang theo can cồn sát khuẩn như đã bàn bạc. Tất cả lặng lẽ đẩy Đại Bàng lên đầu để dẫn đoàn, và đúng lúc này, những ngọn đuốc vải tẩm cồn thi nhau tắt dần trả lại không gian tối om.
– Thời cơ là đây! Bắt đầu ngay! – Đại Bàng nói khẽ
Chúng tôi ngay lập tức triển khai kế hoạch đánh úp. Thảo và Thu khẩn trương đốt lên những ngọn đuốc vải, Tùng và tôi tức tốc hất mạnh cồn sát khuẩn về đám người chết đang bu bám vào nhau ngay trước mặt.
Chỉ tích tắc sau đó, 1 ngọn lửa bùng lên như hàng rào vây hãm lũ xác sống bên trong, lửa bắt cả vào quần áo khiến chúng như những ngọn đuốc sống di động, dù không đủ sức nóng để thiêu đốt nhưng quá đủ để chúng tôi nhìn rõ không gian.
– Tốt quá rồi! – Thu reo lên
Chưa nghe hết lời em gái Việt, người lính chiến đã phi thân lên chém ngay vào sau gáy 1 con xác sống đang bốc lửa.
– Chạy mau! – anh hét
Tất cả khấp khởi 1 niềm tin sống sót trong lòng, cùng kéo nhau tìm đường chạy lên tầng mái rạp chiếu phim.
Những âm thanh từ động tác chặt chém đâm ngay một to dần và không có dấu hiệu đứt đoạn. Người chiến sĩ vẫn cố gắng chống chọi với vai trò mở đường máu. Tôi và Tùng ở 2 bên vì thế càng phải ra sức hỗ trợ, ngọn giáo phối hợp cắt chéo hình chữ X rồi đồng loạt đẩy vung lũ xác sống ra xa tạo khoảng cách. Ngay khi đầu dao của tôi vừa hạ xuống hòng đâm 1 đường thẳng xuyên qua bụng thì thân người lính chiến đã nhanh nhẹn tiến tới trước kết liễu con ở chính diện bằng cả 2 nhát dao song song chém ngang cổ, vết cắt cực sâu hở cả thịt thối nhão nhoét làm cái đầu hôi hám chỉ chực lìa khỏi cổ. Đại Bàng ngay lập tức hạ thấp thân người xoay hông tung ra 1 cú đá vòng cung khiến cả cái đầu bay đi đồng thời thân người nó ngã rạp đè lên lũ xác sống phía sau.
Tên Tùng thấy cảnh tượng man rợ đấy nên tinh thần có phần hoảng loạn. Hắn đứng như trời trồng, đôi chân không nhích nổi một bước, ngọn giáo trong tay cứ run run vì sợ hãi, nỗi khiếp đảm khiến hắn không ý thức được đằng sau là 3 người phụ nữ đang cần bảo vệ.
Và lúc này chính là thời điểm tình hình có chiều hướng xấu. Lũ xác sống ngày càng kéo đến gần từ nhiều phía, tôi buộc phải dừng phối hợp với Đại Bàng, tức tốc chạy lui về cứu nguy.
1 cú đạp vào mông Tùng được tôi tung ra khiến hắn ngã cắm mặt xuống đất, ngọn giáo văng khỏi tay, nhưng nếu không làm vậy thì khó lòng tránh khỏi quả vồ khát máu của lũ xác sống. Hắn chưa kịp hiểu chuyện gì mà mồm đã thốt ra những câu hằn học.
– Cúi đầu xuống mau!
Tôi hét lên đồng thời thân người nhoài đi, đẩy cao 2 cánh tay đâm ngang ngọn giáo xuyên thẳng vào yết hầu con xác sống có ý định tấn công Tùng, ngay sau đó lập tức rút mạnh ra múa 1 đường xé gió trên không trung chém toác mặt nó, cả cái mũi đứt lìa và vùng miệng bị xẻ rãnh hở cả răng, chiếc lưỡi tởm lợm tức khắc rớt bịch xuống đất.
Tên Tùng nôn thốc ra và vẫn chưa có ý định đứng dậy. Bọn chúng bắt đầu bao vây nhiều hơn và tôi rất khó khăn khi phải xoay sở 1 mình.
1 thân người nhỏ nhẹ phi tới nhấc ngọn giáo đứng chắn trước mặt bà bầu Hương và Thu. Thì ra là Thảo.
– Bên phải! – tôi hét
Thảo lập tức quét mạnh 1 đường sắc lạnh khiến lũ xác sống dạt ra. Cả 3 lập tức tả xung hữu đột.
Những tiếng đâm chém phát động 1 cuộc tổng tấn công. Chúng tôi thoạt thì phòng thủ lúc lại chắt chiu những đòn đánh chí mạng, cả 3 phối hợp 3 góc tạo thành hình vòng cung, vừa xử lý lũ xác sống vừa đẩy toàn đội di chuyển.
Đại Bàng đứng mũi nhọn ở giữa không ngừng quát tháo tất cả chạy nhanh hơn. Những nhát dao múa liên tiếp khi chọc chém lúc lại đâm chặt mà bọn chúng vẫn kiên cường bất khuất lao vào buộc anh phải tung mình lên không đá bật chúng ra.
Và dĩ nhiên điều đó là cực kỳ ngu ngốc kèm theo sự liều mạng.
Ngay khi anh tiếp đất, ngã đập thân mình vào người 2, 3 con xác sống đang nằm phía dưới, con dao văng đi. Bọn còn lại như vớ được mồi thơm chực vồ tới xơi tái anh.
Tôi thì lại không thể từ bỏ chốt chặn bên trái này. Múa giáo đâm ngang chém dọc mà tinh thần hoảng loạn.
Chợt tiếng cắt gió vút lên và những chiếc ghế được ném tới trúng mặt lũ xác sống giải vây cho anh.
Tôi thoạt nhìn thì ra là Tùng đang tận dụng chỗ bàn ghế nhựa.
– Còn định nằm đấy chịu chết à?! – Tùng tức giận hét
Đại Bàng nhanh như cắt bật phắt dậy, ai nấy đều vui mừng, tôi nhanh chóng đẩy tinh thần lên cao dồn toàn sức vào 1 nhát chém đâm chéo lên cổ họng con gần nhất, rồi tức khắc đẩy cả người nó cùng ngọn giáo xô sang lũ còn lại.
Thảo thì chật vật hơn nhiều, múa những đường giáo xiêu vẹo kèm theo tiếng thở dốc mỗi lúc một to. Xem chừng sắp không chịu đựng nổi.
– Mọi người tránh ra!
Tiếng Thu hét lên làm tôi ngoái lại nhìn.
Em đừng hiên ngang trên quầy pha chế, 2 tay cầm cổ chai rượu rồi lập tức ném mạnh về phía lũ xác sống. Tùng ở dưới nhanh nhẹn đẩy bà bầu Hương vào trong quầy.
– Chém đi mọi người!
Thu tiếp tục hét lớn, ai nấy tức thì hiểu ý. Cả tôi và Đại Bàng lia ngay 1 đường dao cương mãnh khiến chúng vỡ tan. Đống rượu nồng nặc tưới lên người lũ xác sống, lập tức những ngọn đuốc vải rớt mạnh xuống đất bắt lửa.
Lần này thì những ngọn lửa đỏ bùng lên thiêu đốt lũ xác sống, chúng chạy tan tác dưới sức nóng dữ dội. Thu vẫn không ngừng ném khiến khu vực ăn uống như 1 biển lửa vây hãm tất cả.
Chúng tôi lập tức dừng đánh, khẩn khoản lui về nhảy phắt lên mặt quầy pha chế cố thủ, những con may mắn chưa bị lửa đốt liều lĩnh băng mình chạy xuyên qua quyết chí lấy mạng cả bọn.
Cả 3 may mắn có chỗ đứng vững chắc nhưng không vì thế mà mất cảnh giác. Đại Bàng cướp lấy ngọn giáo trên tay Thảo rồi thúc cô lui xuống, lúc này chỉ còn tôi, Thu và người lính chiến đứng mũi chịu sào. Những cú đâm xuống chưa dứt thì anh đã múa 1 đường cắt ngang khiến 3, 4 con cùng rơi đầu xuống đất.
Bất thình lình, 1 bàn tay với tới tóm lấy cổ chân tôi!
– Cẩn thận! – Thu hét lên
1 đường dao của Đại Bàng tức khắc bổ xuống uy lực vô cùng khiếp đảm cắt rời cả cánh tay con xác sống làm nó mất đà đổ cả người lên mặt quầy. Tôi vừa bất ngờ vừa sợ hãi liền vung cả 2 tay chém ngay một nhát cắm ngập vào sau gáy nó, đồng thời mồm miệng cứ vô thức lắp ba lắp bắp nhẩm đi nhẩm lại bốn câu hát ru của bà bầu:
” Hoàng hôn lặn bể Bắc,
Chợt nhớ ở phương Nam,
Nắng mai ánh sương phủ,
Song cửa ai không cài. “
– Giờ là lúc nào mà cậu còn hát hả?! – Tùng giận dữ hét
Trong lòng tôi tự nhiên có 1 cảm giác thân quen cực mãnh liệt với 4 câu hát này mà nhất thời chẳng tài nào nhớ ra. Nhưng không có thời gian cho chuyện đó nữa.
– Thu, ném cho anh!
Tôi bắt lấy chai rượu và Đại Bàng xem ra cũng hiểu ý.
Cả 2 dừng chém giết, nhảy vào trong đợi lũ xác sống lao tới, nhưng vì vướng thành quầy pha chế nên chúng chỉ có thể với tay vào, đồng thời nhe bộ hàm gớm ghiếc, chúng đứng chen chúc nhau chật ních và chỉ chờ có vậy, tôi và Đại Bàng ngay tức khắc vung ngọn giáo chém ngược lên chặt hết tay đám người chết, khẩn trương đập vỡ những chai rượu lên mặt quầy và châm lửa.
Cả khuôn mặt chúng nhanh chóng bị thiêu đốt dưới sức nóng của ngọn lửa đang bùng lên, và mỗi cánh tay như 1 khúc củi duy trì sự cháy. Tôi có thể thấy rõ ngọn lửa đã ăn vào da mặt, mồm miệng, những mảng da cháy xém và trôi dần xuống để lộ cả xương xẩu.
Chúng gào thét nhưng không có cách nào chạy được bởi lũ người phía sau đè vào, nên nhanh chóng bị lực đẩy đổ gập người xuống mặt quầy khiến ngọn lửa chực tắt.
Cả tôi, Thu và Đại Bàng nhanh trí lập tức hất thêm rượu lên người chúng, khiến những con ở ngay đầu này như 1 hàng rào lửa ngăn cách tất cả với lũ ở sau. Đồng thời thúc Thảo với Tùng ném tất cả những chai còn lại đập lên trần nhà vỡ tan như 1 cơn mưa rượu, tức khắc ngọn lửa bùng lên ngày 1 cao và dữ dội hơn, lửa suýt bén lên trần và nhanh chóng lan rộng ra phía sau.
Thấy tình hình có phần ổn thỏa, cả 3 lập tức lùi lại tránh khỏi sức nóng đang bủa vây.
– Tạm thời giữ được mạng rồi! – người lính chiến thở phào nói
Nhưng ánh mắt tôi lúc này chỉ nhìn chăm chăm vào ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội thiêu chết lũ xác sống, và để mặc những câu thơ nương theo ý nghĩa của chính nó chạy vào tâm thức.
– Cồn sát khuẩn, rượu, tất cả đều là chất dễ gây cháy. Rồi cả ngọn lửa này nữa… Thì ra là vậy!
Tôi cứ nhắc đi nhắc lại trong đầu điệp khúc này. Tất cả đều vô tình dẫn đến lời giải của mật thư bà bầu Hương đã gửi cho tôi. Tại sao tôi lại không nhận ra nó đã từng thân thuộc đến mức nào cơ chứ!
13.01.R ngay từ đầu không phải là thứ tự ám chỉ những ký tự trong bảng chữ cái. Chữ R đơn giản chỉ là không có ký tự nào ký hiệu được nó mà thôi.
Tôi vừa lẩm bẩm trong mồm những câu thơ vừa sắp xếp chúng lại với nhau. Nhân cơ hội tất cả vẫn đang hướng sự chú ý đến ngọn lửa, 2 ngón tay tôi đã thoăn thoắt vẽ dưới nền nhà nội dung đã giải mã được của đoạn ký tự.
“ALHR”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc vì độ khó hiểu của chúng. Chẳng có 1 ý nghĩa gì cả và điều đó làm tôi cực kỳ tuyệt vọng.
– Không! Chắc chắn không sai được! Tất cả đều đúng cho đến lúc này!
Tôi cố động viên bản thân. Nếu không phải là thế thì sẽ là như này sao?
Tôi lại vẽ những ngón tay lên nền nhà và đảo thứ tự sắp xếp của chúng.
“ALHR/ALRH/RHAL/RALH/HALR/HRAL”
Nếu coi những chữ cái là 1 nhóm theo ký tự trên là sẽ được như vậy. Và tôi thảng thốt khi nhìn vào dòng ký tự đang hiện lên.
– Thì ra là vậy! Mọi ẩn số đã được giải đáp.
Tôi vui mừng thầm trong lòng để tránh bị phát hiện.
Giờ chỉ còn một việc cần làm nữa thôi.
Và tôi khẽ ra dấu ngón tay để Đại Bàng ngầm hiểu rằng tôi đã phá giải được đoạn mật thư này rồi.
“1 trong 2 người, kẻ nào đang lừa dối tất cả?! Các người sẽ bị lật tẩy sớm thôi!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!