Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam - 45. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi Cuối (THE END)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
217


Ebolavior 2 - Truyện xác sống kinh điển Việt Nam


45. CHƯƠNG III: SỤP ĐỔ - Hồi Cuối (THE END)


Ánh mắt tất cả mọi người, kể cả 4 người bị hại không ngừng đổ dồn vào tôi. Nói chính xác hơn, họ đang lo lắng, nhưng lại hồi hộp xen lẫn sự sợ hãi, trông chờ vào quyết định sinh tử mà tôi bị ép buộc phải đưa ra.

Chẳng thể ngờ được con tin là Thảo hy vọng sẽ phần nào lật ngược được tình thế lại bất ngờ bị bắn hạ.

Cô ta bắt đầu hấp hối, mặc cho mọi biện pháp cấp cứu mà Thu đang làm.

– Xem chừng Thảo không qua khỏi đâu anh. – Thu ngước lên nhìn tôi nói

Trông cô ta đáng thương đến tội, mồm miệng ho ộc ra máu, ánh mắt lờ đờ man dại, khuôn mặt nhăn nhó khó coi vì đau đớn.

– Mẹ kiếp, mày là loại quỷ dữ không có tình máu mủ sao? Thằng khốn nạn!

Tôi quát vào mặt tên Khang.

– Đúng, tao là loại quỷ dữ như vậy đấy! Nhưng chính lũ người giả nhân giả nghĩa như chúng mày lại bỏ mặc bố mẹ tao đến chết!

Tôi khá sững sờ nhưng nhanh chóng sau đó là cơn giận dữ tràn đến.

– Thế mà mày lại đi bắn chết người thân duy nhất còn sót lại ư?!

– Mày không hiểu cảm giác của tao bây giờ đâu! Nhưng lý tưởng nào cũng phải có hy sinh. Thời gian của mày sắp hết rồi!

Chợt, bàn tay yếu ớt của Thảo cố gắng với lấy vai tôi.

– Cậu..xin cậu..hãy cứu lấy nó..nó không đáng phải bị…như vậy.

Cô ta thều thào nhả chữ 1 cách khó nhọc.

– Đến bây giờ cô vẫn cố gắng bảo tôi cứu giúp một kẻ táng tận lương tâm như hắn ư?!

Có vẻ đây là những lời di chúc sau cùng của Thảo, bởi khi tôi vừa nói xong, mọi tín hiệu đại diện cho sự sống đồng loạt rời khỏi thân xác nhỏ nhắn đó.

– Khốn kiếp, khốn kiếp!

Tôi gục đầu căm phẫn, tay vẫn nắm chặt đôi tay dính máu của Thảo. Cô ta không đáng bị như vậy, tất cả mọi người ở đây không đáng phải bị lôi kéo vào sự đau thương đến chết này.

Tên Khang vẫn cứ đứng lạnh lùng, ngay cả khi chị gái hắn chết, một giọt lệ cũng không xuất hiện trên gương mặt đó. Trái lại, điệu bộ còn khoái trá, ma mị hơn khi cuối cùng cũng đẩy được tôi vào đường cùng.

– Nhanh lên, mày chỉ còn 1 phút thôi đấy!

Tôi đứng dậy một cách nặng nề, lặng lẽ đặt xác Thảo nằm xuống, cố gắng tránh ánh mắt của Thu nhưng không được.

– Anh…xin anh…

Thu không nói nổi vì những giọt nước mắt đã ngấn bên 2 khóe mi.

Tôi chẳng nói gì, cũng chẳng buồn động viên gì cả. Tôi đã quá mệt mỏi, và càng thấy áp lực hơn khi ánh mắt của tất cả bủa vây một lần nữa.

Tôi cố gắng bước đến chỗ cạm bẫy để nhìn rõ 4 người chiến sĩ, bao gồm cả Việt. Và tôi hoàn toàn bất ngờ khi chỉ giao tiếp qua ánh mắt, tôi không còn thấy nỗi sợ hãi trong họ, nó dường như đã biến mất để nhường chỗ cho sự thấu cảm nảy nở.

Một tinh thần bất khuất hiên ngang không run sợ trước cái chết cận kề đã giương lên cao độ.

Chỉ còn 30 giây cho nỗ lực cứu sống 2 trong số họ mà ngay từ đầu, chúng tôi đã chẳng giành được phần thắng.

– Em xin lỗi anh Trung. Xin lỗi cô, Hổ Phách.

Tôi nói mà lạc cả giọng, rồi nhanh chóng cầm dao cứa đứt sợi dây nối từ 2 chiếc ô của vị trung đội trưởng và Việt. Lập tức, thiết bị lắp đặt dưới cánh ô bị vô hiệu hóa.

Anh Trung cùng nữ chiến sĩ lần lượt rơi xuống trong giọng cười man rợ đắc thắng của kẻ thủ ác.

– Khốn nạn!

Tôi không kiềm chế được nữa, điên tiết chạy thẳng về phía Khang hòng đánh chết hắn ta. Bất ngờ, 1 cú đá lăng nhanh như chớp đã kịp dội thẳng vào ngực.

Tên Đại Kỳ đứng chắn cho hắn ra vẻ khiêu khích, đẩy cơn giận dữ trong lòng tôi lên cực điểm.

Cả người tôi cố gắng bật dậy xông vào tung 1 cú đấm sải, nhưng đó chỉ là động tác giả để vừa vặn tống ra một cú đấm móc ngay phía dưới thắt lưng.

Bất thình lình, hắn chặn lại được, rồi gạt phăng tay tôi khiến phần yết hầu sơ hở. Lập tức 1 cảm giác khó thở tràn đến, mặt mày tôi tím tái, cả người bị nhấc lên khỏi mặt đất, không ngừng dãy dụa.

Tôi vung tay đánh trong vô vọng, hắn càng ra sức bóp mạnh hơn khiến ý chí rơi vào trạng thái tê liệt, không thể chống cự.

Rồi tôi lại nhanh chóng bị ném đập mặt xuống đất như con thú vật.

Tôi ho sặc sụa theo phản xạ cơ thể. Cố nhỏm đầu dậy đã thấy Thu cởi dây trói cho Việt cùng vị trung đội trưởng.

Nhưng nhìn kỹ lại, tình hình 2 người họ cũng chẳng khá hơn.

Tôi nằm ngửa ra và tiếp tục ho thốc ho tháo.

– Cuối cùng thì lũ chúng mày cũng không thoát khỏi trò chơi của tao. Tao đã thắng rồi! Haha.

– Để giành chiến thắng vô nghĩa này mà mày phải mất đi người thân duy nhất bên cạnh. Nó có đáng không?! – tôi hỏi

– Đáng! Đáng lắm. Nhưng nó không hề vô nghĩa, bởi tao bắt tất cả chúng mày. Từng đứa một phải chịu cảm giác đau đớn này như tao, khắc sâu vào trong tim để hiểu cảm giác mất mát là thế nào!

Hằn vừa nói vừa chỉ tay vào mặt tất cả.

Trong thoáng chốc, tôi chợt đồng cảm với số phận của hắn, cả 2 đã mất đi những người thân yêu nhất, là đấng sinh thành máu mủ ruột thịt.

Nhưng cách đón nhận hiện thực nghiệt ngã đó của tôi và hắn lại khác nhau, tôi chọn cách sống với nỗi đau trong sự trách cứ bản thân dưới dòng chảy vô định của cuộc sống.

Còn hắn, thì lại chuyển hóa nỗi đau đó thành 1 dạng hận thù, khi cảm xúc độc hại đó phát tác không còn thông qua lăng kính của ý thức để kiểm soát nữa. Nó rất dễ dàng trở thành mù quáng và không có điểm dừng.

Những con người như hắn chỉ sống với một mục đích: giết và giết.

Đó chắc hẳn là lý do vì sao hắn cứ bám đuổi mãi ý định về viết giết chóc và báo thù, bắt những người không liên quan phải chịu chung cảm giác tù đày như mình.

Nhưng đứng ở khía cạnh sâu hơn về mặt nhận thức, thì hắn lại chính là nô lệ của sự thù hận đã nuốt chửng hắn bấy lâu nay.

Giờ tôi đã hiểu vì sao Thảo lại nói những lời như vậy trước khi chết. Có lẽ đến cuối đời, giây phút sinh tử bao giờ cũng có một giá trị nhân văn sâu sắc nhất định, là hồi chuông cảnh tỉnh, là ý thức ăn năn về lỗi lầm, là sự giác ngộ một điều u mê và thoát khỏi nó, hoặc chỉ đơn giản là một lời nhờ cậy cho tất cả nỗ lực không thành.

Tên Khang không đáng được thương nhưng tất cả tội lỗi chẳng thể nào đổ hết lên đầu hắn.

Tôi cố gắng chống tay xuống đất đứng dậy, mọi người chỉ còn cách nép sát vào nhau, co cụm lại trong vòng tròn mà sự yếu thế đang dần thống trị.

Cả Đại Kỳ và hắn đã giương súng, chúng tôi không có cách nào chống cự lại.

“Đến lúc rồi đấy! Đại Bàng” – tôi nghĩ thầm trong đầu

Thu, Việt, vị trung đội trưởng, Tùng và bà bầu Hương cùng tôi đồng loạt đẩy một ánh nhìn căm thù về 2 kẻ thủ ác.

– Tất cả sẽ kết thúc! – hắn nói

Bất thình lình, một mũi tên phóng tới đập mạnh vào thân súng làm hắn bất ngờ và lúng túng, lập tức đánh rớt xuống đất.

– Bắn mau!

Đầu óc hắn cực nhanh nhạy đã ra lệnh cho Đại Kỳ.

– Thu! Tùng!

Chưa kịp gọi tên 2 người, cả 3 đã hành động gần như đồng thời.

Tôi phi thân đến tóm ngay lấy nòng súng dí xuống đất. Tiếng nổ vang lên nhưng vừa kịp lúc, may mắn không ai bị thương. Nhưng để chặn được phát súng trong gang tấc đó khiến tôi phải trả giá bằng 1 cùi trỏ đánh vào giữa sống lưng, cảm giác đau buốt lập tức phát ra chạy thẳng lên não bộ, nhưng quyết không buông tay khỏi nòng súng.

Đột nhiên, tên Đại Kỳ thốt lên đau đớn, một mũi tên xuất hiện cắm ngập vào bả vai, chặn đứng khả năng bóp cò súng.

Nhân cơ hội tốt, tôi cố gắng cướp lấy súng. Cả 2 giằng co quyết liệt, dù bị thương nhưng không vì thế mà hắn chịu lép về, trả đòn cực nhanh và tới tấp, tôi chống đỡ không nổi.

Nhưng có vẻ vết thương trở nặng, hắn buộc phải xoay chuyển đòn đánh, quắp tay ghì chặt lấy cổ tôi khống chế hòng lợi dụng làm bia đỡ đạn.

Tôi nhanh chóng lại trở thành con mồi trong tay hắn.

Nhìn về phía Khang, đã bị Thu khống chế bằng chính khẩu súng đánh rơi, và để mặc cho Tùng đấm đá túi bụi.

– Mày giỏi lắm! Tại sao mày vẫn chưa chết hả Trung?!

Hắn nói vọng về nơi mũi tên được phát ra, cũng chính là nơi tên Khang đã xuất hiện lúc đầu.

1 thân hình lừng lững bước lại gần để lộ cơ bắp săn chắc cuồn cuộn, không ai khác chính là anh Trung, tay vẫn nắm chặt cây cung xanh chĩa về phía tôi và Đại Kỳ.

Trên người anh may sao không có bất kỳ một vết xước nào. Bên cạnh là Hổ Phách đang cầm ngọn giáo tự chế bước đi, và phía sau 2 người, một dáng dấp quen thuộc hiện ra, không ai khác chính là Đại Bàng, người chiến sĩ cùng vào sinh ra tử với tôi, đang ôm lấy cánh tay chảy máu đã được băng lại qua quýt.

Anh khẽ ném cho tôi một nụ cười nửa miệng đắc thắng.

– Tiến thêm 1 bước nữa, tao giết ngay thằng này!

Đại Kỳ hăm dọa tất cả đồng thời ra sức ghì chặt cổ tôi hơn, nhưng cũng chính vậy, vết thương lại rách ra khiến máu bám đầy lên mặt tôi.

Anh Trung chắc hẳn đã bắn một phát chí mạng, việc rút tên ra lúc này sẽ rất nguy hiểm nên hắn tuyệt nhiên chỉ còn cách bặm môi chịu đựng cơn đau.

– Đừng cố chấp.. – tôi nói

– Câm mồm!

Hắn quát rồi nhanh chóng đi giật lùi về phía tường bao sân thượng. Mọi người dĩ nhiên chỉ còn cách dõi theo, không một ai dám manh động không cần thiết.

– Vốn dĩ tao có thể giết chết mày, nhưng làm vậy chỉ khiến cả 2 cùng chết tại đây. Giờ tao sẽ để cho mày sống, nhưng đổi lại mày cũng phải bảo toàn tính mạng giúp tao thoát khỏi chỗ này.

Vừa dứt lời, hắn đẩy mạnh tôi về phía trước đồng thời nhảy vụt qua lan can băng mình xuống tầng dưới.

– Tao không quên mối thù này đâu!

Đại Kỳ nói vọng lên và tiếng súng nổ ra triệt hạ lũ xác sống. Chẳng mấy chốc, hắn đã tiếp đất, dáng người nhanh chóng nhỏ dần và mất hút.

Vết thương khá nặng khiến hắn không còn là mối nguy hiểm lúc này.

Tôi quay đầu, vội vã bước lại gần nhóm người đang đứng vây một kẻ khốn nạn, máu lạnh, đội lốt loại quỷ dữ.

– Mày không sao chứ Long? – Việt hỏi

– Không. – tôi đáp khẽ

– Hừ, nếu không có mưu kế của Long thì tất cả đã chết trong tay mày rồi! Mày nhìn đi, đồng đội cũng bỏ mày mà chạy. Thật nhục nhã làm sao! – Đại Bàng nói

Khang thừa hiểu cái thực tế đang là nhưng vẫn không thay đổi sắc mặt.

– Tại sao? Trả lời tao đi Long! Sao tên khốn này vẫn còn sống? – hắn ám chỉ Đại Bàng

– Tao phải công nhận rằng mày rất giỏi, Khang ạ. Kế hoạch của mày rất công phu, và nói thật, tất cả có lẽ đã phải phơi xác tại đây đúng như những gì mày nói. Nhưng điều khiến mày thất bại thảm hại nhất, đáng buồn lại đến từ chính sự tự phụ, kiêu ngạo của mày.

– Là sao?!

– Lúc đầu, mày luôn nhấn mạnh về việc “chết trước khi bị giết”, và tự cho phép mình chủ quan khi nghĩ rằng chỉ có mỗi mày là biết sử dụng kế sách đấy. Cho nên, mày đã dễ dàng bị tao dùng kế “gậy ông đập lưng ông” đáp trả mà không hề hay biết. Ngay khi tao giải ra đoạn mật mã và biết đó là Thảo, chị gái mày, tao cũng đoán rằng mọi động tĩnh trước giờ đều bị giám sát bằng cách nghe lén. Nên nhân cơ hội này, âm thầm ra hiệu cho Đại Bàng ngụy tạo một vết thương hở giống như bị lũ xác sống cắn, mày chỉ có thể nghe, còn Thảo cần phải được nhìn. Nên cả 2 đã cùng diễn 1 vở kịch trót lọt đánh lừa tất cả trong nhà vệ sinh. Đại Bàng sau khi bị nhốt đã nhanh chóng băng bó vết thương lại. Phải nói rằng chị mày cũng không hề lơ là, và tao buộc phải diễn kịch một lần nữa, nhưng nó cũng nằm trong suy tính của tao, liền đập vỡ cây cung xanh trước mặt cô ta, lấy dây cung trói chặt chốt cửa lại. Nhưng nó ngay từ đầu không hề bị vỡ, mà do tao cố tình tháo lỏng các khớp nối bởi đây là dòng Takedown Recurve Bow, nói cách khác, tao đã cố ý để lại vũ khí bắn tầm xa này cho Đại Bàng hòng nhân cơ hội tập kích bất ngờ.Và dĩ nhiên trước khi đập, tao đã lén nhét sơ đồ rạp chiếu phim đã đánh dấu các khu vực sơ hở trên này vào lõi trong thân cung.

– Sau đó thì sao?!

– Mày có thể lại kia để kiểm chứng! – tôi chỉ tay về phía cạm bẫy của hắn

Tên Khang không ngần ngại đi ra, ngó đầu xuống chỗ mà hắn đã bố trí. Nét mặt thoáng ngạc nhiên sau đó là sự im lặng tuyệt vọng.

– Như tao đã nói, chính sự tự phụ và chủ quan khinh địch đã giết chết kế hoạch của mày. Tao đoán rằng khi tất cả mọi người lên đây, Đại Bàng nhanh chóng dựa vào các vị trí đánh dấu trên sơ đồ rạp, tìm đến khu vực ban công này, nơi mày đã đập vỡ tất cả những chai lọ thủy tinh dính máu lũ xác sống, nhằm phục vụ cho trò chơi cuối cùng. Nhưng những gì mà tao với mày nhìn thấy lúc này, chỉ là 1 lớp vải phủ lên các mảnh vỡ, và những chiếc ghế sofa đỡ 2 người họ rơi xuống.

– Từ khi lên đây, thật không ngờ tao đã bị mày dắt mũi mà không hay biết. Việc chọn ai sau đó cắt dây thực chất đã nằm trong dự liệu của mày? – hắn hỏi

– Đúng vậy, nhưng cũng phải dành lời khen cho khả năng phối hợp ăn ý của Đại Bàng. Để đối phó với một kẻ như mày, cần phải có một đòn đánh bất ngờ và hiểm hóc như vậy, mới mong có cơ hội lật ngược thế cờ. Tao công nhận mày rất giỏi, trong tay mày là 1 đống chiến lược cặn kẽ về trò chơi, về khả năng thao túng tâm lý nạn nhân, nhưng mày lại thiếu đi một chút chiến thuật dứt điểm tinh khôn. Nói ngắn gọn, chiến lược chính là mọi thứ mày đã công khai, còn chiến thuật để đánh bại mày là những gì tao đã ẩn dấu cho đến giờ phút này.

– Cuối cùng, việc cắt dây sau đó giả vờ bị kích động một mặt nhằm mục đích cản trở việc kiểm tra của tao và Đại Kỳ, khiến bọn tao lơ là, mặt khác kéo thêm thời gian để chúng nhanh chóng tiến lên đây phản công?

– Đúng vậy! Và nếu mày không tự phụ vì trí thông minh của mày mà để xảy ra bất cẩn, có lẽ tất cả đã không may mắn đến thế. – tôi đáp

– Haha, xem ra tao đã thua trắng dưới tay mày rồi. Thật không ngờ… Nhưng, việc tự tay giết chết chị gái tao, có nằm trong chiến thuật của mày?

– Không hề, đó là điều mà đến giờ tao không ngờ được.

Hắn đột nhiên ôm bụng cười ngặt ngẽo, giọng cười mỗi lúc một to và vang vọng xung quanh, hòa với những tia nắng sớm mai dịu nhẹ chiếu xuống chỗ hắn đứng.

Kẻ thủ ác cuối cùng đã phải phơi trần bộ mặt của mình trước sân khấu của sự thật cùng đồng bọn, khi bình minh lên cũng là thời điểm vở kịch phải hạ màn, để khép lại và quên đi một chương u tối nhất đã khiến biết bao con người nằm xuống mãi mãi. Nhưng khép lại không có nghĩa là biến mất hoàn toàn, bởi tội ác có thể lên án và phán xét nhưng hậu quả mà nó đem lại thì không đơn giản như vậy. Nó vẫn len lỏi trong tâm trí và cảm xúc của những con người có mặt nơi đây đại diện qua “nỗi đau”, và sự mất mát vì thiếu mất đi một cái gì đó trong tâm hồn.

Dù có xác sống làm chất xúc tác hay đơn giản chỉ là cái cớ để báo thù, thì thời đại nào cũng vậy, luôn có những tội ác và nỗi đau cùng song hành.

Điều mà tất cả phải học được có lẽ chính là chấp nhận nỗi đau và cố gắng tìm cách vươn lên.

Bởi nếu chúng ta dừng lại và trách móc quá khứ, sống với nỗi đau thì vô tình đã đóng lại luôn khả năng tiếp cận với một liều thuốc chữa lành vết thương lòng, liều thuốc của sự sẻ chia với những người mang nỗi đau giống ta.

Mà hắn không may, lại chính là một nạn nhân điển hình.

– Giết tao đi!

Hắn dừng cười và ra lệnh, những tia nắng dưới chân đã rời bỏ hắn bởi đám mây che khuất bên trên.

– Tao chỉ đợi lúc này để thanh toán cho sòng phẳng đấy!

Đại Bàng cắt ngang, hùng hổ cầm dao lao đến buộc tôi phải ngăn lại.

– Đừng. Nếu bây giờ giết hắn, thì tất cả cũng chẳng khác gì hắn cả. – tôi nói

– Cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ cậu quên cái chết của Sư Tử, Trâu Rừng, đồng đội tôi, những nạn nhân xấu số mà hắn đã giết hại ư? Tránh ra mau!!

Anh hất văng tay tôi, cầm dao phóng tới. Hắn cứ cười ha hả đón nhận kết cục. Khẩn trương tôi đuổi theo ôm bụng Đại Bàng cản lại, anh mất đà và cả 2 ngã lăn xuống đất.

Sự giằng co bắt đầu dữ dội khiến mọi người không dám can ngăn.

– Nghe này, tôi biết anh đang rất đau đớn, anh bức xúc trước cái chết vô nghĩa của đồng đội mình và cả những người vô tội nữa. Nhưng dù là thế, anh cũng không được phép giết chết hắn.

– Cậu đang nói cái chó gì vậy?!

– Cơn bức xúc của anh hoàn toàn đúng, tôi cũng vậy, nó chứng tỏ chúng ta không hề vô cảm, mà rất phẫn nộ, oán ghét với những gì hắn đã gây ra. Nếu anh giết hắn, tất cả ở đây đương nhiên sẽ cảm thấy mình vượt trội hơn hắn về mặt đạo đức, bởi hắn chẳng khác gì con thú vật không có tính người. Chính cái chết của hắn cổ vũ cho sự tự hài lòng, tự thấy bản thân mỗi chúng ta đều cảm thấy tốt đẹp hơn, ít nhất là hơn hắn.

Sẽ còn có rất nhiều những kẻ tương tự như hắn trong thời đại này dẫn chúng ta tới các cái chết thương tâm khác, chính bởi lẽ đó càng khiến chúng ta có nhiều cơ hội để nghĩ rằng chúng ta “không giống” hắn, chúng ta chỉ kém may mắn phải “sống chung” với hắn mà thôi, chúng ta thực chất ưu việt hơn hắn nhiều, đó chính là kiểu suy nghĩ phản ánh con người anh hiện giờ.

Nhưng dần dần nó sẽ trở thành một cảm giác bản năng khiến anh nghĩ mình vô can, mình không có tội gì cả. Chính cảm giác đó sẽ vỗ về anh bằng những tư tưởng như “không quan tâm”, “không chịu trách nhiệm” để dẫn anh vào 1 trạng thái êm ái nhằm xoa dịu đi mọi bứt rứt trong lương tâm chưa kịp nảy nở, khi mà anh đã lờ mờ nhận ra hành động của mình là sai, giết hắn chẳng có ý nghĩa gì cả.

Cảm giác đó nhanh chóng che lấp hoàn toàn trách nhiệm của chúng ta trong chuyện này. Chúng ta không hề vô can. Bố mẹ hắn chết vì chúng ta đã không đủ dũng cảm kết liễu đồng đội hoặc người thân mình đã biến thành xác sống, để những con vi rút có cơ hội tiếp tục hại người. Bố mẹ hắn chết bởi cấp trên mà anh hằng phụng sự đã khởi động tên lửa phá sập cầu Chương Dương đêm đó. Bố mẹ hắn chết bởi chúng ta đã chém giết, dành giật nhau từng miếng ăn thức uống nhằm duy trì sự sống. Và điều cuối cùng tôi nghĩ anh hiểu rõ nhất, bố mẹ hắn chết, vì chúng ta đã không đủ nhanh chóng tìm ra họ, bảo vệ họ, che chở họ, cứu giúp họ thoát khỏi cảnh sống trong sợ hãi này.

Ý thức về nó là điều tối thiểu nhất mà tôi và anh có thể làm lúc này, chính tất cả mọi người ở đây đều góp 1 phần tạo nên con quỷ dữ kia.

Chúng ta buộc phải chịu trách nhiệm với kết cục đã xảy ra.

Hắn chết không bao giờ giúp ta có cơ hội để sửa sai mà ngược lại, chỉ khiến ta trúng kế hắn, để rồi dần dần trở thành hắn lúc nào không hay.

– Hừ! Nói hay lắm, vậy xử lý hắn thế nào là tùy cậu!

Đại Bàng ném phăng con dao đi rồi lạnh lùng đứng dậy quay về, giữa chúng tôi không có thêm một cuộc ẩu đả nào xảy ra nữa.

– Cẩn thận Long!

Tiếng anh Trung hét lên, tôi chưa kịp quay lại đã nghe một mũi tên xé gió lao qua tai.

– Không!!!

Muộn rồi, tên Khang khựng lại, rồi đổ gục vào người tôi, một mắt của hắn đã bị bắn thủng. Hắn gào lên đau đớn và ôm mặt giãy dụa.

– Xin lỗi..

Tôi chỉ có thể khẽ nói như vậy.

– Câm mồm! Tao có chết cũng không cần loại người đạo lý như mày thương hại.

1 thân người lặng lẽ di chuyển đến gần làm tôi chú ý, thì ra là Việt. Lập tức nó xốc tên Khang dậy và túm cổ đầy vẻ căm thù.

– Bạn tao đã bảo không giết mày, tao tôn trọng ý kiến của nó. Nhưng nó lại không biết phải xử lý mày thế nào, và rất may cho mày tao cực giỏi trong việc xử lý khủng hoảng!

Việt thúc hắn đi thẳng đến chỗ lam gió lắp đặt trên các khoảng thông tầng mặc cho bộ dạng hắn càng lúc càng thảm hại.

Rồi nhanh chóng nó trói chặt hắn lại, tôi cứ đứng ngây người không biết làm gì, và có vẻ tất cả đều vậy.

Mũi tên vẫn cắm xuyên qua mắt phải của hắn, máu rỉ xuống nửa khuôn mặt nhem nhuốc.

Thu chợt lao lên liền bị Việt ngăn cản.

– Đây là kết cục nhẹ nhàng nhất mà nó đáng ra không được phép nhận. Còn sau đó, sống hay chết? Để chính sức chịu đựng và khả năng vươn lên số phận của hắn trả lời. Ta đi thôi!

Việt đốc thúc mọi người nhanh chóng rời khỏi đây.

– Khoan đã! – hắn gọi với lại

– Long à, hãy để tao được ăn năn hối lỗi trước xác chị mình.

Tôi lặng lẽ tiến đến bế xác Thảo lên và trao trả lại cho hắn.

Bỗng, 1 tràng cười ma mị phát ra từ hắn làm tôi lạnh người.

– Tao ghê tởm chúng mày, sau khi tao chết sẽ làm ma nguyền rủa đến mục xương từng đứa một. Haha.

Tôi chẳng nói gì, lạnh lùng đứng dậy và không một lần quay đầu trở lại nhìn con người đó.

Tất cả mọi người nhanh chóng triển khai công tác phòng bị cơ thể và nhặt nhạnh mọi đồ đạc cần thiết. Đại Bàng có vẻ vẫn đang giận tôi, nhưng chẳng có cách khác. Anh hoàn toàn có quyền và tôi cũng rất hiểu điều đó, nên chỉ im lặng.

9 người gấp rút chia ra. Nhóm một do vị trung đội trưởng lực lượng giải cứu dẫn đầu cùng Đại Bàng và Hổ Phách khẩn trương quay về chiếc xe S5. Vụ cháy nổ do quyết định cảm tử của Cá Mập hôm qua đã đánh dạt các phương tiện sang 2 bên, tạo địa hình thuận tiện cho việc tiếp cận rạp chiếu phim.

Số còn lại bao gồm cả tôi cố gắng kiếm những tấm vải thật chắc bện thành những sợi dây dài nối xuống phía dưới giúp bà bầu có thể dễ dàng đáp xuống nóc xe. Xong xuôi, anh Trung và Tùng được phân công nhiệm vụ cảnh giới phía dưới, những chai rượu dễ cháy và đống mũi tên đã tẩm sẵn cồn chỉ trực thấy nguy hiểm là tung ra.

Như vậy, chỉ còn lại tôi và anh em Việt phụ trách việc giữ chắc sợi dây từ từ thả bà bầu tuột xuống.

Xem ra Hương vẫn chịu đựng được.

Đứng trên này phóng tầm mắt xuống, một quang cảnh đổ nát và bừa bộn dọc con phố Láng Hạ, tôi không ngờ khi trời sáng, mọi thứ lại bị lột trần đến vậy.

Duy chỉ có một thứ vẫn còn nguyên vẹn, đó là xác của Sư Tử. Anh vẫn nằm đó bất động, cứng ngắc và lạnh lẽo. Xung quanh không con xác sống nào thèm nhòm ngó đến.

Động cơ phát ra từ chiếc S5 tiền dần về, Đại Bàng trên nóc xe không ngừng xả súng triệt hạ lũ người chết rải rác còn sót lại sau vụ cháy nổ.

Chúng tôi khẩn trương tiến hành kế hoạch đề ra nhằm đảm bảo an toàn tuyệt đối cho bà bầu.

Mọi thứ đều suôn sẻ, chỉ khác là tất cả phải mua nó với cái giá quá chua chát.

Chẳng mấy chốc, khoang xe đã kín người. Vị trung đội trưởng khẩn trương thao tác sắp xếp nhiệm vụ, Hổ Phách nhận lệnh đứng bắn trên nóc xe. Một loạt các tấm kính chống đạn che lấp bên ngoài khiến không gian trong này tối om, rồi chỉ 2 3 giây sau lại lập tức bừng sáng. Trước buồng lái là hệ thống màn hình đã khởi động ghi lại khung cảnh địa hình bên ngoài thông qua một chiếc camera giám sát.

– Tôi vẫn không hiểu..- Đại Bàng mở lời chần chừ – việc cậu giải được đoạn mật mã đó và suy ra từ HAIR chính là tóc rồi đốt chúng, thì căn cứ vào đâu mà lại có thể lập luận ra được chính là do chất oxy già tẩy màu trong quá trình điều chế chất nổ quái quỷ kia?

– Chính là anh đấy. – Hương chợt mở lời một cách mệt mỏi

– Đúng vậy, anh còn nhớ sau khi xem xét cạm bẫy thứ 2 anh đã nói gì không? – tôi hỏi

Người chiến sĩ im lặng mong muốn lắng nghe câu trả lời.

– Anh đã nói rằng “Đừng tự ý động vào hệ thống này, kẻo không chừng lại có 1 quả bom hoặc chất dễ phát nổ như TATP vừa nãy!”. Chính những lời nói vô tình của anh lúc đó lại là hy vọng sống dành cho Hương, cô biết anh biết điều đó nên đã khẩn trương tạo nên đoạn mật mã nhằm lật tẩy Thảo.

– Dù sao thì người có công trạng lớn nhất ở đây chính là mày! – Việt xen vào

– Khả năng diễn kịch ma mãnh, tôi phải công nhận cậu rất ma mãnh, có thể nói ma mãnh như 1 con sói. – ngài trung đội trưởng tiếp lời

– Đúng vậy, ma mãnh như 1 con sói.

Đại Bàng chỉ nói ngắn gọn có vậy.

– Hay giờ tao đặt cho mày mật danh, SÓI HOANG. Hoang dã và ma mãnh, rất phù hợp với mày! – Việt nói

Mọi người có vẻ xuôi xuôi công nhận, nhưng tôi chẳng quá bận tâm đến điều đó.

– Anh Long, em xin lỗi vì sự hèn nhát của mình. Làm ơn hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà em đã gây ra đối với mọi người, em cần phải làm gì để trở thành người như anh? Em cũng muốn bản lĩnh như anh để bảo vệ cho mọi người. Hắn ta là kẻ mưu mô xảo quyệt mà còn phải bại trận dưới tay anh. Xin anh!

Giọng của Tùng vừa nói vừa nấc cụt phá ngang làm tôi bất ngờ và khó xử. Trước giờ tôi không bao giờ nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra.

– Cậu sinh năm bao nhiêu vậy? – tôi hỏi

– Em sinh năm 1998.

Vậy là kém tôi 2 tuổi, nhưng tôi hỏi chỉ để đánh trống lảng sang chuyện khác. Vì thật sự trong lòng tôi, chẳng thấy hay ho gì việc được ai đó ngưỡng mộ, nó chỉ là 1 kiểu trói chân không cần thiết.

– Mới lần đầu xuất trận đã thu phục được đàn em, tao cũng phục mày thật. – Việt nói móc

– Thôi, dừng lại đi! Em gái mày và Hương không may mắn thế đâu! – tôi nói

– Ý mày là sao hả thằng ôn này?!

– Mọi người đã quên Thảo rồi sao? Nếu lúc đó cô ta quay trở lại với 2 bàn tay trắng thì tất cả đã chẳng ngồi nói chuyện được với nhau lúc này, cho dù có cả mặt Tùng bên cạnh thì chắc chắn cũng không thể nào biết được chiếc chìa khóa mở vòng sắt lại là 1 đồ vật hết sức tầm thường và không liên quan chút gì đến cạm bẫy.

– Ý anh là? – Thu nói nửa vời

– Đúng vậy, chỉ có điều..giờ người đã chết, tất cả chỉ là nghi vấn của anh. Muốn hỏi cũng chẳng được nữa rồi.

– Chúng ta trở về thôi!

Vị chỉ huy cất cao giọng. Cả chiếc xe bọc thép nhanh chóng quay đầu lăn bánh trở về khu cách ly, kết thúc một chiến dịch giải cứu mà tôi hy vọng, qua sự việc này ai nấy đều nhìn sâu hơn vào nội tâm của chính mình, để những bi kịch đầy nghiệt ngã không có cơ hội xảy đến một lần nữa.

—————————-

Những chiến sĩ canh gác tiếp nhận mệnh lệnh của vị trung đội trưởng và gấp rút mở cổng. Xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn, chúng tôi bước xuống mang theo 1 cảm giác mệt mỏi bởi ánh nắng ban trưa chiếu rọi.

1 số người dân có mặt tại quảng trường Mỹ Đình nán lại quan sát 9 người. Còn lại chủ yếu là các cán bộ chiến sĩ, công tác y tế chăm sóc bà bầu nhanh chóng được triển khai, cô rời đi trên xe đẩy cùng với Thu, nhưng vẫn kịp mở lời cám ơn tất cả mọi người.

Tên Quang đã đứng đợi sẵn và yêu cầu ông Dũng tường trình lại toàn bộ sự việc.

Vị trung đội trưởng thoáng mất một vài giây phân công nhiệm vụ, rồi cũng lặng lẽ cùng hắn mất hút vào đám người.

Chợt tiếng bước chạy dồn dập mỗi lúc một to phát lại gần, là đám trẻ con hôm qua đó.

Chúng vẫn hồn nhiên, ngây thơ và vô tư như vậy, xem lẫn trong cả đám là một bé gái nét mặt rất thích thú và xem chừng phải háo hức lắm, khi chúng được chứng kiến đoàn quân thắng trận trở về, trên tay em cầm một đống vòng hoa trắng. Nhưng nhìn kỹ hơn, thì nó chỉ là các chong chóng giấy 4 cánh, được gấp lại vội vã, xâu qua một đoạn dây vải tạo thành vòng cổ.

Bọn trẻ khẩn trương dàn hàng ngay ngắn, giơ tay chào chúng tôi theo hiệu lệnh quân đội, y như cách mà chúng tiễn tất cả lên đường tham gia chiến dịch giải cứu. Rồi một đứa con trai lớn nhất trong đám tay cầm điện thoại phát bài Đất Nước Trọn Niềm Vui.

– Đã lâu tôi không nghe bài hát này rồi. – Hổ Phách nở nụ cười

Rồi cô bé bắt đầu bước lại gần chúng tôi, bẽn lẽn và e dè, nhưng được những cái hất tay phía sau động viên, em bắt đầu nói với một chất giọng dõng dạc hào hùng.

– Chúc mừng các đồng chí thắng trận trở về. Sau đây là tiết mục trao quà mừng công!

Hổ Phách là người đầu tiên bước đến, mặt lạnh băng không cảm xúc khiến cô bé run sợ. Rồi cô chợt nở nụ cười hiền hòa, chào theo điều lệnh, ngồi xuống cúi đầu đón nhận món quà đó.

– Cám ơn đồng chí!

Cô nói sau khi để đôi tay trầy xước chạm lên những cánh chong chóng giấy.

Chẳng ai muốn phá đi không khí trang nghiêm mà lũ trẻ đã tốn công xây dựng. Tiếp đến là Đại Bàng và Việt bước tới lấy món quà tri ân, Tùng có vẻ miễn cưỡng khi được nhận một sự tử tế lạ hoắc, đối lập với con người của nó bấy lâu, 2 tay cầm vòng hoa mà run run, điệu bộ rất lúng túng.

Chỉ còn lại mỗi tôi, cô bé rảo chân bước đến, trên gương mặt non nớt vẫn giữ nguyên ánh mắt phấn khích, vui mừng. Trong tôi đột nhiên có gì đó đã vỡ vụn, chúng chắc chắn không thể hình dung nổi chuyện đã xảy ra, và thoáng chốc, hình ảnh của đứa bé gái nằm trên bàn mổ, run rẩy vì sợ hãi, không ngừng giãy dụa cầu cứu tôi, van xin tôi tha mạng chỉ qua ánh mắt hiện lên cực kỳ rõ nét, đối lập hoàn toàn với thực tại hiện giờ.

Tôi thấy tim mình đập rất mạnh và như có 1 áp lực đè cả người ngồi xuống, tự động cúi đầu ăn năn hối lỗi.

Cô bé nhẹ nhàng trao vòng hoa cho tôi.

Và trong khoảnh khắc này, tôi lặng lẽ kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống che đi 2 con mắt đã ngấn lệ. Vòng tay ôm trọn thân hình nhỏ bé yếu ớt, ép sát em vào lòng để cảm nhận hơi thở ấm áp.

– Cám ơn nhé. – tôi nói khẽ

Sau đó, tất cả giải tán, mỗi người đi về khu vực nghỉ ngơi của mình.

Và lúc này tôi nhận ra rằng, những hình ảnh tang thương sẽ còn ám ảnh tôi rất lâu về sau.

—————————-

*2 ngày sau*

Tiếng trẻ sơ sinh khóc trong căn phòng chức năng chật hẹp, nhưng chẳng ai buồn quan tâm đến không gian bí bách này. Những người tham gia chiến dịch giải cứu đã có mặt đông đủ để chia vui với Hương khi một sinh linh đang nằm bên cạnh cô.

Thằng Việt cứ sờ tay đứa trẻ và mân mê làm nó khóc mãi buộc Thu phải ra vẻ khó chịu bắt dừng lại.

Nhìn sắc mặt Hương đã khá lên một chút. Mọi người nói chuyện, thay nhau hỏi thăm và không quên chúc cho đứa trẻ cùng mẹ nó ngày càng khỏe mạnh, dù trong điều kiện hết sức ngặt nghèo.

– Nếu chồng tôi còn sống hẳn anh sẽ mừng lắm.

Lời cô nói chợt làm không khí chùng xuống.

– Xin lỗi, mọi người đừng để ý nhé.

– Không sao đâu. – Đại Bàng xen vào

Được 1 lúc, tiếng mở cửa phòng làm mọi người quay đầu nhìn về.

– Khỏe hơn rồi chứ Hương?

Giọng của vị trung đội trưởng hỏi thăm. Rồi ông lại tiếp tục nói.

– Đại Bàng, Hổ Phách, Việt đến giờ 3 người quay trở lại với nhiệm vụ canh gác ban đêm rồi. Long, nếu sức khỏe đã bình phục thì tôi rất biết ơn sự giúp đỡ từ cậu. Còn Trung, anh cần nói chuyện riêng với em một chút.

– Mọi người đi đi, công việc bảo vệ vẫn quan trọng hơn! – Hương thúc giục

Tất cả nhẹ nhàng đứng dậy chào cô rồi lặng lẽ trở ra, đứa trẻ lúc này đã chìm sâu vào giấc ngủ.

Chúng tôi nhanh chân tiến ra phía ngoài quảng trường Mỹ Đình, nơi các chiến sĩ không ngừng canh gác để đảm bảo an toàn cho người dân bên trong.

Ánh đèn léo lắt, chập chờn, chỉ có một dải sáng chạy dài bao quanh khu vực chốt chặn trong đêm tối.

Khí tài quân sự vẫn nằm im, phủ lên mình màu của bóng đêm.

Chợt Tùng xuất hiện và muốn nói chuyện riêng với tôi. 3 người còn lại nhanh chóng hợp tác bằng việc đi nhanh hơn đến vị trí đã phân công.

Tôi miễn cưỡng đi theo nó tới một hàng ghế chờ đặt ngay ngoài hành lang.

– Tại sao anh cứ lảng tránh em vậy? – nó hỏi

– Tôi không hiểu ý cậu.

– Kể từ khi em nói hãy dạy em cách trở thành người như anh, anh chẳng đả động gì mà cứ lẳng lặng tránh mặt!

– Nghe này, tôi không biết cậu có kỳ vọng hay bất kỳ một sự ngưỡng mộ gì nơi tôi không nhưng cậu tốt nhất là hãy quên chuyện này đi.

– Em đã suy nghĩ rất nhiều mới lấy hết can đảm để nói với anh những lời như thế. Vậy mà anh?

Tùng bắt đầu giận dữ ra mặt, dĩ nhiên điều đó không làm tôi run sợ.

– Có những việc cậu bắt buộc phải tự mình vượt qua và chẳng ai đủ khả năng dạy cho cậu ngoại trừ chính bản thân mình!

– Đủ rồi! Tôi đã xem trọng anh, nhưng rốt cuộc anh lại chỉ là kẻ ích kỷ chỉ biết trốn tránh. Từ giờ, hãy coi như tôi chưa bao giờ yêu cầu bất cứ một điều gì ở anh cả!

Nó nói rồi lập tức chạy đi bỏ lại tôi một mình chưng hửng. Có lẽ đây là cách giải quyết tốt nhất dành cho nó.

Nhưng rồi tôi lại cứ thấy lòng mình nặng trĩu, chẳng biết làm gì ngoài việc thở dài. Cuối cùng, tôi cũng đến được chỗ của Việt.

Nó vứt cho tôi cây súng ngắm và bắt đầu mở lời

– Thằng ôn đó vẫn không chịu buông tha mày nhỉ?

– Giờ thì chịu rồi! – tôi nói

– Mà tao chả hiểu ở mày có cái gì để nó muốn cơ chứ? Thà mở mồm nhờ vả tao một câu, nó sẽ rắn rỏi như một chiến binh không biết chừng.

– Tao cũng đang hỏi mình điều tương tự. Có lẽ nó quá bị ám ảnh bởi những gì xảy ra trong rạp chiếu phim, rồi dễ dàng dẫn tới tình trạng thần tượng ai đó và cố gắng trở thành nhắm trấn an cảm giác sợ hãi.

– Nói được vậy sao mày không giúp nó?

Dứt lời, nó đã bắn 1 con xác sống lảng vảng trong vùng tiếp cận nguy hiểm.

– Tao chỉ không muốn tạo nên một sự ràng buộc vô hình giữa tao và nó.

– Nói tao nghe đi Long, tại sao chúng ta vẫn sống sót sau những chuyện này?

– Vì chúng ta đang làm chủ rất tốt số phận của mình!

Tôi nói rồi lập tức phát động một tiếng súng.

– Mày có biết tao đã nghĩ gì về mày trong 2 ngày qua không?

– Nói đi!

– Mày là một kẻ đáng sợ và nguy hiểm, như Khang, thậm chí nếu được đổi vai, tao nghĩ mày còn đen tối hơn hắn nhiều. Không ai là không gục ngã cả, mày chỉ giỏi hơn ở chỗ biết chịu đựng được nghịch cảnh, còn hắn thì không. Nhưng sẽ ra sao nếu cái nghịch cảnh nó cứ tiếp diễn, tiếp diễn với cường độ mạnh và đau thương hơn nhiều so với bây giờ, liên tiếp hành hạ mày, đẩy mày ngụp lặn trong nỗi đau và mất mát thường trực sau một thời gian ngắn? Điều đó làm mày không ngừng thúc ép bản thân phải chịu đựng và khi vượt quá giới hạn, mày cũng gục ngã như nó. 1 con quỷ khác hình thành!

– Sự diễn giải đầy sống động của một kẻ hâm mộ chủ nghĩa cực đoan.

– Tao chỉ nói về hiện thực. Nhưng dù sao, mong rằng sớm có vắc xin điều trị hoặc một phương thuốc đẩy lùi cơn đại dịch khốn kiếp này.

Được một lúc, tôi bỗng thấy trong người khó chịu, cảm giác suy nhược lại biểu hiện. Việt tinh ý nhận ra liền thúc ép tôi về phòng nghỉ ngơi.

Tiếng bước chân của gã trai trẻ 22 tuổi vang vọng trong hành lang rộng rãi một mình. Nội tâm đã bắt đầu mơ hồ chất chứa sự cô đơn dày đặc, lạnh lẽo hòa cùng với không gian tối tăm.

Tôi để mặc bản thân trôi theo dòng suy nghĩ và chợt dừng lại khi biết mình đã đi lang thang quá mức đến tận khu vực khác. Rồi ánh sáng le lói lan tỏa phía dưới cánh cửa đang đóng hiện ra, tôi rảo bước lại gần định bụng gõ cửa hỏi thăm đường trở về ngắn nhất.

– Theo báo cáo, ngày mai chúng ta sẽ nhận được nhu yếu phẩm và vắc xin đẩy lùi đại dịch này! – giọng của tên Quang hớn hở

“Vậy là họ đã có vắc xin rồi sao?”

Tôi nghĩ trong đầu rồi lẳng lặng áp sát tai nghe tiếp.

– Có nên báo cho người dân của chúng ta biết không?

Lần này là giọng của ông Dũng, tôi nhận ra được.

– Tuyệt đối không! Chúng ta vẫn chưa biết tình hình cụ thể ra sao, hạn chế phao tin đồn nhảm khiến lòng dân hỗn loạn. Nhưng theo tôi, Cấp trên đã thông báo nguồn tin cơ mật này thì không thể có sai sót được. Ngày mai đúng 9 giờ, trực thăng vận tải sẽ đáp xuống sân vận động, mọi người hãy chuẩn bị công tác hỗ trợ tốt nhất có thể!

Nói đến đây, cả phòng reo lên phấn khởi, duy chỉ có tiếng của vị trung đội trưởng đáng kính là tôi không nghe được.

– Thôi, chúng ta kết thúc cuộc họp tại đây! – Quang nhấn mạnh

Tôi vội vã quay trở về để tránh xảy ra những sự cố không cần thiết.

Quả là một tin mừng đẩy tinh thần tôi phấn chấn trở lại suốt quãng thời gian sống trong khu cách ly.

Mọi người sẽ không còn phải lo lắng về ngày mai mình còn sống hay đã chết. Những đứa trẻ ngây thơ vô tội cuối cùng cũng được cứu, chúng sẽ không phải sợ hãi bởi tiếng rít ghê rợn, hoặc hàm răng sắc lạnh vấy máu luôn nhe ra của lũ xác sống.

Tất cả sẽ được đến trường và học tập trở lại thành người có ích. Nhưng trên hết, không còn đứa trẻ nào đáng phải bị như tôi và Khang nữa.

Những viễn cảnh về ngày mai tốt đẹp không ngừng hiển hiện trong đầu giúp tôi trút bỏ được gánh nặng trong lòng. Chẳng mấy chốc, tôi đã trở về căn phòng chức năng quen thuộc với một tâm trạng thoải mái.

Anh Trung chắc đã ngủ, Tùng thì khẽ chuyển mình nằm quay mặt vào tường khi nhìn thấy tôi. Nhẹ nhàng tôi nhón chân bước qua 2 người họ di chuyển về chỗ của mình, đặt lưng xuống và tự vỗ về bản thân chìm vào giấc ngủ nhưng không được.

Một lát sau, Việt và Thu trở về muộn nhất. Tôi định nói luôn với 2 anh em nó thông tin mình nghe lén được, nhưng khi trộm nhìn dáng vẻ quá rã rời vì mệt mỏi dưới ánh đèn pin của 2 đứa nó, tôi lại thôi.

Đằng nào thì ngày mai tất cả mọi người cũng biết được.

Sau đó, đèn pin chợt tắt, âm thanh quăng người xuống đệm mà ngủ như chết của Việt là thứ cuối cùng tôi nghe thấy.

THE END.

( Có lẽ đây là cái kết mở có thể chấp nhận được theo tôi. Thông tin về dịch bệnh và chuyến bay chưa bao giờ được tìm ra. Long sau đó cưới Thu – em gái Việt, và sống một cuộc đời bình thường như bao người khác.

Cám ơn mọi người đã đọc cho đến lúc này!

À mà nếu muốn tôi viết tiếp và thay đổi cái kết. Hoặc biết đâu lại có EBOLAVIOR 2.5 thì đừng ngần ngại nhắn tin về:

Fanpage: https://www.facebook.com/ebolavior/

Hoặc:

Facebook của tôi: facebook.com/longpham2810

Gmail của tôi: [email protected]

Nhưng chắc điều đó khó xảy ra lắm. Đúng không?

Chân thành cám ơn các bạn nhiều lắm lắm, vì đã đồng hành cùng tôi và các nhân vật đến bây giờ.

Chúc các bạn sức khỏe dồi dào và thật nhiều niềm vui!

Tạm biệt. )

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN