[Edit] Xuyên nhanh: Nam thần, bùng cháy lên! - Mặc Linh
⊹⊱Chương 42: Thần tượng quốc dân (12)⊰⊹
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau đó chỉ còn lại một chiếc xe cuối cùng.
Tất cả mọi người đều tò mò người cuối cùng là ai.
Xe chậm chạp tiến đến, sau khi xe dừng hẳn, tài xế bước xuống mở cửa xe.
Thiếu niên từ trong xe bước ra, những người ở chỗ này giống như an tĩnh lại trong nháy mắt.
Thiếu niên mặc áo trắng giống như thiên sứ rơi xuống trần gian, xung quanh hắn như có ánh sáng quấn quanh, khiến người ta không thể rời mắt.
Nếu như nói Tạ Chu là nam thần kiểu cấm dục, thì thiếu niên mặc áo trắng này chính là người có thể làm cho tất cả mọi người đều yêu thích, tùy ý khơi lên khát vọng muốn bảo hộ của người khác.
Bên kia, Tô Tửu đang được thợ quay phim đang ghi hình lại, chờ hắn quay xong, Tô Tửu nhìn về phía đám người bên kia một chút.
Vừa liếc mắt đã thấy nữ sinh ngồi bên ngoài đám người.
Hắn rũ mắt, cô ấy cũng tới. . .
Cũng đúng, cô ấy cũng là nghệ sĩ.
“Mọi người có cảm thấy cậu ấy khá quen không?”
“Tôi cũng cảm thấy khá quen, nhưng không nhớ được đã gặp ở đâu.”
“Dung mạo xinh đẹp quá! Thật muốn ôm cậu ấy một cái.”
Xinh đẹp, từ ngữ này dùng để nói về một người đàn ông thì cũng không tốt lắm, nhưng bọn họ không tìm được từ nào thích hợp hơn để hình dung thiếu niên này.
” Trước kia cậu ấy đóng vai nam chính của bộ phim thanh xuân nổi tiếng khắp đại giang nam bắc đó.”
Đã có người tìm ra được tên của hắn.
“Tô Tửu?”
Mọi người tụ lại một chỗ cùng xem.
“Cậu ấy chính là Tô Tửu à. . .”
“Hình như so với ngày trước còn đẹp mắt hơn, ôi, tôi nghe nói không phải cậu ấy bị phong sát sao?”
Từ sau khi nổi tiếng nhờ bộ phim thanh xuân kia, thì một chút tin tức cũng không có, như thế không phải bị phong sát thì còn gì nữa.
“Tinh Diệu cũng thật ngu xuẩn, một nhân tài tốt như vậy mà lại đi phong sát, đầu óc bị heo đá à. Ôi, thật đáng yêu quá đi. . .”
Tiếng thảo luận vụn vặt rơi vào tai Tô Tửu, hắn quét mắt nhìn qua đám người, thần sắc cực kì dịu dàng ngoan ngoãn, lại lộ ra chút nhu thuận hiểu chuyện.
Đạo diễn gọi mọi người đến, nói vài câu mở màn sau đó mới bắt đầu vào chủ đề chính.
“Mọi người đều đã đến đông đủ rồi, kỳ này chúng ta phân chia hai người một đội, mọi người có thể tự do lựa chọn tổ đội.”
Ở đây có tất cả tám nghệ sĩ, bốn nam bốn nữ.
Nữ trừ Sơ Tranh và Liễu Mạn Mạn ra, còn có một người dáng dấp ngọt ngào, nói chuyện nũng nịu yêu kiều Phùng Kiều, một người khác có phong thái ngự tỷ Ngụy Quân.
Nam thì có Tô Tửu và Tạ Chu, một người mang dáng vẻ thư sinh Vũ Hành, người cuối cùng có chút tùy tiện, mang theo sự hoạt bát rực rỡ như nắng mai Đỗ Minh. .
Đầu tiên, Phùng Kiều nhìn về phía Tô Tửu, đưa ra lời mời: “Tô Tửu, anh có thể vào cùng một đội với tôi không?”
Tô Tửu giống như mờ mịt liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt lại quét qua phía Sơ Tranh bên kia, người phía sau hững hờ nhìn hắn.
Ánh mắt hai người cứ như vậy chạm vào nhau, đáy lòng Tô Tửu hơi hồi hộp, có chút bối rối dời mắt đi.
“Tôi chưa từng tham gia loại chương trình này, có thể làm cản trở cô không?” Vẻ mặt Tô Tửu khó xử.
“Không sao, tôi sẽ hướng dẫn cho anh.” Phùng Kiều cười hì hì nói: “Chương trình này tôi từng xem qua rất nhiều lần rồi.”
Tô Tửu: “. . .”
Hắn không muốn cùng một đội với cô ta.
Sơ Tranh đi đến phía đạo diễn, trực tiếp cầm thẻ phân đội, đưa cho Tô Tửu.
Tô Tửu: “. . .”
Phùng Kiều: “. . .”
Phùng Kiều nhíu mày nhìn Sơ Tranh, bất mãn chu môi: “Này, cô làm gì vậy? Không nhìn thấy tôi và Tô Tửu cùng đội sao?”
“Hắn đồng ý với cô rồi?”
“. . . Không phải tôi còn đang cùng anh ấy nói chuyện sao? Cô làm thế là có ý gì?”
Sơ Tranh không để ý tới cô ta, đưa thẻ cho Tô Tửu.
Tô Tửu bày ra vẻ mặt ‘thật có lỗi’ cười cười với Phùng Kiều: “Chuyện đó. . . Tôi vào chung đội với cô ấy đi.”
Người trong cuộc người ta đã nói như vậy, hơn nữa hoàn toàn không thể chống cự được nụ cười của thiếu niên, Phùng Kiều còn có thể làm sao?
Phùng Kiều trừng mắt nhìn Sơ Tranh một chút, hầm hừ rời đi, cùng Vũ Hành tổ đội.
Liễu Mạn Mạn tất nhiên chung đội với Tạ Chu.
Cuối cùng chỉ còn lại Đỗ Minh và Ngụy Quân.
Chia đội xong, các đội lên xe của mình, tiến về mục tiêu tiếp theo.
Nhưng cũng không phải trực tiếp đi là được, còn có nhiệm vụ nữa.
Đạo diễn cầm bốn tấm thẻ: “Mọi người có 4 con đường có thể đi, đội ngũ đến nơi sớm nhất, có thể thu được một gợi ý cho nhiệm vụ sáng mai. Đường đi cũng là không khác nhau lắm, nhưng tình hình giao thông như thế nào thì chúng tôi không xác định, chỉ có thể xem vận may của mọi người ra sao, có thể chọn được con đường nào.”
Đạo diễn ra hiệu cho mọi người đến rút thẻ. Tô Tửu nhìn Sơ Tranh một chút, Sơ Tranh ra hiệu hắn lên rút đi. Tô Tửu đi lên rút một tấm thẻ, là con đường số 3.
…
Tổ tiết mục tổ đưa cho họ bản đồ của con đường số 3, bọn họ cần phải tự mình lái xe đi tới mục tiêu tiếp theo.
Về phần ai lái xe. . . Sơ Tranh đã lên tay lái phụ, Tô Tửu chỉ có thể tự mình lái.
Toàn bộ hành trình đều được ghi hình lại, Tô Tửu không dám cùng Sơ Tranh nói quá nhiều, cho nên hai người này cơ hồ toàn bộ hành trình cũng không giao lưu với nhau.
Người của tổ tiết mục đều có chút gấp gáp, một đội ngũ cứ im lặng thế này, thì đào đâu ra rating hả?
Thợ quay phim nhịn không được nhắc nhở Sơ Tranh và Tô Tửu, để bọn họ nói chuyện với nhau.
Sơ Tranh nhìn thợ quay phim một chút, xoay người, quay mặt ra ngoài cửa sổ, nhắm mắt lại.
Thợ quay phim: “. . .”
Tô Tửu hướng về phía ống kính cười tươi, thành thật dựa theo lộ tuyến lái xe.
Có thể vận khí của hắn tốt, một đường thông suốt.
Xe chạy được gần nửa tiếng, đột nhiên ngừng lại.
“Sao thế?” Sơ Tranh mở mắt ra.
“Hết xăng rồi.” Tô Tửu nói.
Đây cũng là tổ tiết mục bố trí, không có khả năng dễ dàng để họ đến đích như vậy.
Nhưng Sơ Tranh lại cảm thấy chắc chắn là Vương bát đản đang chơi cô.
“Làm sao bây giờ?” Tô Tửu hỏi Sơ Tranh, ánh mắt hắn cực kì tinh khiết, lại lộ ra vẻ vô hại, giống như một chú tiểu bạch thỏ mềm nhũn.
Sơ Tranh dán cho hắn bốn chữ —— giả vờ giả vịt.
Sơ Tranh xuống xe, Tô Tửu và thợ quay phim cũng theo sát xuống, bên cạnh chỗ này đều là nhà cao tầng, căn bản không có chỗ đổ xăng.
Xe của tổ tiết mục đi đằng sau, chắc chắn sẽ không cho bọn họ dùng.
【 Nhiệm vụ chính tuyến: Mời trong nửa tiếng, tiêu hết mười triệu. 】
Sơ Tranh: “. . .”
Người ngốc nhiều tiền Vương bát đản đưa tiền đến.
Tổ tiết mục của chương trình này đối với vấn đề tiền tài cũng không có quy định đặc biệt gì.
Sơ Tranh nhìn quanh bốn phía một vòng, tìm được một cái bảng hiệu đặc biệt lớn, cô đi qua phía bên kia.
Đội quay phim lập tức đuổi theo, một đám người đông như vậy, tất nhiên sẽ làm người khác chú ý, người qua đường liên tiếp quay đầu quan sát.
Sơ Tranh thản nhiên đi tới cửa hàng 4S, nhân viên bán hàng bên trong nhìn thấy thế trận lớn như vậy, suýt chút nữa thì không dám ra đón.
“Xe mười triệu, một chiếc, bây giờ có thể lái đi luôn.” Sơ Tranh lời ít mà ý nhiều biểu đạt nhu cầu của mình.
“A?” Ánh mắt của nhân viên bán hàng còn đang dừng lại trên người của đoàn đội phía sau. Tới đây làm gì thế nhỉ?
“Mua xe.”
Nhân viên bán hàng vô thức nói câu cuối ra, Sơ Tranh không mặn không nhạt đáp một câu.
Không chỉ nhân viên bán hàng bị dọa sợ, tổ tiết mục đằng sau cũng bị dọa không kém.
Xe hết xăng là kịch bản bọn họ bố trí ra, mục đích là để nghệ sĩ thông qua những phương pháp khác đi tới mục đích.
Ba đội còn lại cũng sẽ có tình trạng giống nhau, thử thách này cũng có chút cũng khó khăn thật. . .
Nhưng ai biết vị này sẽ trực tiếp đến cửa hàng 4S mua xe.
Cái loại thao tác này. . . Bọn họ thực hiện nhiều kỳ như vậy cũng chưa từng thấy qua.
Tô Tửu kéo tay áo Sơ Tranh: “Chúng ta không cần phải mua xe, có thể dùng phương tiện giao thông khác để đi qua cũng được mà.”
Sơ Tranh mặt không biểu tình: “Phiền phức.”
Tiền này không thể không tiêu!
Làm như cô muốn mua lắm ấy!
Tô Tửu: “. . .”
Tổ quay phim: “. . .”
Ha ha, đây là công chúa nhỏ nhà ai ra chơi thế! !
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!