Em, Anh Và Định Mệnh Của Chúng Ta!
Chương 2: Chín năm trước ?
Bởi vì cách xa thành phố, xa tít đến tận chân trời nên người ta chẳng ai hay biết nơi đây có một bộ tộc sống.
Nói có vẻ nghe ghê rợn nhỉ? Vì người ta hay đồn nhau rằng, những bộ tộc sống ở miền núi sẽ ăn thịt người. Người ta cũng hay đem những câu chuyện ghê rợn về những bộ tộc miền núi này mà đem ra hù doạ trẻ em, khiến chúng từ nhỏ đã sinh ra ác cảm, sợ hãi với những người ở miền núi.
Ai nói người miền núi sẽ ăn thịt người? Chẳng lẽ họ cũng sẽ ăn thịt họ ư? Không thể nào!
Bộ tộc miền núi sở dĩ phải sống cách xa thành thị, cách xa những ồn ào thị phi, những tạp chất của xã hội đương nhiên là vì họ ao ước có được cuộc sống yên yên bình bình, ngày qua ngày với những người mà họ yêu thương, quý trọng. Họ sợ hãi những người ngoại tộc, họ sợ những người ngoại tộc sẽ quấy rối huỷ hoại cuộc sống yên tĩnh của họ, vì vậy họ mới giữ khoảng cách, tạo nên sự sợ hãi giữa con người với con người vì chỉ có như thế cũng chính là giúp họ trấn giữ được cuộc sống của họ.
Mọi người nghĩ sao nếu tất thảy những thứ ghê rợn, lạ lùng, nguy hiểm đều là do bộ tộc miền núi? Không thể nào đúng không?
Lăng Lăng A Ngân xin mạo mụi dẫn mọi người đi tham quan gia đình của cô!
…
Năm nay cô tròn mười bảy tuổi, các trưởng lão răn đe cô rằng cô phải chăm chỉ học hành theo các học thầy, đợi đến độ tuổi hoa xuân nở rộ mọi người sẽ cho cô đến thành thị học tập, hoa xuân nở rộ mà thầy nương hay nói chỉ còn cách cô một năm nữa thôi.
Cô rất cao hứng, nhưng cũng rất buồn buồn trong lòng. Nếu cô lên thành thị, cô sẽ phải rời xa trưởng lão, rời xa nương, rời xa thầy, rời xa các em nhỏ ở Tộc Hoa này cô không nỡ. Nhưng điều làm cô nản lòng nhất là, phải lội suối, qua đèo, vượt núi, phải đi qua hàng ngàn dặm mới tới được thành thị, đường tới thành phố trắc trở gian nan ngay cả xe bò cũng không thể đi, cô nản lòng quá đi mất.
Còn nhớ chín năm trước lần đầu tiên cô ra khỏi bản làng. Cũng phải qua đèo vượt suối rât gian khổ, hiểm trở.
Chín năm trước, tộc trưởng bị bệnh. Người trong bản nói tộc trưởng bị yêu ma quấy phá, mời thầy cúng về làm phép bảy ngày bảy đêm. Thế nhưng tình hình của tộc trưởng càng ngày càng không ổn, mọi người lo lắng sốt vó cả lên. Tộc trưởng ngày ngày hít khói nhang bùa phép, ho đến đau cả lồng ngực, tộc trưởng đã già rồi tóc đã ngả sang màu muối tiêu, cả người ông cũng gầy gò ốm yếu, bệnh hoạng cũng không nuốt nỗi thức ăn, đi lại bất tiện cả ngày chỉ có thể nằm trên giường.
Lăng Lăng A Ngân nhìn tộc trưởng ho, ăn uống không được mà đau xót. Cô khóc hết nước mắt cầu trời vái phật phù hộ.
Cô nhìn ông thầy cúng lập đàng làm bùa phép mà khoé mắt cay cay, cô vốn dĩ không tin bùa phép, nay lại càng ghét cay ghét đắng hơn hết. Lại nghe các người trong bản đồn rằng bên ngọn núi bên kia có ông thầy lang có thể chữa được bách bệnh, bèn cáo biệt thầy nương chuẩn bị hành trang lên đường trong đêm.
Cô đi hai ngày đường vất vả cuối cùng cũng đến được ngọn núi bên cánh rừng này. Vất vả lạc đường, khó khăn lắm mới đến được nơi của thầy lang kia trong lòng có tảng đá nặng đang đè cũng nhẹ hẫng.
Thấy trời đã tối, định nghỉ ngơi một chốc rồi lại lên đường tiếp, đang ăn thịt lợn mà nương gói ghém trong hành trang, bỗng nghe có người nhảy xuống nước. Cô nghi hoặc hồi lâu, trời đã tối khuya rồi tại sao lại có người ở cánh rừng này? Nhưng cô lại hoảng hồn nghĩ đến lúc người ta trượt chân chết đuối, vội vang cất đồi đạc nhảy xuống cứu người.
Khó khăn vất vả mới lôi được anh ta lên, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm bèn không nán lại lâu hơn nữa mà lên đường.
Đến được bản làng của bộ tộc khác cô vui vẻ không thôi, đây là lần đầu tiên cô đi ra khỏi bản làng của mình, loay hoay tìm được cực khổ cuối cùng cũng đến được nơi. Nhưng khổ nỗi cô cũng chẳng có tâm trạng mà tham quan bản làng khác, cô hấp tấp tìm thầy lang trong bản. Cô cùng thầy lang nhanh chóng trở về bản làng của mình để thầy chẩn bệnh cho tộc trưởng.
Ở ngoài nhà cô lo lắng không thôi, chốc chốc lại nhìn vào bên trong nơi thầy lang đang chẩn bệnh. Thấy thầy lắc đầu trái tim bé nhỏ của cô run lên từng nhịp, có chút hít thở không thông, rồi lại thấy thầy lang nói cái gì đó thầy cười cười, xong Lăng Lăng A Ngân cũng cười theo đầy ngây ngô.
Cô nghe thầy lang nói tộc trưởng đã không còn vấn đề gì nan giải nữa cô vui sướng không thôi. Từ trên khuôn mặt xinh đẹp, hai má phúng phính đỏ hồng, đôi môi anh đào nở nụ cười tươi rói, ánh sáng mặt trời hắt lên khuôn mặt cô càng thêm sáng bừng, khuôn mặt mộc mạt giản dị, cả người mặc thân y màu trắng muốt đẹp đẽ lạ thường.
Cả bản làng hay tin tộc trưởng khỏi bệnh, náo nhiệt tổ chức tiệc tùng. Lăng Lăng A Ngân phụng mệnh thầy nương lên núi bắt lợn rừng. Vật vả chiến đấu cuối cùng cũng có thành quả, thành công vác con lợn cái to béo trở về Tộc Hoa.
Tối hôm đó nghe tiếng ca hát, nhảy múa vui vẻ lang rộng khắp bản, ánh lửa trại bập bùng bừng sáng, tất cả những người trong tộc nắm lay tay nhau nhảy múa vui đùa. Ăn uống no say, vui vẻ đến lạ. Mọi người tuyên cô lên làm công thần giúp tộc trưởng khỏi bệnh, cô được mọi người tung hô cả người rất sảng khoái, vui vẻ đến nỗi lỗ mũi bé xíu cũng muốn nở ra rồi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!