Em, Anh Và Định Mệnh Của Chúng Ta!
Chương 4: Dự tiệc bị gài bẫy (2)
Anh nhớ đến bà đã từng mong mỏi như thế nào, chỉ là anh không thể nào đáp ứng bà. Vì tim anh từ lâu đã có bóng dáng của ai kia rồi. Nhưng hôm nay anh lại có suy nghĩ khác, anh quyết định chiều theo bà. Gần mười năm rồi cũng không tìm được, có lẽ anh với Lăng Lăng A Ngân là có duyên mà không có phận rồi.
Anh thở dài xoa xoa thái dương, phất tay một cái chậm rãi nói với cô thư kí đang chờ đợi mình: \”Ừ, thế thì chuẩn bị đi. Tối nay cô đi cùng tôi.\”
Cô thư kí nghe thế liền mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn không che giấu được vẻ đắc ý. Cô ta đắc ý cũng phải thôi, vì đây là lần đầu tiên ông chủ Bách dẫn theo bạn nhảy, mà người đó chính là cô ta.
Chiều tối, thời gian đã không còn sớm sắc trời cũng theo đó mà sẩm dần. Trên trời không có nỗi một vì sao, ngay cả ông mặt trăng cũng bị mây đen che khuất báo hiệu rằng trời sắp mưa.
Nhu Kỳ cô thư ký của anh đúng hẹn, đến gõ cửa phòng anh cùng đi dự tiệc. Lúc này anh cũng vừa mới đổi lại bộ vest màu xanh thẩm, không khiến cho vẻ đẹp trai của anh thay đổi ngược lại còn cuốn hút lạ kì. Nhu Kỳ gõ cửa hồi lâu không nghe thấy anh trả lời, đánh bạo mở cửa phòng anh, lúc đi vào nhìn anh khiến cô ta có chút hoá đá, mà anh hiện giờ cũng hoá đá theo.
Nhu Kỳ là bị nghẹt thở trước sắc đẹp của anh.
Còn anh? Anh là bị sốc trước quần áo của cô ta.
Nhu Kỳ đang mặc trên người bộ quần áo hệt như Lăng Lăng A Ngân trong bức ảnh, nhưng chỉ là giống về kiểu dáng màu sắc, nhưng kích cỡ váy của Lăng Lăng A Ngân mặc hết sức kín đáo còn cô ta lại biến chế cái váy ngắn đến mức cử động mạnh một chút cảnh xuân liền phơi ra ngoài. Khiến anh nhìn thấy tức giận liền đánh úp lấy cả người, mày kiếm vì tức giận cũng chau lại.
Váy trắng mặc trên người cô tôn lên vẻ đẹp thuần khiết trong sáng của cô. Nhưng đến khi Nhu Kỳ mặc, anh lại cảm thấy bẩn mắt váy trắng mặc lên người cô ta hết sức lẳng lơ, nào có bộ dáng như tiên giáng trần của Lăng Lăng A Ngân.
Anh nhìn thoáng qua Nhu Kỳ rồi nhanh chóng nhắm mắt lại. Mở mắt ra lại không nhìn được ngó qua bức ảnh trên bàn làm việc, trong lòng anh hết sức khó chịu. Thật sự là không thể nhìn nỗi bộ dáng xấu xí khó coi của cô ta.
Khí lạnh bắn ra từ người anh khiến Nhu Kỳ không khỏi run rẩy. Cô ta thật không hiểu vì sao trước đó còn tốt, nhưng lại biến hoá nhanh chóng như vậy. Nhu Kỳ thường thấy anh nâng niu bức ảnh, ánh mắt nhìn người trong ảnh cũng tràn đầy nhớ nhung củng ôn nhu, cô liền đặc may một bộ giống hệt người trong ảnh kia để làm anh vui lòng hiện tại có gì không đúng sao? Hay là người may làm quá xấu anh nhìn không thuận mắt?
\”Lập tức, biến, khỏi, mắt, tôi!\” Bách Quân Kha nghiến răng nghiến lợi như con thú dữ gầm to.
Mà Nhu Kỳ ở một bên lúc này đã sợ đến mức mặt trắng bệch. Cô ta không hiểu vì sao anh lại tức giận. Nhanh chóng gấp gáp dùng tốc độ nhanh nhất phi thân ra ngoài, trước khi của đóng lại còn nghe thấy lời uy hiếp của anh \”Đừng bao giờ để tôi thấy cô mặc bộ quần áo này.!\” Sau đó Nhu Kỳ liền khẳng định là do người may quá vụng về, may không giống nên đã chọc anh tức giận.
Rất lâu sau, cô ta trở lại với bộ quần áo khác, lúc này cơn giận của anh cũng nguôi ngoai vài phần, lại nhìn thấy bộ quần áo màu trắng cô ta đang mặc trên người liền ngay lập tức rơi vào trầm mặc. Ngày mai anh liền ban lệnh cấm mặc đồ màu trắng trong công ty, anh cảm thấy cái màu thuần khiết này sinh ra chỉ giành cho riêng cô thôi, người nào mặc vào cũng cảm thấy quá đỗi tầm thường.
Sau đó anh ôm bụng quyết định, nhưng cũng không nói gì hiện giờ thời gian đã tới nếu còn đợi cô ta thay quần áo, chỉ sợ là tiệc này khỏi dự luôn đi. Mà Triệu Lạc Sâm hiệm giờ vẫn đang hợp tác với công ty anh, nếu không đi quá là không nể mặt anh ta rồi, điều đó cũng không tốt cho lần hợp tác tiếp đến.
Lúc anh và Nhu Kỳ đến tiệc, thì buổi tiệc đã băt đầu từ sớm. Ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng nói chuyện \’nhộn nhịp\’ của bên trong truyền ra.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!