Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!! - Chương 24: Tổng kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
228


Em... Bớt Dễ Thương Lại Anh Nhờ!!!


Chương 24: Tổng kết


25/5
Hôm nay có lẽ là một ngày khá đặc biệt với tất cả các học sinh trường quốc tế X- ngày mà với nó là tuyệt vời nhất: tổng kết năm học. Sáng sớm nó dậy sớm hơn mọi ngày làm tất cả mấy đứa cùng phòng ngạc nhiên tột độ
– Liệu hôm nay có biến gì không đấy?_ Hà Anh nghịch điện thoại nhìn nó ngạc nhiên
– Có khi hôm nay mưa to cũng nên_ Yến Anh chạy ra ngoài cửa nhìn trời rồi nói
-Chẹp chẹp_ Thu Hà vừa đi từ trong nhà tắm ra nhìn nó lắc đầu
Nó cau mày:
– Mấy đứa này. Dậy muộn thì bảo ngủ như heo, dậy sớm thì ngạc nhiên thế
– Tao đoán có biến_ Thu Hà nhún vai
– Cược đi, tao cũng nghĩ thế_ Hai đứa còn lại đồng thanh
– Mấy đứa này_ Nó dậm chân giận dỗi
– Hahahaha
– Yến Anh tết tóc cho tôi nào, không cười nữa
– Hóa ra nó dậy sớm để makeup à_ Hà Anh chép miệng
– Kệ người ta đi_ Nó ném cái gối vào người Hà Anh: Bà không nhớ tôi đại diện lớp chuyên Anh tặng hoa cho thầy hiệu trưởng để cảm ơn ư?
– Ra là vậy. Yến Anh đâu, makeup cho nó thật xịn đẹp vào để cho người ta thấy gái phòng mình toàn gái xinh nào_ Thu Hà gật đầu
– Chẳng cần makeup tôi cũng đẹp_ Nó cầm gương soi mình tự sướng
– Thôi má_ Hà Anh ngăn cản cơn ảo tưởng của nó
Chỉ sau vài phút tóc nó đã được Yến Anh tết vô cùng cẩn thận, nó chỉ tô thêm một chút son dưỡng ẩm, nhìn vào gương nó thấy yêu nó quá. Với bộ đồng phục thường ngày và giày thể thao nhưng hôm nay trông thần thái tốt hơn nên đương nhiên nhìn nó xinh hơn
– Người ta bảo quan trọng là thần thái vẫn cứ bị đúng_ Yến Anh nhìn thành phẩm của mình tấm tắc khen
– Căn bản là người ta đẹp sẵn rồi_ Nó cầm điện thoại chụp ảnh nói
Mấy đứa cùng phòng quá quen với kiểu tự khen mình xinh đẹp của nó rồi nên thấy rất bình thường. Nó chỉ có ai thân thiết mới biết cái con người thật của nó mà. 
Nó và tụi kia đến trường, có lẽ đây là dịp vô cùng hiếm khi nó đi cùng với tụi kia bới nó luôn là người đi học muộn.
Bước vào công trường nó thu hút mọi ánh nhìn, cũng quen với việc suốt ngày bị nhìn và bị soi nên nó cũng quen luôn rồi
– Ủa mặt tôi có dính gì ư?_ Yến anh ôm mặt
– Sao người ta cứ nhìn gì thế nhờ_ Thu Hà thắc mắc
– Kìa_ Hà Anh chỉ vào nó 
– Hả_ Nó ngơ ngác còn tụi kia cũng kiểu ra vấn đề
– Đi với người nổi tiếng nó cứ bị khác
– Nài_ Nó lườm tụi kia
Tụi nó đi vào trong nơi diễn ra buổi lễ thì đụng mặt tên học chuyên lí hôm rồi. Không ai nói ai cả bốn đứa nhìn hắn nhếch môi đầy nguy hiểm.
Tự nhiên nó thấy mấy người kéo nhau chạy ra phía cổng trường rồi cười rất tươi chỉ trỏ gì đấy, tụi nó tò mò quay lại nhìn
Nó thốt lên
– Ôi mẹ ơi, tao đau tim
– Anh Khánh Minh đẹp trai quá_ Thu Hà ngẩn người nhìn
-Tiếc là anh Hoàng đã có gấu đã thế lại còn xinh nữa_ Yến Anh chép miệng
– Trời ơi…. cứu…. mất máu chết mất_ Nó muốn điên lên quá
Hôm nay đúng là thần thái vô cùng quan trọng, cũng chẳng khác mọi ngày là bao sao hôm nay nó nhìn Khánh Minh và Minh Hoàng cứ thấy đẹp trai kiểu gì luôn.
– Cảm giác như có ánh hào quang bao quanh người hai anh ấy ý_ Yến Anh bình luận
– Cực phẩm_ Thu Hà gật đầu
– Thôi tôi không nhìn nữa_ Nó nói rồi kéo tụi kia đi vào phía tòa nhà, lúc này mới nhận ra là Hà Anh đã đi vào từ lúc nào, bởi nhỏ không thuộc type giống tụi nó, và đặc biệt không bị hấp dẫn trước trai đẹp.
– Đẹp trai quá_ Yến Anh ôm mặt 
Tụi nó đi vào phía phong lại một lần nữa ngẩn người trước vẻ đẹp kiêu sa của Thiên Kim trước mắt
– OMG… ngày quái quỷ gì thế này, tao thấy mình lạc lỏng quá_ Thu Hà 
– Trời ơi…. đẹp dã man_ Yến Anh
– Người gì đâu mà đẹp thế này. Quyến rũ thế, đường cong lại còn chuẩn_ Nó bình luận
– Thế này mà còn bị anh Khánh Minh từ chối, không biết tiêu chuẩn của ảnh như thế nào nhỉ?_ Thu Hà
– Ừ… công nhận_ Yến Anh gật đầu
Tự nhiên nó lại lấy tủi thân ghê gớm, Thiên Kim xinh đẹp đến thế còn chẳng ăn thua gì chứ đừng nói là nó, body quá bình thường, gia đình còn không có điều kiện nữa chứ. Ôi trời… không muốn nghĩ đến nữa luôn.
Haizzz….
Buổi lễ tổng kết bắt đầu, từ đầu đến cuối chỉ thấy nhắc tên Hoàng Khánh Minh với nhiều thành tích xuất sắc từ thể thao cho đến học tập, là tấm gương đáng để noi theo. Cả buổi không biết anh được lên nhận không biết bao nhiêu là phần thưởng để mà nói. Cứ mỗi lần anh xuất hiện là dư luận lại xôn xao. Cho đến khi anh trình diễn bản hòa nhạc với Thiên Kim, nó thấy tủi thân ghê gớm. Sao nó lại không biết chơi nhạc cụ gì nhỉ? Mọi người còn khen họ đẹp đôi nữa. Ôi thật là… nó không muốn nhìn lên sân khấu luôn, tại nó ghen tị quá mà.
Buổi tổng kết nhanh chóng kết thúc. Nó đi gặp Gia Khanh
– Giờ em phải về rồi, trước hôm chị đi xuống nhà em chơi nhé. Rồi hôm chị đi em sẽ ra sân bay tiễn chị. Chị à…. cảm ơn chị thời gian qua đã dối sử với em vô cùng tốt, ban đầu khi em lên đây còn chưa quen ai chị đã giúp đỡ em nhiều thứ, hướng dẫn và dạy em nhiều điều em không biết. Giờ chị đi rồi ai giúp em đây_ Nó ôm Gia Khanh than thở
– Đi rồi chị về chứ có đi luôn đâu. Hay giờ chị đưa nàng về rồi hôm sau xuống cho tiện đường. 
– Thật không ạ?_ Nó cười
– Sao lại không nhờ_ Gia Khanh cười nhìn nó
– Thế thì còn gì bằng nữa_ Nó nhảy cẫng lên
– Ở lại xem trận bóng rổ tổng kết cuối năm của Hoàng với Minh rồi về nhé
– Thế cũng được ạ_ Nó cười
– Bây giờ đi ăn nhé_ Gia Khanh kéo nó đi
Bây giờ nó mới gặp Minh Anh
– oaaaa thần thái quá tốt. Xinh quá_ Nó chạy lại chỗ Minh Anh
– Thế bình thường xấu lắm ư?_ Minh Anh nghiêng đầu nhìn nó cười
– Nay đẹp hơn. Hoàng huynh đâu?
– Kệ ổng đi. Chúng mình đi ăn nào
– Lại đi hẹn hò nào…._ Nó đi ở giữa Minh Anh và Hia Khanh mặt thì hớn hở
Trên xe
– Nay Đan muốn ăn gì nào?_ Minh Anh hỏi nó
– Đi ăn món Hàn đi_ Nó cười
– Hay này. Chị cũng đang định thế_ Minh Anh bắt tay nó như người đồng cảnh
– Chị quyết định à nha_ Gia Khanh ngồi ghế trên quay xuống nói
– Hem chịu đâu_ Nó và Minh Anh trưng bộ mặt cún con nhìn Gia Khanh
– Minh Anh gọi Hoàng đưa đi ăn nhé. Còn Đan em nhờ Khánh Minh ok mình chị đi ăn món pháp cơ
– Em quen gì anh Khánh Minh_ Nó
– Thế không phải hai đứa ngầm công khai ư?
– Hem phải mà_ Nó trưng bộ mặt đáng thương nhìn Gia Khanh
– Thế bây giờ đi ăn gì_ Gia Khanh hỏi
– Món pháp ạ_ Không ai rủ ai nó và Minh Anh đồng thanh
– Hai đứa…._ Gia Khanh lườm nó và Minh Anh. Còn hai đứa nó thì nhìn nhau cừi…
Đến nhà hàng, nó và Minh Anh cầm tay nhau tí tửng đi vào. Nó ra vẻ thật quý tộc, giống quý bà, ngồi vắt chân cầm cuốn menu xem, mặc dù vừa nhìn vào thì đã đau tim khi thấy giá tiền. Buông thỏng cuốn menu xuống bàn. Nó chép miệng cầm cốc nước trên bàn uống cho bỏ tức, cớ sao nó lại nghèo thế này
– Aiguuu…. Đan em đấy là nước rửa tay mà_ Minh Anh gàn nó
– Phù_ Nó tròn mắt quay qua phù hết nước gọi là nước rửa tay ra ngoài. Đâu ai ngờ rằng….. nó một lầm nữa tròn mắt nhìn cái người hứng trọn nước nó phù ra. Còn ai ngoài anh bạn trai tin đồn của nó nữa. Ôi giờ phải làm sao đây. Nó biết chui đi đâu bây giờ. Phải làm sao đây, thật quá mất mặt mà. Ôi xấu hổ quá. Nó vội bịt mắt mình lại, chắc mặt anh đáng sợ lắm. Nghe Gia Khanh kể anh là người vô cùng sạch sẽ, lại còn không thích ai đúng vào đồ hay người mình. Chết chắc nó rồi, giờ anh mà nổi giận nó phải làm sao. Mất hết cả hình tượng dịu dàng thục nữ mà bấy lâu nay nó gây dựng. Hicccc
Không gian vô cùng yên tĩnh, nó chẳng dám hé mắt ra nhìn cũng không ai nói gì cả. Nó sợ quá…. tất cả là tại cái nhà hàng này quá vớ vẩn, đáng nhẽ ra phải viết gắn lên đó là nước rửa tay chứ. Ai mà biết được. Cơ mà tại Minh Anh ai kêu không nói trước cho nó làm gì để rồi bây giờ… huhu
Anh mà đánh nó thì sao, chắc anh cũng không làm vậy đâu nhưng nhỡ may giận nó rồi sao…. 
Nó suy đi nghĩ lại rồi, định xin lỗi nhưng sao tình hình căng thẳng quá…
– Em xin lỗi mà. Em không cố ý đâu. Tại em không biết đó làm nước rửa tay nên uống. Rồi chị Minh anh nói rồi em…. thật ra em không biết anh ở đấy. Thật sự em xin lỗi. Anh đừng giận em nhé. Em không hề có ý gì đâu_ Nó tuôn một tràng, tay còn bịt chặt mắt
Không gian vẫn vô cùng yên tĩnh, 
– Ai làm gì em mà bịt chặt mắt lại thế_ Gia Khanh nói
Lúc này thấy tình hình có vẻ khả quan hơn nó mới mở mắt ra. 
Ủa Khánh Minh đâu rồi???
Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ thấy Minh Anh và Minh Hoàng nhìn nó cười cười
– Ủa???_ Nó ngơ ngác
– Nó đi ra ngoài rồi _ Minh Hoàng hất mặt ra cửa
– Chắc nãy ảnh đáng sợ lắm. Chị Minh anh… tất cả là tại chị. Không nói cho em sớm
– Ơ chị tưởng em yêu biết chứ
– Huhu…. em mà có mệnh hệ gì chị đừng hối hận
– Ôi chắc không sao đâu_ Minh hoàng kéo Minh Anh và nó ngồi xuống ghế
– Thôi em đi kiếm anh xin lỗi đây_ Nói rồi nó lao luôn ra ngoài vừa hay Khánh Minh đi vào và… nó ngã ngửa ra sau rồi ngã xuống đất
– Uizaaaa_ Nó suýt xoa
Khánh Minh đỡ nó dậy. Chưa kịp để ai nói gì nó đã kéo anh ra ngoài
– Sao vậy?
– Thật sự em không có ý gì đâu. Tại không biết anh ở đấy với lại tại chị minh Anh không nói cho em biết đấy là nước rửa tay rồi em uống vào. Anh đừng giận em nhé. Thật sự xin lỗi_ Nó cúi đầu nói
– Hâm nào. Anh có nói gì đâu_ Khánh Minh xoa đầu nó
– Em tưởng lúc đấy anh đáng sợ lắm làm em chẳng dám mở mắt ra nhìn
– Anh có ăn thịt em đâu mà sợ. Thôi vào ăn đi. 
– Đừng giận em đấy
– Này phải để anh suy nghĩ đã_ Khánh Minh nhún vai
– Đừng giận em mà_ Nó trưng bộ mặt đáng thương nhìn anh
– Hôn anh đi rồi anh hết giận_ Khánh Minh cười gian
– Này thì hôn này_ Nó đá Khánh Minh cái
– Em thật chẳng biết thương hoa tiếc ngọc
Nó bĩu môi rồi đi vào trong để tận hưởng món ăn sa hoa và trước giờ nó chưa dám nghĩ đến còn mặc kệ Khánh Minh có giận hay không

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN