Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Chương 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
153


Em Chỉ Có Thể Thích Anh


Chương 17


Vết thương của Từ Tử Sung hồi phục rất nhanh, đến bác sĩ còn cảm thấy kinh ngạc.

“Thương tích của cháu đều lành rất nhanh.”, Từ Tử Sung giải thích: “Vết thương như thế này bình thường trong vòng một tuần là có thể khỏi.”

“Không hổ là thanh niên, trao đổi chất cũng nhanh.”

Hạ Mộng Ngư ngồi bên cạnh nghe mà thót tim, cô ngước đôi mắt long lanh lên nhìn Từ Tử Sung, chỉ bực không thể khóc luôn được.

“Cái gì gọi là thường lành rất nhanh? Thế là có ý gì? Thế nào là bình thường? Cậu bị thương mà là bình thường à? Bình thường trong vòng một tuần là có thể khỏi, không thì bao lâu?”

“Cậu không cần kích động như vậy…”

Thấy ông chú bác sĩ dùng ánh mắt trêu ghẹo nhìn mình, Từ Tử Sung có chút ngại ngùng. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Hạ Mộng Ngư, rồi nhẹ giọng trấn an: “Chơi boxing đương nhiên là phải bị thương rồi.”

“Nhưng không phải cậu thắng 100 trận liên tiếp sao?”, Hạ Mộng Ngư mếu máo hỏi.

“Chuyện quỷ quái đấy mà cậu cũng tin?”, Từ Tử Sung bất đắc dĩ nói, “Cái thắng liên tiếp 100 trận là câu lạc bộ nói thế thôi, tôi mới đến đấy thi được có nửa năm, tổng cộng mới thi được hơn ba mươi trận.”

“Thế không phải cậu chưa từng thua sao?

“Không thua nhưng vẫn bị thương, đây là quyền anh.”

“Thôi, anh bạn này đừng nói nữa.”, ông chú bác sĩ liếc nhìn Hạ Mộng Ngư, ánh mắt đầy vẻ cười trêu, “Nói nữa là bạn gái đau lòng khóc ầm lên bây giờ.”

Bác sĩ vừa nói xong, cả hai cùng sửng sốt, thoáng liếc nhau rồi lại thu hồi ánh mắt, cả căn phòng bỗng chốc rơi vào bầu không khí tĩnh lặng đến quái lạ.

Hạ Mộng Ngư nhìn Từ Tử Sung, Từ Tử Sung nhìn chằm chằm theo động tác cắt chỉ của bác sĩ, gương mặt không chút thay đổi, căn bản không có ý định giải thích.

Cậu không giải thích, vậy thì cô cũng không giải thích!

Cắt chỉ xong cũng mới đến chín rưỡi, Từ Tử Sung và Hạ Mộng Ngư cùng rời khỏi bệnh viện.

“Bọn mình đi đâu tiếp đây?”, Hạ Mộng Ngư hỏi Từ Tử Sung, “Còn lâu mới đến giờ ăn trưa.”

Từ Tử Sung nghĩ ngợi một hồi, có vẻ hơi do dự, không chắc Hạ Mộng Ngư sẽ nghĩ thế nào.

“Hôm nay tôi chưa đi tập, nếu cậu không cảm thấy phí thời gian thì hay là đi tập cùng tôi đi?”

“Đi!”

Từ Tử Sung không ngờ Hạ Mộng Ngư lại đồng ý nhanh như vậy.

“Có thể sẽ hơi nhàm chán đấy, tập không giống với thi đấu đâu, rất buồn tẻ, tôi cũng không thể nói chuyện với cậu.”

“Tôi muốn đi!”

“Được, vậy đưa cậu đi xem.”

“Được, được, được.”

Hạ Mộng Ngư đắc ý liến thoắng hệt như một con chó nhỏ.

Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng bị Hạ Mộng Ngư chọc cho bật cười, cậu vỗ vai Hạ Mộng Ngư và nói: “Được lắm người anh em, đi thôi.”

Hạ Mộng Ngư vốn đang tủm tỉm cười, vừa nghe thấy mấy chữ “người anh em” liền cứng đờ người, nụ cười trên mặt cũng đơ lại.

“Sao thế?”, Từ Tử Sung phát hiện ra thần sắc Hạ Mộng Ngư có gì đó là lạ.

“Không có gì…”

Mẹ kiếp, sao lại biến thành anh em rồi?

Hạ Mộng Ngư thầm chấp nhặt trong lòng.

Không được, tuyệt đối không được, tuyệt đối không thể phát triển theo hướng anh em được!

Đối với một số người, cách xưng hô tựa như câu thần chú vậy, là một kiểu ám thị tâm lý. Tuyệt đối không thể để Từ Tử Sung nhìn thấy cô liền nghĩ đến anh em tốt được, phải nhìn thấy cô mà nghĩ đến “tiểu yêu tinh mê hoặc” mới được…

Hai người trầm mặc trong chốc lát.

“Từ Tử Sung.”

“Hả?”

Hạ Mộng Ngư bỗng đứng lại, vẻ mặt nghiêm túc, vỗ vai Từ Tử Sung rồi hất cằm lên, bộ dạng hệt như đám con trai nói chuyện với nhau, “Người anh em, thương lượng với nhau chuyện này.”

Thấy Hạ Mộng Ngư bày ra cái vẻ này, Từ Tử Sung dở khóc dở cười. Lại đang đùa gì đây?

“Nói.”

“Người anh em… Sau này cậu có thể đừng gọi tôi là người anh em được không?”

“Có thể…”

“Vậy chúng ta đổi cách xưng hô nhé?”, Hạ Mộng Ngư tiếp tục cuộc thương lượng.

“Có thể.”, Từ Tử Sung dừng một chút rồi hỏi: “Vậy cậu muốn tôi gọi cậu thế nào?”

Hạ Mộng Ngư cau mày, dáng vẻ như đang cố gắng suy nghĩ.

Thấy cô như vậy, Từ Tử Sung bất đắc dĩ thở dài một cái. Lại giả vờ giả vịt…

“Nói đi…”, Từ Tử Sung thở dài: “Rõ ràng là đã nghĩ ra từ lâu rồi.”

“Hí hí.”, Hạ Mộng Ngư cười ranh mãnh, rồi lại tủm tỉm nói với Từ Tử Sung: “Anh giai này, hay là sau này gọi tôi là Britney đi!”

Britney…

“Hạ Mộng Ngư, cậu nghiêm túc đấy chứ?”, mặt Từ Tử Sung đầy vạch đen.

“Đương nhiên là nghiêm túc rồi, tôi chính là Britney của cậu!”, Hạ Mộng Ngư tiến đến trước mặt Từ Tử Sung rồi giơ tay ra, “Mau, lấy di động ra, sửa danh bạ điện thoại của tôi đi, danh bạ online, weixin cũng phải sửa luôn.”

“Nhanh lên.”

Từ Tử Sung hết cách, đành phải đổi tên Hạ Mộng Ngư trong danh bạ thành Britney.

“Hài lòng chưa?”

Rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng vui vẻ trở lại, cô nghiêng đầu ngọt ngào cười với Từ Tử Sung, ngọt đến nỗi bầu không khí xung quanh cũng bị nụ cười của cô hòa tan.

“Từ Tử Sung, mình có phải là Britney của cậu không?”

“Phải không? Phải không?”

Từ Tử Sung hơi nghiêng đầu, gương mặt thoáng ửng đỏ nhưng khó phát hiện ra. Thật sự là vô cùng xấu hổ.

“Rốt cuộc có phải không?”, Hạ Mộng Ngư sốt ruột đến mức giậm chân.

“Phải!”

“Yes!”

Có được câu trả lời thuyết phục, Hạ Mộng Ngư hưng phấn xoay người, ngúng nguẩy đi về phía trước.

Từ Tử Sung nhìn theo bóng cô, lại thở dài một hơi. Đối với Hạ Mộng Ngư, đúng là cậu không có biện pháp nào.

Trung tâm luyện tập boxing của Từ Tử Sung không lớn như những phòng tập thể thao bình thường mà nằm sâu trong khu quảng trường cũ, không trang hoàng biển hiệu gì, cũng không phát những ca khúc tiếng Anh sôi động.

Vừa tới gần trung tâm, Hạ Mộng Ngư đã nghe thấy bên trong truyền ra những tiếng thùm thụp rất lớn. Đẩy cánh cửa sắt ra, bên trong là một không gian rộng rãi, ở giữa có hai đài đấu, bốn phía là các loại bao cát, dụng cụ tập. Cả trung tâm tràn đầy vẻ cứng ngắc mà lại già cỗi.

Tuy là sáng thứ Bảy nhưng trung tâm đã chật người. Tinh thần tập luyện của mọi người cao thế sao?

Hạ Mộng Ngư theo sau Từ Tử Sung đi vào trung tâm. Có người nhìn họ, nhưng không ai hỏi gì, chỉ mỉm cười gật đầu coi như chào hỏi, rồi lại lập tức lao vào tập luyện.

Ừm, Hạ Mộng Ngư rất có thiện cảm với người ở đây.

Hạ Mộng Ngư tiếp tục tò mò nhìn trái nhìn phải. Khắp nơi nồng đậm mùi hormone nam, choán cả tầm mắt toàn là hình ảnh đàn ông để trần nửa người. Từ học sinh trung học đến ông nội của học sinh trung học, độ tuổi chênh lệch rất nhiều. Cao thấp béo gầy đủ cả, có người tong teo như con khỉ, cũng có người to như con gấu, có thể nói là đầy đủ chủng loại.

Thấy Hạ Mộng Ngư cứ nhòm ngó khắp nơi, ánh mắt lại chỉ tập trung vào cơ ngực người ta, Từ Tử Sung nhịn không nổi bèn nhíu mày hỏi: “Nhìn cái gì đấy?”

“Đương nhiên là nhìn dáng người rồi!”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút do dự.

“Đẹp không?”, giọng điệu Từ Tử Sung thoáng nghe thì có vẻ vẫn bình tĩnh.

“Bình thường, không giống như mình tưởng tượng, mình nghĩ ai chơi boxing dáng người cũng…”

Lời còn chưa dứt, Từ Tử Sung đã nói: “Cũng đều giống mình phải không?”

Thật buồn nôn.

Hạ Mộng Ngư lừ mắt xem thường, còn định ném trả một câu, nhưng vừa quay đầu đã thấy Từ Tử Sung đang cởi áo.

Nhìn thấy một thân đầy cơ bắp của Từ Tử Sung, Hạ Mộng Ngư lập tức quên luôn phải dỗi cậu, cứ thế chằm chằm nhìn cậu cởi áo, cực kỳ tập trung, không hề chớp mắt, vô cùng nhập tâm…

“Còn nhìn nữa là thu tiền cậu đấy.”, Từ Tử Sung nói.

“Thật á?”, Hạ Mộng Ngư hưng phấn nhìn cậu, không chút e lệ hỏi toẹt một câu: “Thế sờ một cái thì bao nhiêu tiền?”

Từ Tử Sung không ngờ Hạ Mộng Ngư lại thẳng thắn như vậy, ngược lại chính cậu là người xấu hổ. Cậu dời ánh mắt đi, đang nghĩ xem trả lời thế nào thì có người gọi.

“Lại đây.”

Hạ Mộng Ngư theo tiếng nói nhìn về phía sàn đấu, chỉ thấy một người đàn ông tầm bốn năm mươi tuổi đứng trên đó, cạnh mắt có một vết sẹo, thần thái nghiêm nghị, lưng thẳng tắp, hai tay khoanh trước ngực, toát lên một vẻ không quát vẫn uy.

“Bạn học của em, Hạ Mộng Ngư.”, Từ Tử Sung giới thiệu: “Huấn luyện viên Trần.”

Hạ Mộng Ngư mỉm cười với ông, huấn luyện viên Trần cũng gật đầu với cô.

“Luyện một chút chứ?”, huấn luyện viên Trần hỏi Từ Tử Sung.

Từ Tử Sung gật đầu.

“Mình đi tập trước, cậu chờ mình một chút.”

“Được!”

Từ Tử Sung cởi giày rồi lên sàn đấu, huấn luyện viên cầm găng bảo hộ, hai người bắt đầu tập luyện.

Hạ Mộng Ngư đứng cạnh sàn đấu chăm chú nhìn Từ Tử Sung luyện tập.

Quả thật tập luyện không giống như thi đấu, đa phần là lặp đi lặp lại những quyền pháp giống nhau, cũng không có sự giằng co quyết liệt khiến người xem căng thẳng.

Nhưng Hạ Mộng Ngư vẫn thấy rất hứng thú.

Thì ra lúc xem thi đấu luôn bị bầu không khí căng thẳng của cả hội trường cuốn theo, chỉ cảm thấy đó thực sự là bộ môn vận động sôi nổi nhất. Hiện tại ở trung tâm xem Từ Tử Sung tập, Hạ Mộng Ngư mới có cơ hội cảm nghiệm, rốt cuộc quyền anh là bộ môn tuyệt vời nhất như thế nào.

Không ngừng chuyển động, kiên nhẫn chờ đợi, không ngừng tiến về phía trước, chủ động xuất kích.

Tuyệt đối không quay lưng với đối thủ, lúc nào cũng đối mặt với kẻ địch.

Không trốn tránh đau đớn, thậm chí nghênh đón đau đớn.

Không lui về phía sau, nếu lui về phía sau thì cũng là để tung ra một cú đánh thật mạnh.

Trước đây, Hạ Mộng Ngư chỉ cảm thấy quyền anh là môn thể thao bạo lực mà thôi, nhưng hiện tại cô lại cảm thấy, dường như quyền anh còn cất giấu một điều gì đó mà cô không hiểu, cũng là điều mà rất nhiều người chơi quyền anh chưa thật sự hiểu được.

Là gì vậy?

Cô mơ hồ cảm thấy, phải hiểu được điều này, thì có lẽ cũng sẽ hiểu được Từ Tử Sung.

Từ Tử Sung tập được hơn nửa tiếng rồi, dù sao vẫn cứ thế, Hạ Mộng Ngư không khỏi có chút phân tâm, liền tiếp tục quan sát trung tâm huấn luyện này.

Tới giờ cô mới phát hiện ra, trên bức tường phía sau đài thi đấu có một tấm biển được lắp đèn màu, đèn nhấp nháy hàng chữ: Angry – Hungry.

Phẫn nộ và đói khát.

Thế là ý gì?

“Nhìn gì đấy?”

Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu, thấy Từ Tử Sung đầu ướt nhẹp mồ hôi đứng bên cạnh sàn đấu, hai tay chống lên dây chằng, đang cúi đầu nhìn cô.

“Cậu tập xong rồi à?”

“Ừ.”

Hạ Mộng Ngư chỉ vào tấm biển “Angry – Hungry” phía sau Từ Tử Sung và hỏi: “Hai từ đấy để ở đây là có ý gì?”

Từ Tử Sung quay đầu lại nhìn thoáng qua rồi đáp: “Duy trì phẫn nộ, duy trì khát vọng.”

Hạ Mộng Ngư gật đầu với vẻ đăm chiêu, sau đó bỗng cúi đầu cười toe toét.

“Cười gì?”

Hạ Mộng Ngư chỉ vào Từ Tử Sung, “Angry.”

Rồi lại chỉ vào mình, “Hungry.”

“Cậu đói à? Vậy mình đưa cậu đi ăn cơm.”

Từ Tử Sung cởi bỏ găng tay, ném sang một bên.

Hạ Mộng Ngư lắc đầu.

“Không phải ý này…”

“Hả?”

“Mình chưa từng nói về ước mơ của mình với cậu nhỉ?”

“Từng nói cậu kiếm tiền là để thực hiện ước mơ, nhưng chưa nói cho mình nghe rốt cuộc là gì.”

“Sau này mình muốn mở một nhà hàng.”, Hạ Mộng Ngư tủm tỉm cười.

Mở một nhà hàng…

“Hungry…”, Hạ Mộng Ngư chỉ vào mình, lại chỉ Từ Tử Sung, “Angry!”

Nhà bếp và sàn đấu.

Đầu bếp và quyền thủ.

Hungry và Angry.

Rốt cuộc Từ Tử Sung cũng “get” được ý của Hạ Mộng Ngư, không nhịn được bèn nghiêng đầu cười.

Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung, cả hai cùng yên lặng. Một người ngẩng đầu, kiễng chân, tươi cười đến rạng rỡ. Một người cúi xuống, khóe miệng cong lên một ý cười nhẹ nhàng.

Thời gian như vừa dừng lại, nếu không phải có người chen ngang, có lẽ hai người có thể cứ nhìn nhau như vậy đến “thiên hoang địa lão”.

“Cho bạn lên chơi đi, chỉ cho cô bé xem.”, huấn luyện viên Trần vỗ vai Từ Tử Sung.

Lúc này Từ Tử Sung mới hỏi Hạ Mộng Ngư: “Cậu có muốn lên thử không?”

“Chơi boxing á? Mình không biết đâu.”

“Mình dạy cậu.”

Hai mắt Hạ Mộng Ngư sáng ngời, cô gật đầu như giã tỏi.

“Được!”

Từ Tử Sung đi đến bên sàn đấu, nói với vị huấn luyện viên có vết sẹo cạnh mắt, “Có găng nhỏ hơn một chút không ạ?”

“Để thầy tìm xem, số 10 cũng không được nhỉ?”

“Tay cô ấy bé, số 10 không được, tốt nhất là số 6.”

“Chỉ có một đôi số 8, được không?”

“Cũng được ạ.”

Từ Tử Sung lấy đôi găng tay, vỗ vỗ mấy cái rồi quay đầu lại, vừa hay thấy Hạ Mộng Ngư không biết đã cởi giày từ khi nào, đang loay hoay trèo lên sàn đấu. Nhìn thấy bộ dạng đó của cô, Từ Tử Sung không nhịn được, cúi đầu khẽ bật cười, sau đó rút di động ra chụp trộm một kiểu.

“Sao mà khó khăn thế?”

Từ Tử Sung cất di động, ngồi xổm ở chỗ Hạ Mộng Ngư đang trèo lên.

Hạ Mộng Ngư đang leo được một nửa, thấy Từ Tử Sung cười mình liền bực bội nói: “Cười cái gì mà cười, còn không giúp người ta một tay!”

Từ Tử Sung cầm tay Hạ Mộng Ngư, chỉ một phát đã kéo được cô lên, quả thật không tốn chút sức nào như tóm một con thỏ lên vậy.

“Uôi, cậu khỏe thật đấy.”, Hạ Mộng Ngư khoa trương khen ngợi.

“Cũng tàm tạm.”

“Cậu lợi hại thật mà, cậu là người khỏe nhất mà mình từng gặp.”

“Hạ Mộng Ngư…”

“Gì?”

“Hết giờ diễn rồi.”

Hạ Mộng Ngư cười ầm lên, lại nghiêng đầu tủm tỉm, ” Nhưng mà mình cảm thấy cậu lợi hại thật mà, không nịnh nọt chút nào, cậu là Apollo của mình, sáng bừng rực rỡ.”

Từ Tử Sung bị Hạ Mộng Ngư khen đến ngại, nhưng cậu hiểu cô, trình độ khen phổng mũi người ta của cô vô cùng thành thục, chỉ cần mở miệng là có thể dỗ ngon lành cả đám thầy cô và bạn bè. Cậu hắng giọng: “Chờ mình một chút, cậu khởi động cho nóng người, mình đi tìm cho cậu miếng băng vải.”

“Được thôi!”

Hạ Mộng Ngư vén vạt áo sơ mi rộng thùng thình của mình lên rồi buộc túm lại, để lộ ra cái eo thon, nhảy qua nhảy lại, nhảy tới nhảy lui, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.

Từ Tử Sung hơi nghiêng đầu, cũng thoáng nở nụ cười.

Thật sự giống hệt một con thỏ.

Từ Tử Sung đến cạnh hòm đồ chọn mãi mới lôi ra được một băng vải màu đỏ thẫm, cậu hỏi: “Màu này có được không?”

Hạ Mộng Ngư gật đầu thật mạnh, “Thích nhất màu đỏ sẫm!”

“Sao chưa bao giờ thấy cậu mặc quần áo màu đỏ thẫm?”

“Mẹ mình không cho mặc, mẹ mình chỉ cho mặc đồ đen, trắng, xám…” Nếu giờ mà có cái trường nữ sinh hay trường nữ tu gì á, chắc chắn mẹ mình sẽ không chút do dự mà tống mình vào.”

Từ Tử Sung có chút đăm chiêu nhìn Hạ Mộng ngư, rồi lại cúi đầu.

“Đưa tay cho mình.”

Hạ Mộng Ngư giơ tay ra. Từ Tử Sung tóm lấy bàn tay Hạ Mộng Ngư, chậm rãi quấn băng vải cho cô, ánh mắt chỉ nhìn vào bàn tay đó, trầm mặc không nói, dáng vẻ hết sức chăm chú.

“Sao tay cậu lúc nào cũng nóng thế?”, Hạ Mộng Ngư tò mò hỏi.

“Vì mình là đàn ông, thân nhiệt cao.”, Từ Tử Sung quấn thêm một vòng quanh tay cô, lại hỏi ngược lại: “Sao tay cậu lại nhỏ như vậy?”

“Tay nhỏ giữ tiền tốt! Tay mình nhỏ, ngón tay lại dài, giữ tiền giữ phúc, mệnh tốt đấy. Ai lấy vợ phải lấy được người như mình này, vượng phu!”, Hạ Mộng Ngư nói bằng vẻ đầy tự hào.

Khóe môi Từ Tử Sung nhếch lên một điệu cười yếu ớt.

“Tuyệt đấy.”

Bỗng Hạ Mộng Ngư ý thức được câu nói của mình có ý khác, dường như là muốn nói Từ Tử Sung phải lấy mình vậy.

“Tay cậu nhiều vết chai quá.”, Hạ Mộng Ngư tiếp tục nói.

“Sao?”, động tác của Từ Tử Sung thoáng dừng lại, “Làm đau cậu à?”

“Không… Ngứa.”

Từ Tử Sung đưa mắt nhìn, bất đắc dĩ thấy Hạ Mộng Ngư cụp mắt xuống, cậu hỏi: “Sao lại ngứa?”

“Chỉ là rất ngứa thôi.”, Hạ Mộng Ngư tủm tỉm cười, mắt nhìn Từ Tử Sung, cô nghiêng đầu nói: “Tim ngứa.”

Vẻ mặt Từ Tử Sung thoáng đờ lại, cậu cúi đầu tiếp tục im lặng buộc băng vải cho Hạ Mộng Ngư.

Cô nàng Hạ Mộng Ngư này…

Đúng là đòi mạng mà.

n thôig/U

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN