Em Chỉ Có Thể Thích Anh - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
146


Em Chỉ Có Thể Thích Anh


Chương 18


Hạ Mộng Ngư cảm nhận được sự trầm mặc của Từ Tử Sung. Cô thoáng bồn chồn, có lẽ nào do mình quá chủ động nên người ta sợ rồi? Cũng đúng, đối với người như Từ Tử Sung, không nên quá chủ động, không được như sói như hổ, phải kiên nhẫn mới được.

Cô phải tự kiềm chế mình.

Hạ Mộng Ngư ngoan ngoãn im lặng, không nói thêm gì nữa.

Từ Tử Sung lẳng lặng quấn xong băng vải cho cô rồi mới đeo tiếp đôi găng tay, động tác vừa cẩn thận vừa nhẹ nhàng.

“Được rồi.”

Từ Tử Sung dạy cho Hạ Mộng Ngư tư thế đứng cơ bản đầu tiên.

Hạ Mộng Ngư đứng vững rồi hỏi: “Như thế này đúng không?”

“Ừ, tay trái cao lên một chút, còn phải che mặt.”

“Che mặt nhưng không được che tầm mắt, không nhìn thấy đối thủ đánh thế nào được.”

Từ Tử Sung đi ra phía sau Hạ Mộng Ngư, tay đặt lên vai cô, chỉnh lại tư thế cho cô.

“Người hướng về phía trước.”, Từ Tử Sung nói bên tai Hạ Mộng Ngư: “Nhớ, trong quyền anh, phương thức tốt nhất để bảo vệ mình là hướng về phía trước.”

Nghe được câu này, Hạ Mộng Ngư bỗng cảm thấy lòng mình run lên.

Phương thức tốt nhất để bảo vệ mình là hướng về phía trước.

Hạ Mộng Ngư quay đầu lại theo bản năng, vừa hay Từ Tử Sung đang kề gần vai cô, khoảng cách giữa hai người rất gần, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Trong phút chốc điện giật tung tóe, hai người đều cảm nhận được tiếng bùm bùm trong đầu như có gì đó đang cháy bùng.

Hai người liếc nhau, lại cùng nhanh chóng dời ánh mắt, một người tiếp tục đứng tập, một người chỉ đạo, coi như không để tâm đến cú điện giật vừa rồi.

Từ Tử Sung hắng giọng, đi đến trước mặt Hạ Mộng Ngư, nghiêm túc chỉ cho cô làm thế nào để tung quyền thẳng.

Hạ Mộng Ngư cũng vô cùng chăm chú học từng động tác, hoàn toàn không có cái vẻ thiếu đứng đắn như vừa rồi.

“Rất chăm chỉ.”

“Không thì thế nào?”, Hạ Mộng Ngư thản nhiên nói: “Không chăm chỉ thì hóa ra là phí thời gian à?”

Hạ Mộng Ngư là người như vậy, bất kể học gì, chỉ cần là học thì sẽ cố gắng hết sức.

“Tiến về phía trước một chút.”, Từ Tử Sung giơ tay ra, “Đánh vào lòng bàn tay mình.”

Hạ Mộng Ngư vung một cú đấm vào lòng bàn tay Từ Tử Sung, một tiếng “bụp” vang lên, vừa chắc vừa chuẩn. Âm thanh đó khiến Hạ Mộng Ngư sợ hãi rụt tay lại, cô hoảng hốt nhìn Từ Tử Sung, bất an hỏi: “Mình có làm cậu bị thương không?”

Từ Tử Sung bị câu hỏi của Hạ Mộng Ngư làm cho sửng sốt.

Cậu liếc mắt khinh khỉnh.

“Cậu chỉ đuổi muỗi thôi đấy…”

“Đánh bị thương được mình?”

“Tiếp tục, straight!”

Tập được nửa tiếng rốt cuộc Hạ Mộng Ngư cũng không tiếp tục được nữa. Hiện giờ cô đã hiểu vì sao giữa mỗi hiệp đấu đều phải nghỉ vài phút, đúng là vô cùng mệt!

Hạ Mộng Ngư ngồi phịch xuống đất nghỉ, được thể chìa tay ra để Từ Tử Sung cởi băng vải cho.

“Đánh không tệ.”

Từ Tử Sung ngồi xổm xuống đất giúp Hạ Mộng Ngư cởi găng tay.

Hạ Mộng Ngư quan sát dáng vẻ cúi đầu của Từ Tử Sung bèn hỏi: “Từ Tử Sung, ngoài mình ra, cậu có từng dạy đứa con gái nào tập đấm bốc không?”

“Trung tâm này không có con gái.”, Từ Tử Sung trả lời.

“Thế nếu có thì sao?”

“Tùy huấn luyện viên bảo ai dạy cô ấy thôi, có điều sẽ không phải là mình, mình đến đây để tập, còn ở đây có huấn luyện viên chuyên nghiệp.”

“Thế nếu huấn luyện viên của cậu nhất định bắt cậu dạy người ta thì sao?”

“Thì dạy.”, Từ Tử Sung đáp không chút do dự.

Hạ Mộng Ngư im lặng, biểu cảm có chút cứng ngắc, suýt chút nữa còn không giữ nổi nụ cười.

Đại ái vô cương, đại ái vô cương.

Cô tự thầm nói đi nói lại với mình, cô là một cô gái đầy khoan dung, không bao giờ thèm để ý đến tiểu tiết như thế này.

Đại ái vô cương, đại ái vô cương.

“Từ Tử Sung.”

“Hả?”

“Cậu từng nghe câu chiếm hố xí trước thải phân sau chưa?”

“Mình có thể chiếm cậu trước được không?”

Biểu cảm trên mặt Từ Tử Sung khó khi nào phong phú được như thế, quả thật cậu không biết nói với Hạ Mộng Ngư từ đâu nữa.

“Hạ Mộng Ngư.”

“Ơi?”

“Mình là hố xí sao?”

Hạ Mộng Ngư xấu hổ cười, giờ mới ý thức được mình lấy một cái so sánh rất chi là không thích hợp.

“Trời, chỉ là lấy ví dụ thôi mà.”

“Ví dụ này của cậu, mình nên lý giải thế nào?”

“Nghĩa là, lúc cậu không dạy mình đấm bốc thì cũng không được dạy đứa con gái khác ấy.”

Từ Tử Sung bất đắc dĩ thở dài, chỉ một câu đơn giản, Hạ Mộng Ngư không nói thẳng ra mà lại vòng vèo rắc rối đến vậy.

“Được.”

“Thật không?”, Hạ Mộng Ngư cười tủm tỉm, đưa nắm tay về phía Từ Tử Sung, “Bọn mình nói rồi đấy nhé, trừ mình ra, cậu không được dạy đứa con gái nào khác!”

Từ Tử Sung đành giơ nắm tay ra chạm với Hạ Mộng Ngư.

“Được.”

“Cũng không được phép quấn băng vải, đeo găng tay hộ đứa con gái khác.”

“Được.”

Từ Tử Sung tiếp tục tháo băng vải cho Hạ Mộng Ngư. Cậu trầm mặc trong chốc lát rồi thấp giọng nói: “Vốn cũng chỉ có cậu.”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt.

“Wow!”, cô ngả về phía trước, kích động hỏi: “Thế chẳng phải là mình rất đặc biệt sao?”

Từ Tử Sung có chút ngượng ngùng, cậu vẫn cúi đầu, “Ừm… Đúng vậy.”

Hạ Mộng Ngư đắc ý cười toe toét, còn nghiêng đầu ngọt ngào nói: “Quả nhiên… Mình không hổ là cheerleader của cậu!”

Từ Tử Sung nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Không phải là Britney à?”

Hạ Mộng Ngư chớp mắt, vẻ mặt tươi tắn, ý cười càng đậm thêm.

“Đúng đúng đúng, cậu nói đúng, mình là Britney của cậu.”

Từ Tử Sung sửng sốt, thế mà lại bị cô dắt mũi.

Từ trung tâm đi ra, hai người vào một quán cơm ngay khu gần đó. Cách Hạ Mộng Ngư gọi món đúng là có một không hai.

“Mì nhà anh có cho dầu vừng không ạ?”

“Không có ư, thế thì chẳng dai đâu, em thích phải dai cơ, thôi không gọi mì nữa.”

“Cơm rang trứng nhà anh nấu bằng gạo gì đấy ạ? Có phải gạo ngâm qua đêm không ạ?”

“Gạo bình thường ạ… Hôm nay ăn cơm nấu đi… Không ăn cơm rang nữa.”

“Vậy ăn bánh xốp đường đỏ đi, chỉ cần không hỏng tay là trên cơ bản sẽ không làm sai đâu.”

“Salad đậu nành dùng dầu vừng trộn không ạ?… Tốt, vậy là được rồi.”

“Gọi thêm một phần salad thịt bò, đồ gia vị để bên cạnh.”

“Lấy thêm một suất gà hầm, để nguyên con nhé, em phải tự tay xé!”

Từ Tử Sung không biến sắc nhìn Hạ Mộng Ngư, cô nàng này thật là…

Vô cùng phiền toái.

“Sao vậy?”, Hạ Mộng Ngư nghiêng đầu cười tủm tỉm, “Sao lại nhìn mình như vậy? Mình xinh thế cơ à?”

Không đợi Từ Tử Sung trả lời, Hạ Mộng Ngư đã nhòm vào tấm kính cửa sổ.

“Ôi trời, quả nhiên siêu cấp xinh đẹp.”

Từ Tử Sung nghiêng đầu bất đắc dĩ cười, Hạ Mộng Ngư này chuyên môn tự khen mình trước, cậu muốn khen cô một câu, cô cũng không cho cậu cơ hội.

Khoảng thời gian chờ đồ ăn lên, Hạ Mộng Ngư cũng không để lãng phí. Cô lôi bài tập ra làm, còn nhiệt tình hỏi Từ Tử Sung: “Có muốn chia đề ra làm cùng không?”

Từng thấy chia đồ ăn, đồ uống, chứ đây là lần đầu tiên Từ Tử Sung thấy có người chia đề thi.

“Không cần, cậu tự làm đi.”

“Tiếc ghê…”, Hạ Mộng Ngư vừa giở đề ra vừa than thở: “Bộ đề thi này cực kỳ kinh điển, đề nào cũng cực kỳ hóc búa, vô cùng thú vị.”

Chỉ có cô mới cảm thấy đề thi hóc búa thú vị.

Từ Tử sung nhìn vẻ mặt hưng phấn của Hạ Mộng Ngư mà cảm thấy cô nàng này quá thể…kỳ quái.

“Cậu định thi đại học nào?”, Từ Tử Sung đột nhiên hỏi.

“Thanh Hoa.”, Hạ Mộng Ngư đáp không chút chần chừ.

Quả nhiên.

“Bố mình chỉ có một yêu cầu, là phải thi đỗ Thanh Hoa, làm rạng danh dòng họ, bù lại cho nỗi tiếc nuối của bố năm đó. Trên cơ bản, ngoài việc yêu cầu mình thi Thanh Hoa ra thì bố mình chẳng quản chuyện gì cả.”

Thanh Hoa…

Từ Tử Sung nhíu mày, năm nào cũng có mặt trong tốp năm mươi thì không thành vấn đề, nhưng cho dù cậu liều mạng cũng khẳng định không đỗ nổi Thanh Hoa.

Dù sao hằng năm Thanh Hoa cũng chỉ chiêu mộ hơn một trăm người trong toàn tỉnh. Trong số đó, đến hơn một nửa bị trường trung học trực thuộc đại học chiếm, các trường trung học trọng điểm của cả tỉnh giành mấy chục suất, cho nên mặc dù Tứ Trung là một trường trọng điểm nhưng vài năm mới có một học sinh thi đỗ Hoa Bắc*.

*Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa.

“Còn cậu?”, Hạ Mộng Ngư thuận miệng hỏi Từ Tử Sung.

Từ Tử Sung uống một ngụm nước, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu bình thản.

“Thanh Hoa.”, cậu nói.

Động tác viết bài của Hạ Mộng Ngư dừng lại, cô ngẩng đầu nhìn Từ Tử Sung, như để xác định xem mình có nghe nhầm hay không.

Nhưng vẻ mặt của Từ Tử Sung hoàn toàn thản nhiên, hoàn toàn không như đang nói đùa.

Không phải Hạ Mộng Ngư xem thường Từ Tử Sung, nhưng thực tế là, dựa vào thành tích hiện tại của Từ Tử Sung mà thi Thanh Hoa thì trên cơ bản là không thể, trừ phi xuất hiện kì tích.

“Vậy cậu… Cố lên nhé…”

Hạ Mộng Ngư không đành lòng đả kích Từ Tử Sung, hơn nữa quan điểm làm người của cô trước sau như một, tuyệt đối không nói lời người khác không muốn nghe, luôn cố giữ câu “nói thật” có sức sát thương, bằng không tại sao cô lại có mối quan hệ tốt với mọi người như vậy.

“Có một cái mục tiêu cũng không phải chuyện tệ. Cố gắng là được.”, Hạ Mộng Ngư nói.

“Ừ.”

Giọng Từ Tử Sung trầm xuống, cậu cụp mắt, yên lặng cầm cốc nước lên uống tiếp.

Hạ Mộng Ngư cúi đầu tiếp tục làm bài. Từ Tử Sung nhìn cô viết, nhưng mới làm được hai câu, bỗng nhiên cô nặng nề đập bút xuống bàn.

“Cậu có nói đùa không đấy?”, Hạ Mộng Ngư nghiêm túc nhìn Từ Tử Sung, rốt cuộc vẫn là không nhịn nổi.

“Hả? Đùa cái gì?”

“Thi Thanh Hoa ấy!”

“Không nói đùa, mình thật sự muốn thi Thanh Hoa.”

Hạ Mộng Ngư trầm mặc vài giây, rồi nặng nề thở dài một hơi.

“Chết tiệt.”

“Sao thế?”, Từ Tử Sung nghi hoặc hỏi.

Hạ Mộng Ngư cau mày suy ngẫm, dáng vẻ như đang tính chuyện trọng đại.

“Tình hình của cậu thi Thanh Hoa thật sự là quá khó, khả năng thấp. Nhưng thấp không có nghĩa là hoàn toàn không có khả năng. Cho nên năm học này cậu phải tăng tốc học, có mục tiêu sẽ tăng được thành tích. Cậu yên tâm, mình sẽ giúp cậu, chỉ cần cậu học theo phương pháp của mình, không chừng sẽ có kỳ tích.”

Từ Tử Sung nghe Hạ Mộng Ngư nói liến thoắng thì không khỏi sửng sốt, sau đó trầm mặc một lúc lâu mới nghiêng đầu cười.

“Ơ kìa, cậu cười cái gì!”, Hạ Mộng Ngư đang sốt ruột sốt gan, cô hổn hển nói: “Chuyện này không buồn cười chút nào, phải nghiêm túc, trừ phi cậu không thật sự thi Thanh Hoa.”

Từ Tử Sung thu lại nụ cười, thái độ nghiêm chỉnh, cậu gật đầu, “Được, mình sẽ nghiêm túc.”

Hạ Mộng Ngư cất đề thi, lại lấy quyển sổ ghi chép ra, vừa viết vừa lải nhải, “Từ bây giờ, một giây cũng không được lãng phí, cậu học lệch hơi nghiêm trọng đấy, nhất là Văn, cái môn này còn khó hơn Toán nhiều. Cậu viết văn cực kỳ rối, nhưng cậu không phải lo. Làm văn mình cũng có cách, mấu chốt vẫn là chạm được vào tim người chấm thi…”

“Hạ Mộng Ngư.”

“Hả?”

Hạ Mộng Ngư cau mày nhìn bảng biểu trong quyển sổ.

Tình hình của Từ Tử Sung đúng là không thể lãng phí dù chỉ một giây, cô phải nhanh chóng lên kế hoạch cho tuần này, bắt đầu lao vào học.

“Đây chính là đại ái vô cương mà cậu nói sao?”

“Cảm ơn.”, Từ Tử Sung nói thêm, “Nhưng không cần phiền thế đâu.”

Động tác trên tay Hạ Mộng Ngư cứng đờ, lòng cô trầm xuống, thậm chí cô còn không dám ngẩng đầu lên nhìn Từ Tử Sung.

Xong rồi, xong rồi, đây là muốn cự tuyệt cô đây, cũng không muốn để cô đối xử tốt với cậu.

“Có khả năng thi Thanh Hoa hay không, hiện tại cũng đã nhìn ra được. Có rất nhiều chuyện không phải cứ ngang bướng đấu tranh là có ý nghĩa.”, Từ Tử Sung nói.

Hạ Mộng Ngư thở một hơi.

Chưa xong, chưa xong, hù chết cô.

“Cậu nói thật đi, cậu cảm thấy mình liều mạng học một năm có thể thi đỗ Thanh Hoa không?”, Từ Tử Sung hỏi.

Hạ Mộng Ngư nặng nề thở dài một hơi, tâm trạng đi xuống thảm hại.

“Khó, đến mình còn không chắc trăm phần trăm. Cậu cũng không phải là không biết, học sinh tỉnh mình thi thố trâu bò, càng đừng nói đến chuyện năm nay là năm có số lượng thi tuyển nhiều nhất từ trước đến giờ.”, Hạ Mộng Ngư bất đắc dĩ nói: “Có điều cậu nhất định phải thi, chúng ta đương nhiên phải thử rồi, ngộ nhỡ có kỳ tích xuất hiện thì sao? Tuy là phương pháp tốt nhất, có thể không phải là học, mà là diệt hết những đứa đang xếp trước cậu.”

“Vậy phải diệt bao nhiêu?”

“Diệt một trại tập trung Do Thái…”

Thật sự Từ Tử Sung biết, thế giới này giống như một tòa Kim Tự Tháp vậy. Nhóm người có thành tích tốt nhất đứng ở đỉnh tháp, là những người giỏi nhất. Người có thành tích bình thường như cậu thật ra rất nhiều, trong lớp hay trong trường thì được coi là nổi bật, nhưng xếp hạng toàn tỉnh hoặc cả nước thì vô cùng bình thường. Lúc nào cũng có thể bị thay thế, lúc nào cũng có thể bị đá văng đi, chứ chưa nói đến tương lai huy hoàng.

Cái gọi là thi đỗ đại học sẽ thay đổi vận mệnh đã không còn có khả năng ở thời đại này.

Có thừa nhận hay không, thì tuyệt đại đa số con người sinh ra đã được xếp sẵn đường đời, bố mẹ bạn có thể quyết định những “tài nguyên” bạn có được, chỉ số thông minh của bạn quyết định sự cố gắng của bạn sẽ đưa bạn đến trình độ nào, ADN của bạn quyết định bạn có phải là người nỗ lực hay không, mà tính cách của bạn lại quyết định sự cố gắng của bạn có thể có tác dụng hay không.

Bạn cho rằng đó là sự lựa chọn của bạn, thật ra đó là thuận theo vận mệnh, đi trên con đường người khác muốn bạn đi mà thôi.

Trên đời này, mọi sự cạnh tranh đều vô cùng tàn khốc, không chỉ có thi vào đại học. Cuộc sống sau cuộc thi vào đại học cũng chỉ ngày càng tràn đầy lạnh lùng, máu và nước mắt mà thôi.

Từ Tử Sung tiếp xúc với xã hội sớm hơn các bạn cùng trang lứa nên đã sớm hiểu ra đạo lý này.

“Vậy nên mình mới nói không cần phiền như vậy, bỏ vào chỗ vô ích, chỉ làm lãng phí thời gian của cậu thôi.”

“Thế cậu định bỏ Thanh Hoa à?”, Hạ Mộng Ngư tự nói: “Thật ra mình lên kế hoạch cho cậu, sau đó bọn mình cùng cố gắng, đặt ra mục tiêu, thoải mái học một chút, tuy rằng không đỗ Thanh Hoa thì vẫn có thể vào được trường 985* của tỉnh, còn có thể chọn được một chuyên ngành tốt nữa.”

*Dự án 985 ra đời năm 1998, dự án nâng cao nguồn lực tài chính để trang bị cơ ở vật chất tối tân cho các trường, nhằm chủ trương xây dựng các trường đại học đẳng cấp quốc tế.

“Mình muốn đến Bắc Kinh học.”, Từ Tử Sung kiên định nói, “Nhất định phải đi.”

Hạ Mộng Ngư nhíu mày nói: “Tại sao? Thí sinh ngoại tỉnh thi trường ở Bắc Kinh không có ưu thế gì, nếu đến Bắc Kinh chắc chắn không vào được trường tốt bằng ở địa phương.”

“Ừ, mình biết, nhưng mình muốn đến Bắc Kinh.”

Hạ Mộng Ngư hết cách, tiếp tục cúi đầu hí hoáy làm bảng biểu.

“Bọn mình vẫn cứ là liều mạng thi Thanh Hoa đi…”

Hạ Mộng Ngư như một binh sĩ chuẩn bị ra chiến trường diệt giặc, sẵn sàng đón địch, bất cứ lúc nào cũng có thể xông pha.

“Hạ Mộng Ngư.”

“Lại gì nữa?”, Hạ Mộng Ngư ngẩng đầu, cô than thở: “Không thấy mình đang bận sao? Đừng quấy rầy mình lập kế hoạch cho cậu có được không, sao hôm nay cậu nói nhiều thế?”

Từ Tử Sung trầm mặc.

“Sao gọi mình mà lại không nói gì?”

“Không phải cậu chê mình nói nhiều sao?”

“Nói đi.”, Hạ Mộng Ngư giục, “Nói xong mình còn phải lên kế hoạch.”

“Trận đấu tuần này, cậu đến làm cheerleader cho mình đi, cầm cờ cho mình, dẫn mình lên sàn đấu.”

“Gì?”

Hạ Mộng Ngư ngây ngẩn, sao Từ Tử Sung lại có lối suy nghĩ còn nhảy cóc hơn cả cô thế này.

“Cuối tuần này mình không chắc có thể đi được, mình có lớp học thêm.”

Đã bỏ hai tuần rồi, nếu không đến chắc chắn sẽ có chuyện, đảm bảo thầy sẽ hoài nghi, ngộ nhỡ gọi điện cho mẹ cô thì cô xong đời.

“Lên Mười hai rồi, mình không định tiếp tục chơi ở câu lạc bộ nữa, chỗ đó ngoài kiếm tiền ra thì không giúp mình nâng cao kĩ thuật cho lắm.”

“Cậu không chơi quyền anh nữa à?”

“Vẫn chứ. Nhưng không chơi ở câu lạc bộ nữa. Cho nên tuần này là trận cuối cùng của mình ở đó.”

“Thế à, vậy thì rất quan trọng rồi.”, Hạ Mộng Ngư thở dài, đang nghĩ xem tuần này đi thế nào được, làm thế nào để thầy không nghi ngờ, bố mẹ không phát hiện.

“Ừ. Cho nên cậu nhất định phải đến đấy.”

Hạ Mộng Ngư sửng sốt, sau đó cười tủm tỉm, “Cậu yên tâm, cho dù phải vượt núi đao biển lửa mình cũng sẽ nhất định đến.”

9″3J?&uX0b

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN