Em Gái Của Gian Thần - Chương 120: Sống cùng phòng (1)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Em Gái Của Gian Thần


Chương 120: Sống cùng phòng (1)


Ngày kế tiếp Lâm Uyển vừa dùng bữa sáng xong, liền nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa, nàng vội vàng ra ngoài mở cửa viện thì ra là Tiểu Phiến đến đây.

Tiểu Phiến mặc y phục tơ lụa màu xanh, còn đeo khuyên tai vàng khảm phỉ thuý, vẻ mặt tươi cười thân thiện.

Lâm Uyển nhìn thấy đôi khuyên tai của Tiểu Phiến có chút bất ngờ. Đây chính là món quà nàng đã tặng cho Tiểu Phiến vào ngày sinh thần mười lăm tuổi, không ngờ Tiểu Phiến vẫn giữ đến bây giờ.

Sau đó nàng muốn mời Tiểu Phiến vào trong uống tách trà, nhưng nàng ta liền lên tiếng gọi nàng lại: ” Tiểu Điệp cô nương đừng đi vội, ngươi hãy đứng lại nghe ta nói trước đã.”

Lâm Uyển vội dừng bước, nghe Tiểu Phiến nói: ” Hiện tại ta đến đây là bởi vì đêm qua tướng gia đã căn dặn ta, hôm nay dẫn ngươi đến tiểu viện của ngài ấy.”

Trong lòng Lâm Uyển vô cùng khiếp sợ, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phiến bằng ánh mắt không thể tin được.

Sau đó Tiểu Phiến chỉ gật đầu cười nói: ” Ngươi không có nghe lầm. Tướng gia đã nói, sau này ngươi sẽ trở thành nha hoàn hầu hạ bên người ngài ấy những việc khác ngươi không cần làm nữa. Hiện tại ngươi hãy mau thu dọn hành trang cùng ta đi đến đó.”

Thế nhưng Lâm Uyển không thể từ chối, cũng không còn cách nào khác đành phải thu dọn y phục đi theo Tiểu Phiến.

Sau khi đến trước cửa tiểu viện của Lý Duy Nguyên, Tiểu Phiến nhanh tay mở cửa, Lâm Uyển vẫn đừng chần chừ một lúc mới bước vào trong.

Mọi thứ nơi này đối với nàng rất quen thuộc. Từ hai bồn hoa quế trải dài suốt đoạn đường đá xanh, đến cả cây hồng mai cùng cây đào trong sân. Thậm chí là cây bìm bịp bò trên vách tường kia.

Khoé mắt nàng có chút cay cay, cũng không dám nhìn xung quanh nữa, chỉ biết cúi đầu đi về phía trước.

Theo sau bọn họ bước vào phòng nhưng trong phòng không có một bóng người, cũng không thấy Lý Duy Nguyên. Nàng không biết nên cảm thấy thất vọng hay là may mắn đây.

Lúc này Tiểu Phiến lên tiếng: ” Hôm nay có sứ giả Anh quốc đến thăm, cho nên trong cung có tổ chức yến hội tướng gia đã vào cung tham gia yến hội rồi. Có thể buổi tối ngài ấy mới trở về, hiện tại ngươi cứ xắp xếp lại đồ dùng của mình trước đi. Sau đó ta sẽ dẫn ngươi đi làm quen với nơi này, cũng sẽ nói cho ngươi biết một ít thói quen thường ngày của tướng gia.”

Lâm Uyển thấp giọng lên tiếng. Kỳ thật nơi này có chỗ nào nàng không quen thuộc đâu? Phía trước cửa sổ có cái lu lớn, dưới mái hiên có một lồng thỏ…

Nàng đi đến lồng sắt bế con thỏ nhỏ ra, đưa tay vuốt ve nó, lại hỏi: ” Tiểu Bạch sao ngươi vẫn bé như vậy, không lớn lên một chút nào cả?”

Theo lý mà nói, đã qua bảy năm chắc hẳn Tiểu Bạch cũng tròn mười tuổi, nhưng vì sao hiện giờ nhìn nó không khác nào lúc trước vậy?

Nàng buột miệng nói ra những lời đó, căn bản nàng không suy nghĩ gì cả nhưng Tiểu Phiên lại cực kỳ khiếp sợ.

Vì sao Tiểu Điệp cô nương lại biết con thỏ tên là Tiểu Bạch? Hiện nữa những lời nói này của nàng dường như đã biết Tiểu Bạch từ lâu.

” Ngươi làm sao biết nó tên là Tiểu Bạch? Lại còn biết rõ hình dáng trước kia của nó?” Tiểu Phiến lên tiếng hỏi Lâm Uyển.

Trong lòng Lâm Uyển có chút căng thẳng, cũng cảm thấy phiền não, sau nàng lại không chịu suy nghĩ cẩn thận trước khi nói như vậy, nếu cứ mãi như thế có lẽ không đến hai ngày trong lòng Lý Duy Nguyên sẽ nghi ngờ nàng mất.

Vì thế nàng vội cười nói: ” Làm sao ta có thể gặp qua con thỏ này? Nhiều ngày qua ta có vô tình nghe thấy người khác nhắc về nó, còn nói trong tiểu viện của tướng gia có nuôi một con thỏ tên là Tiểu Bạch, nhìn nó rất dễ thương ngoan ngoãn, cho nên vừa rồi ta mới gọi nó như vậy.”

Tiểu Phiến đối với những lời nói này của Lâm Uyển nửa tin nửa ngờ. Nàng ta lại thầm nghĩ, lai lịch của Tiểu Điệp cô nương thực là cổ quái. Hơn nữa tướng gia còn rất để tâm đến Tiểu Điệp cô nương.

Thậm chí Tiểu Phiến còn cảm thấy tính tình của Tiểu Điệp cô nương rất giống Tứ tiểu thư….

Dù sao nàng ta cũng đã hầu hạ Tứ tiểu thư nhiều năm như vậy, ngày đêm chạm mặt tất nhiên có một số việc của Tứ tiểu thư người khác không thể rõ hơn nàng ta.

Vị Tiểu Điệp cô nương này, ngoại trừ tướng mạo không giống với Tứ tiểu thư, nhưng cử chỉ cùng lời nói đều cực kỳ giống Tứ tiểu thư.

Tiểu Phiến không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng đem những ý nghĩ này vứt bỏ ra sau đầu, sau đó dặn dò Lâm Uyển phải chú ý một vài việc.

“….. thật ra tướng gia cũng là một chủ tử rất dễ hầu hạ. Ngài ấy thích yên tĩnh, mỗi ngày đều dành nhiều thời gian đọc sách. Nếu trong lúc ngài ấy đọc sách ngươi không được làm phiền. Còn nữa, những cây cảnh trong viện này trước kia đều do đích thân Tứ tiểu thư chăm sóc, tướng gia cực kỳ quý trọng chúng, dù chỉ có một lá cây rơi xuống ngài ấy cũng sẽ cẩn thận nhặt lên đặt vào cái hố nhỏ trong sân viện.”

Trong khi nói đến việc này, Tiểu Phiến vẫn âm thầm quan sát phản ứng của Lâm Uyển, nhưng nàng chỉ đứng cúi đầu, đưa tay vuốt ve Tiểu Bạch căn bản Tiểu Phiến không thể nào nhìn rõ biểu tình trên mặt nàng.

Cuối cùng Tiểu Phiến đành bỏ cuộc, theo sau dặn dò Lâm Uyển một số việc nữa, rồi lại rời đi. Nàng ta chính là quản sự của Lý phủ, cho nên lúc nào cũng bận rộn.

Lâm Uyển tiễn Tiểu Phiến ra khỏi cửa viện, sau đó nàng đóng cửa lại, nâng Tiểu Bạch lên cao, nhìn ngắm nó, cười nói: ” Tiểu Bạch, chúng ta gặp lại nhau rồi. Em có nhớ chị không?”

Nàng cùng Tiểu Bạch đối mắt nhìn nhau một lúc, bất đắc dĩ cười khổ: ” Hiện giờ tướng mạo của chị không còn giống trước kia, có phải em cũng không còn nhận ra chị?”

Dứt lời, nàng lại ôm nó vào lòng, dịu dàng vuốt ve nó một lúc, rồi thả nó vào lồng. Theo sau lại cầm một khối cà rốt bỏ vào lồng sắt, cuối cùng nàng đứng lên bước vào phòng.

Mọi thứ trong phòng không hề thay đổi. Màn phòng vẫn là tấm lụa mỏng màu xanh nhạt, bên trên bàn dài vẫn là những chậu cây nhỏ, sát vách tường lại là tủ sách gỗ. Trên thư án vẫn còn cái chặn giấy con thỏ trước kia nàng đã mua tặng cho Lý Duy Nguyên.

Lúc này nàng từ từ tiến lại gần thư án, cầm cái chặn giấy đó trong tay. Vẫn bóng loáng như ngày nào xem ra Lý Duy Nguyên bảo quản nó rất tốt.

Nghĩ đến điều đó, không hiểu vì sao bỗng nhiên khoé mắt nàng lại cay cay. Nàng nắm chặt cái chặn giấy này.

*

Hôm nay trong lòng Lý Duy Nguyên còn có chuyện lo lắng, cho nên chạng vạng hắn đã quay về phủ.

Cẩn Ngôn cung kính đi phía sau Lý Duy Nguyên, chờ sau khi bước vào phủ hắn liền xoay người phân phó Cẩn Ngôn: ” Ta đã sai người dọn dẹp một gian nhà trong phủ cho ngươi và Tiểu Phiến đến đó sống. Sau này các ngươi chỉ cần chuyên tâm lo liệu mọi việc trong phủ. Nếu có chuyện gì cần, ta sẽ phái người đến đó gọi các ngươi.”

Lý Duy Nguyên không thích người khác tuỳ tiện bước vào tiểu viện của mình, vì vậy mấy năm nay chỉ có Cẩn Ngôn được phép ở lại nơi đó, cũng thuận tiện cho việc sai bảo Cẩn Ngôn, nhưng bây giờ….

Cẩn Ngôn hiểu rõ ý muốn của Lý Duy Nguyên, hắn ta vội vàng đáp ứng: ” Tiểu nhân biết rồi ạ.”

Ý muốn của tướng gia rõ ràng là muốn cùng Tiểu Điệp cô nướng ở cùng một chỗ, cho nên tướng gia không muốn mình ở lại nơi đó. Hơn nữa nếu không có chuyện gì quan trọng cũng không cần đến quấy rầy bọn họ.

Lý Duy Nguyên gật đầu, không nói gì nữa, xoay người đi về phía trước. Còn Cẩn Ngôn vẫn đứng yên tại nơi đó, chờ Lý Duy Nguyên đi xa hắn ta mới chậm rãi đi về nơi ở mới của mình.

Ban đầu sắc mặt Lý Duy Nguyên vẫn không có gì thay đổi cực kỳ bình tĩnh, nhưng bước chân của hắn lại vô cùng gấp gáp.

Chờ sau khi đứng trước cửa viện, hắn đưa mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, hít một hơi thật sâu, rồi đưa tay đẩy cửa.

Lúc hắn đi vào trong bước chân có chút chần chừ. Chỉ cần nghĩ đến việc, hiện giờ nàng đang ở trong phòng chờ hắn trở về, trong lòng lại vô cùng kích động, thậm chí đôi tay cũng bắt đầu run rẩy.

Hắn đứng trước bậc thềm nhìn cửa phòng một lúc, lại hít một hơi thật sâu, cố gắng áp xuống sự kích động trong lòng, vẻ mặt lại không có gì thay đổi, cuối cùng hắn vén màn cửa phòng lên.

Nhưng bên trong phòng lại quá yên tĩnh, không có một bóng người. Hắn quan sát khắp phòng, tâm trạng có chút buồn bực cùng vài phần lo lắng bất an.

Nàng không còn ở đây! Nàng lại trốn đi đâu? Lần trước nàng đi một lần lại đi đến cả bảy năm, vậy lần này thì sao?

Gương mặt Lý Duy Nguyên tái nhợt, liền xoay người bước ra ngoài. Bất quá vừa đi được mấy bước, hắn nhìn thấy trước cửa viện có một bóng người đang tiến đến đây.

Áo lụa tím nhạt, váy dài màu trắng, đôi mắt to tròn, xinh đẹp thanh tú giống như một đóa hoa hướng dương dưới ánh mặt trời.

Lý Duy Nguyên dừng bước. Lúc này Lâm Uyển cũng nhìn thấy hắn, nàng có chút ngẩn người đứng yên một chỗ.

Nàng không nghĩ tới chuyện Lý Duy Nguyên lại về sớm như vậy. Buổi sáng Tiểu Phiến có nói hắn đã đi vào cung tham gia yến hội có thể đêm khuya mới trở về, nhưng hiện giờ…

Lâm Uyển nhìn thấy trời cũng đã sắp tối, sau đó nàng hồi phục tinh thần, hành lễ với Lý Duy Nguyên, nhẹ giọng nói: ” Tướng gia, người đã trở về?”

Tóm lại gọi hắn như vậy có chút không quen, cho nên khi kêu hai chữ tướng gia nàng có chút không được tự nhiên.

Lý Duy Nguyên không đáp lời, sắc mặt cũng không tốt lắm, hỏi: ” Ngươi vừa mới đi đâu?”

Trong giọng nói của hắn có chút phẫn nộ nàng vẫn nghe ra được. Nàng liền đưa hộp thức ăn đến trước mặt hắn, cúi đầu trả lời: ” Nô tì vừa đi đến phòng bếp lấy bữa tối.”

Theo sau lại hỏi: ” Tướng gia đã dùng cơm tối chưa?”

Lý Duy Nguyên vẫn không trả lời, chỉ thoáng nhìn qua hộp thức ăn trong tay nàng, rồi xoay người đi nơi khác, giọng nói lạnh nhạt vang lên: ” Dùng rồi.”

Thời điểm hắn xoay người, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng không thay đổi.

Tóm lại nàng không rời khỏi đây, nàng chỉ đi lấy bữa tối mà thôi.

Sau đó hắn nhấc chân đi vào phòng, Lâm Uyển cũng vội đi theo phía sau.

Lúc này Lý Duy Nguyên đã ngồi ngay ngắn ở thư án, trên tay cầm một quyển sách. Hắn nhìn thấy Lâm Uyển đi vào phòng nhưng lại không nói lời nào, chỉ cúi đầu đứng một chỗ.

Hắn thầm nghĩ trước kia nàng không bao giờ phải chờ đợi người khác dùng cơm, nhưng hiện giờ nàng còn chưa được dùng bữa tối có lẽ nàng đã rất đói bụng.

Ánh mắt hắn vẫn đặt vào quyển sách, lại nhàn nhạt lên tiếng: ” Ngươi hãy đi dùng bữa tối đi.”

Bởi vì trong lòng vô cùng phiền muộn, cho nên cơm trưa nàng ăn rất ít, đương nhiên bây giờ nàng rất là đói bụng.

Sau khi nghe thấy Lý Duy Nguyên nói như vậy, nàng liền hành lễ, cúi đầu nói: ” Đa tạ tướng gia.”

Lý Duy Nguyên nghe nàng gọi mình là tướng gia, trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên. Tuy rằng hắn có hơi nhấp môi, nhưng lại không lên tiếng.

Lâm Uyển liền cầm lấy hộp thức ăn trên bàn muốn đi ra ngoài. Tất nhiên nàng muốn đi qua gian phòng bên cạnh dùng cơm. Buổi sáng Tiểu Phiến đã dọn sạch gian phòng đó cho nàng.

Bỗng nhiên nàng nghe thấy giọng nói của Lý Duy Nguyên vang lên: ” Ai cho phép ngươi rời khỏi? Cứ dùng bữa ở đây.”

Đôi tay đặt trên màn cửa của Lâm Uyển chợt ngừng lại. Trước kia nàng vẫn luôn dùng bữa cùng Lý Duy Nguyên, nhưng hiện giờ…

” Lòng tốt của tướng gia, nô tì xin ghi nhận. Nhưng làm như vậy không hợp với quy tắc. Xin tướng gia để nô tì đến gian phòng bên cạnh dùng cơm.” Lâm Uyển chậm rãi lên tiếng.

Nếu để nàng dùng cơm tại đây, có lẽ nàng sẽ nuốt không trôi đâu?

Nghe nàng nói một câu tướng gia hai câu cũng tướng gia, còn xưng mình là nô tì. Trong lòng Lý Duy Nguyên vô cùng tức giận.

Ban đầu vì không biết nên đối diện với nàng như thế nào, hơn nữa trong lòng lại rất giận nàng, cho nên hắn mới an bài cho nàng một thân phận khác, còn bắt nàng làm nha hoàn trong Lý phủ.

Nhưng không ngờ rằng nàng không có ý định phản kháng, cứ như vậy mà xưng bản thân mình là nô tì, gọi hắn là tướng gia. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc bắt nàng làm như vậy?

Lý Duy Nguyên phát hiện, càng muốn trừng phạt nàng thì nàng vẫn ung dung bình tĩnh như vậy, ngược lại bản thân hắn càng cảm thấy vô cùng khó chịu.

” Ngươi muốn tranh luận với ta như thế nào là hợp với quy tắc sao?” Bỗng nhiên Lý Duy Nguyên có chút tức giận, ngữ khí cũng không tốt lắm, ” Ta muốn ngươi phải làm như thế nào, thì ngươi phải làm như thế đó.”

Nhìn Lý Duy Nguyên như vậy thật giống với một đứa bé, trong lòng Lâm Uyển thầm thở dài một hơi, nhưng vẫn lên tiếng đáp ứng: ” Vâng.”

Vì thế nàng đem thức ăn đặt lại trên bàn, rồi ngồi lại trong phòng dùng cơm. Nàng còn cố ý đưa lưng về phía Lý Duy Nguyên, cho nên hắn không kiêng nể gì liền âm thầm quan sát nàng.

Dáng người cũng không quá cao cũng không quá gầy, gương mặt xinh xắn lanh lợi, bên hông còn đeo một đai lưng, eo nàng thật thon, tướng mạo kiều diễm lại có chút yếu đuối.

Lý Duy Nguyên thầm nghĩ, nói như vậy đây mới chính là diện mạo thực sự của nàng? Ở trong mắt hắn, cho dù tướng mạo nàng ra sao thì nàng vẫn là người xinh đẹp nhất.

Thừa dịp Lâm Uyển vẫn mải mê dùng cơm, quả thực hắn có chút tham luyến muốn nhìn nàng thật kỹ, hận không thể cứ như vậy mà đem hình bóng nàng khắc sâu vào trong xương tuỷ.

Tuy rằng Lâm Uyển đưa lưng về phía hắn, nhưng bữa cơm này nàng ăn không được tự nhiên.

Nàng vội vàng ăn xong một chén cơm, sau đó liền đứng dậy thu dọn chén đũa, lên tiếng hỏi Lý Duy Nguyên: ” Xin hỏi tướng gia còn chuyện gì phân phó nữa không?”

Giờ phút này Lý Duy Nguyên rất tức giận nàng, cũng giận cả chính mình. Hắn hy vọng nàng có thể đứng trước mặt hắn giải thích rõ mọi chuyện, chỉ cần nói rõ vì sao qua bảy năm nàng mới quay lại đậy, còn không nhận lại hắn, còn tình nguyện trở thành biểu muội của Thuần Vu Kỳ, thì hắn sẽ bỏ qua mọi chuyện.

Cho dù nàng không muốn giải thích rõ mọi chuyện cũng không sao, chỉ cần nàng lên tiếng gọi hắn một tiếng ca ca, hắn tuyệt đối sẽ không so đo với nàng nữa.

Nhưng vì sao nàng tình nguyện dùng thân phận nha hoàn ở bên cạnh hắn, cũng không có ý định nhận lại hắn?

Còn nghe thấy nàng luôn miệng gọi hắn là tướng gia, xưng mình là nô tì. Hắn chỉ cảm thấy trong lòng mình vô cùng khó chịu.

Sau đó hắn ném quyển sách lên thư án, lạnh giọng phân phó: ” Đi pha cho ta một tách trà ấm.”

Lâm Uyển vâng một tiếng, nhanh tay đi pha trà đem đến cho Lý Duy Nguyên. Nàng dùng loại trà mà mình yêu thích pha trà cho hắn.

Lúc này sự tức giận trong lòng hắn cũng dần dần biến mất, hắn lại tiếp tục đọc sách. Nhưng hắn không lên tiếng nói gì thêm, cho nên Lâm Uyển không dám tuỳ tiện lui ra ngoài chỉ biết đứng yên bên cạnh hắn.

Thỉnh thoảng nàng cũng muốn lên tiếng xin Lý Duy Nguyên cho nàng được phép trở về phòng của mình, nhưng nàng sợ hắn sẽ lại sinh nghi, vì vậy phải đem những lời muốn nói nuốt trở vào.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn đau lòng khi nhìn thấy nàng vẫn đứng mãi như vậy, hắn liền buông sách xuống, nhàn nhạt nói: ” Nghỉ ngơi thôi.”

Lâm Uyển nghe xong, nhanh tay đem nước đến cho hắn rửa mặt. Theo sau lại chuẩn bị giường cho hắn, cuối cùng nàng xoay người rời khỏi phòng.

Bất quá nàng chưa đi được mấy bước, liền nghe thấy Lý Duy Nguyên hỏi mình: ” Ngươi còn muốn đi đâu?”

Lâm Uyển xoay người lại, cúi đầu, cung kính đáp: ” Nô tì không dám ở lại đây làm phiền tướng gia nghỉ ngơi, cho nên nô tì muốn trở về phòng. Nếu tướng gia có chuyện gì sai bảo, chỉ cần gọi một tiếng, nô tì sẽ lập tức đến ngay.”

Nàng biết rõ ban đêm Lý Duy Nguyên không thích có người lạ ở lại hầu hạ. Hơn nữa suốt cả ngày nàng luôn lo lắng đề phòng như vậy, cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, hiện giờ không phải nên đi ngủ một chút sao?

Lý Duy Nguyên ngồi trên mép giường, chậm rãi cởi y phục trên người mình ra, ánh mắt âm trầm nhìn về phía nàng, từ từ lên tiếng: ” Ai cho phép ngươi trở về phòng? Ở lại đây.”

———————-//—-//——————-

* Editor: da mặt anh cũng dày quá Nguyên ca😂😂

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN