Em Gái Của Gian Thần
Chương 121: Sống cùng phòng (2)
Trong lòng Lâm Uyển khiếp sợ, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Duy Nguyên.
Hắn vẫn đang chậm rãi cởi y phục, vẻ mặt bình tĩnh nói: ” Nếu đã là nha hoàn thân cận của ta, tất nhiên phải luôn hầu hạ bên cạnh ta. Sau này mỗi đêm ngươi phải ngủ ở đây.”
Nếu không phải nhiều ngày qua nàng thường xuyên nghe mọi người trong Lý phủ nói rằng Lý Duy Nguyên không bao giờ gần nữ sắc. Thậm chí cũng chưa có một nha hoàn nào có thể thân cận với hắn, quả thực nàng đã sớm hoài nghi rốt cuộc hắn có ý gì với nàng.
Nàng lại nhìn hắn, nhưng căn bản hắn không nhìn đến nàng, chỉ cúi đầu đưa tay cởi y phục của mình.
Lâm Uyển thầm thở dài một hơi, sau đó nhẹ giọng trả lời: ” Vậy nô tì đi lấy chăn nệm đến đây.”
Dứt lời, nàng liền rời khỏi phòng. Lúc này Lý Duy Nguyên mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa sổ, hắn nhìn thấy nàng đã đi vào gian phòng bên cạnh.
Theo sau hắn vội đứng dậy đem một chiếc giường gỗ thấp đặt trong phòng ngủ của mình, lại đặt một khối An Tức Hương vào lư hương nhỏ.
Cuối cùng hắn đi đến giường ngồi xuống nhìn ra bên ngoài phòng, sau đó hắn nhìn thấy Lâm Uyển đang ôm chăn nệm tiến vào, hắn vội thu hồi tầm mắt.
Lâm Uyển ôm chăn nệm vào phòng, nhanh chân đi về hướng Tây của căn phòng.
Bởi vì ở đó có đặt một chiếc giường thấp sát cửa sổ, trước kia khi ở tiểu viện của Lý Duy Nguyên chơi đùa mệt mỏi sẽ nằm ở đó nghỉ ngơi.
Nhưng không đợi nàng trải nệm xuống giường, liền nghe thấy giọng nói của Lý Duy Nguyên từ phía sau vang lên: ” Ai bảo ngươi ngủ ở chỗ này? Nếu buổi tối ta có chuyện muốn sai bảo ngươi, ngươi lại nằm xa như vậy có thể nghe thấy sao? Vào gian phòng của ta mà ngủ.”
Bỗng nhiên Lâm Uyển ôm chặt chăn nệm trong tay. Nàng cắn răng thầm nghĩ, trong căn phòng lớn này có ba gian phòng nhỏ lại không có cửa ngăn cách, cho dù Lý Duy Nguyên ngủ ở gian phòng phía đông, nàng ngủ gian phòng phía tây, chỉ cần hắn gọi một tiếng tất nhiên nàng sẽ nghe thấy.
Còn bắt nàng đến gian phòng của hắn ngủ làm gì? Chẳng lẽ muốn nàng cùng hắn ngủ chung một giường?
Trong lòng có chút tức giận, nàng liền cắn răng trả lời: ” Bẩm tướng gia, tai nô tì rất thính chỉ cần ngài kêu một tiếng, nô tì sẽ nghe thấy khẳng định không làm chậm trễ chuyện người phân phó.”
Lý Duy Nguyên lại khẽ nhướng mày. Nàng đây là đang tức giận sao? Cho dù nàng đã giận như vậy, nhưng vẫn cố nhẫn nhịn còn cố tỏ vẻ bình tĩnh.
Vì thế ngữ khí của hắn dần ôn nhu một chút, còn mơ hồ mang theo một chút ý cười: ” Ta bảo ngươi ngủ ở đó thì ngươi phải ngủ ở đó, chẳng lẽ lời nói của ta mà ngươi còn không nghe?”
Thực sự Lâm Uyển sắp bị hắn làm cho tức chết. Nàng còn cách nào sao? Hiện giờ hắn chính là tướng gia ca cao tại thượng, còn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, lời hắn nói nàng nào dám không tuân theo?
Cho nên nàng chỉ biết cúi đầu, thấp giọng trả lời: ” Nô tì không dám.”
Lại xoay người đi đến gian phòng phía đông, đem chăn nệm trải xuống mặt đất ngủ tạm một đêm.
Nhưng Lý Duy Nguyên lại lên tiếng ngăn cản: ” Bên kia có giường gỗ, ngươi ngủ ở đó đi.”
Tuy rằng đã là mùa xuân nhưng thời tiết vẫn luôn lạnh lẽo, cho dù có trải nệm bông dưới nền đất thì vẫn sẽ dễ bị cảm lạnh.
Lâm Uyển quay đầu nhìn về phía đó, liền thấy sát cửa sổ có một chiếc giường gỗ. Hơn nữa chiếc giường này cũng khá cao.
Nàng nhớ rõ trước kia không hề có chiếc giường này, vì sao hiện giờ nó lại ở đây?
Trong lòng nàng chợt nghi ngờ nhưng cũng không hỏi gì cả, nàng lại trầm mặc đem chăn nệm trải lên giường.
Đã là hạ nhân tất nhiên chăn nệm cũng không phải là loại tốt, bất quá chỉ là một tấm nệm mỏng màu đỏ, bông vải bên trong cũng không phải loại thượng hạng. Chiếc giường lại lớn như vậy, nàng chỉ trải được hơn phân nửa mà thôi.
Lý Duy Nguyên nhìn thấy, mày hơi chau lại. Sau đó hắn xoay người đi đến giường của mình cầm lấy một tấm chăn dày ném đến giường nàng.
Lúc này Lâm Uyển đang đặt gối trên đầu giường, bỗng nhiên nàng nhìn thấy tấm chăn được ném lên giường mình, nàng lại quay đầu nhìn Lý Duy Nguyên.
Lý Duy Nguyên bị nàng nhìn đến khiến hắn cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẻ mặt hắn vẫn không có gì thay đổi, ngữ khí cũng nhàn nhạt: ” Ngươi là nha hoàn bên người của ta, nếu ngươi bị bệnh ai sẽ hầu hạ cho ta? Ngươi cứ dùng tạm cái chăn này đi.”
Lâm Uyển…
Từ khi nào Lý Duy Nguyên lại tốt tính như vậy? Có một khắc nàng từng cho rằng Lý Duy Nguyên đã nhận ra nàng là ai.
Nhưng nếu hắn nhận ra nàng, vì sao hắn lại bắt nàng làm nha hoàn của hắn? Lại còn đối xử lạnh lùng với nàng như vậy? Không phải trong lòng hắn vẫn luôn hận nàng sao? Nếu hắn không nhận ra nàng, việc hắn đối xử tốt với một nha hoàn như thế…
Trong lòng nàng cảm thấy ngũ vị tạp trần, một lúc sau nàng mới lên tiếng cảm tạ: ” Đa tạ tướng gia.”
Lý Duy Nguyên không nói gì nữa, sau khi cởi y phục xong hắn nằm lên giường.
Lâm Uyển cũng thổi tắt đèn trong phòng, lại âm thầm nhìn thoáng qua Lý Duy Nguyên, hiện giờ hắn đã nhắm mắt, nàng liền vén chăn nằm xuống giường.
Trên người nàng đang dùng cái chăn Lý Duy Nguyên thường dùng, nó vẫn còn vươn mùi hương của hắn, nàng ngửi thấy mùi hương thân thuộc trong lòng cảm thấy an tâm cùng nhẹ nhõm.
Hôm nay nàng thực sự quá mệt mỏi, cả một ngày luôn mang tâm trạng đề phòng và lo lắng, hiện giờ lại được nằm trong một ổ chăn ấm áp, chóp mũi toàn mùi hương thân thuộc chỉ một lúc nàng liền chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Lý Duy Nguyên lại không ngủ được. Hắn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Lâm Uyển, biết rõ nàng đã ngủ say, hắn lại mở mắt nghiêng người nhìn nàng.
Bên ngoài phòng ánh trăng sáng tỏ, chiếu qua khe cửa sổ, ánh sáng yếu ớt chiếu lên gương mặt ngủ say của nàng.
Ánh mắt Lý Duy Nguyên càng tham luyến khi nhìn đến chân mày nàng, đôi môi nàng, cả con người nàng.
Cuối cùng nàng cũng đã trở về bên cạnh hắn, nhìn thấy nàng trước mắt làm lòng hắn cảm thấy bình thản và yên bình làm sao.
Hắn xốc chăn lên cũng không khoác áo choàng, chỉ mặc bộ trung y trắng từ từ tiến về phía nàng, cúi đầu nhìn ngắm nàng.
Sau đó hắn lại hạ thân người xuống, đưa tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của nàng, từ gò má phấn nộm đến đôi môi mềm mại không có nơi nào hắn bỏ xót.
Hắn dịu dàng ngắm nhìn nàng, trong lòng chợt có một ý nghĩ ngốc nghếch, thì ra Uyển Uyển của hắn lớn lên là dáng vẻ này, nhìn thấy thế nào cũng đều cảm thấy xinh đẹp.
Hắn không lo lắng nàng sẽ tỉnh lại. Bởi vì vừa rồi hắn đã đốt An Tức Hương, chỉ cần người khác ngửi được sẽ ngủ say như chết không dễ dàng tỉnh lại.
Hắn cúi đầu, cẩn thận hôn lên trán nàng, má nàng, mũi của nàng, cuối cùng dừng lại trên đôi môi nàng, hắn dùng đầu lưỡi tinh tế miêu tả hình dáng đôi môi nàng.
Trong lòng vô cùng kích động, hắn nhịn không được liền đưa lưỡi mình vào trong miệng nàng, vội vàng tìm kiếm cái lưỡi đinh hương kia.
Mặc dù đã ngủ say, nhưng Lâm Uyển vẫn cảm nhậm được có thứ gì đó đang xâm nhập vào miệng mình, nàng có chút không thoải mái khẽ rên một tiếng, việc này càng kích thích Lý Duy Nguyên.
Hắn quỳ gối bên cạnh giường, đưa tay phải vòng qua cổ nàng, đặt sau ót nàng đem cả gương mặt nàng áp sát vào hắn.
Lúc này hắn triền miên hôn môi nàng, quyết không cho nàng né tránh. Tay trái từ từ luồn vào trong chăn kéo áo nàng ra.
Hương thơm cùng độ ấm cơ thể nàng càng kích thích hắn. Trong nháy mắt má hắn ửng hồng, trái tim cũng loạn nhịp.
Nhiều năm kiềm chế như vậy một khắc đã bị phá vỡ, cuối cùng hơi thở hắn trở nên nặng nề vùi đầu vào hỏm cổ nàng, đặt từng nụ hôn lên đó, lại si mê quấn quýt kêu từng tiếng: ” Uyển Uyển, Uyển Uyển, Uyển Uyển của ta…”
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Lâm Uyển cảm thấy mặt mình có chút nóng bức. Cũng không hiểu chuyện này là như thế nào, rõ ràng hôm qua vì quá mệt mỏi nàng ngủ rất say nhưng khi sau khi tỉnh dậy toàn thân không còn chút sức lực nào.
Nàng mang gương mặt ửng đỏ rời khỏi giường, sau đó nàng thoáng nhìn đền Lý Duy Nguyên. Không biết hắn đã dậy từ lúc nào, trên người là bộ trung y màu xanh nhạt, lại còn ngồi trên giường nhìn về phía nàng.
Trong lòng Lâm Uyển cảm thấy chuyện này rất kỳ quái. Rõ ràng đêm qua hắn mặc bộ trung y màu trắng kia mà, vì sao qua một đêm lại biến thành màu xanh? Chẳng lẽ là nàng nhớ nhầm sao?
Thoạt nhìn tâm trạng Lý Duy Nguyên cũng khá tốt, khi hắn nhìn thấy nàng tỉnh dậy chỉ nhìn thoáng qua nàng một lúc, cũng không nói những lời khó nghe như đêm qua, còn tự mình thay y phục rời giường.
Lâm Uyển cũng vội vàng chỉnh lại váy áo, đầu tóc rối loạn hối hả đem nước cho Lý Duy Nguyên rửa mặt, sau đó nàng cũng nhanh chân đi ra ngoài rửa mặt.
Chờ nàng quay lại phòng, thì Lý Duy Nguyên đang ung dung đem thức ăn trong hộp ba tầng bày lên bàn.
Có thể là nha hoàn phụ trách bữa sáng của hắn đem đến đây. Bởi vì nàng vừa đi rửa mặt có một lúc đã có người đem đồ ăn sáng đến đây.
Bữa sáng thật phong phú, nào là cháo gà, trứng gà luộc, dưa muối, còn có một chén nước tương ăn kèm. Thậm chí còn có thêm bánh vừng nướng, bánh cuốn, cùng một đĩa xíu mại hấp.
Trong lúc Lâm Uyển nhìn đến món bánh cuốn cùng món xíu mại, bụng lại đói cồn cào.
Bánh cuốn nóng mềm xốp làm sao, món xíu mại hấp mềm mịn chỉ cần bỏ vào miệng liền tan ngay. Bình thường Lý Duy Nguyên không thích dùng những món này, nhưng nàng lại rất thích chúng.
Nàng còn nhớ một lần phòng bếp cũng làm những món này, nàng liền đem đến cho Lý Duy Nguyên dùng, mà hắn lại không ăn cuối cùng nàng phải nhéo mũi hắn bắt buộc hắn ăn chúng, cho nên hắn mới chịu đụng đến, như thế nào mà hiện giờ hắn….
Lúc này nàng đứng ngây người một chỗ, Lý Duy Nguyên đã dọn xong thức ăn lên bàn, lại nhìn đến nàng, khoé môi cong lên gọi nàng: ” Lại đây dùng bữa sáng nào.”
Lâm Uyển hồi thần, vội từ chối: ” Nô tì làm sao có thể ngồi cùng tướng gia dùng bữa sáng? Xin tướng gia dùng đi ạ, nô tì sẽ đứng bên cạnh hầu hạ người.”
Lý Duy Nguyên nghe nàng nói như thế, sắc mặt lại không được tốt cho lắm.
” Ngồi xuống đây dùng bữa.” Hắn nói một lần nữa, bất quá ngữ khí nghiêm khắc hơn rất nhiều.
Lâm Uyển thoáng nhìn hắn một cái, thấy sắc mặt hắn có chút không vui, cũng không muốn chọc giận hắn thêm, cho nên nàng liền ngồi xuống bàn múc cho hắn một chén cháo gà, sau đó nàng cũng múc cho mình một chén, cúi đầu ăn cháo.
Trong khi dùng bữa sáng không ai nói với ai câu nào. Sau khi ăn xong nàng nhanh tay thu dọn chén đũa lui ra ngoài, chờ lúc nàng quay trở về phòng thì Lý Duy Nguyên đã thay đổi y phục còn khoác thêm một cái áo choàng màu đen đứng trước cửa phòng.
Thấy nàng tiến vào, hắn ngẩng đầu nhìn nàng, dịu dàng nói: ” Hiện giờ ta có chuyện quan trọng cần phải đi ra ngoài, nàng hãy ngoan ngoãn ở lại đây, đừng đi lung tung.”
Dừng một lúc, ngữ khí của hắn càng thêm ôn nhu: ” Sau khi trở về ta có chuyện muốn nói rõ với nàng.”
Ban đầu hắn cho rằng sau khi Lâm Uyển trở lại sẽ giải thích rõ mọi chuyện với hắn, sẽ nhận lại hắn.
Nhưng hắn lại quên mất, tính tình nàng rất nhút nhát giống như con rùa rụt cổ, hằng ngày chỉ biết trốn trong mai, nếu không gõ mạnh tay vào mai, làm sao nàng chịu nhú đầu ra ngoài?
Vì vậy hắn vẫn nên mở miệng hỏi rõ nàng thôi. Hơn nữa, hằng đêm chỉ có thể nhìn nàng từ xa lại không thể ôm nàng ngủ, làm một vài chuyện thân mật đối với hắn mà nói đó là một loại tra tấn.
Bất quá những chuyện đó cũng không phải vài ba câu có thể nói rõ.
Nhưng vừa rồi có người đến báo Thuần Vu Kỳ lại ngầm gây chuyện với hắn, cho nên hắn phải đi xử lý chuyện đó, chờ sau khi trở về hắn sẽ nói chuyện rõ ràng với nàng.
Dù sao hiện giờ nàng đã ở trong Lý phủ, khắp nơi đều là ám vệ, nhất cử nhất động của nàng đều nằm trong sự khống chế của hắn cũng không sợ nàng sẽ trốn thoát.
Sau đó Lý Duy Nguyên lại dặn dò nàng vài câu, liền an tâm rời đi.
Lâm Uyển vẫn đứng yên trước cửa phòng, vẻ mặt ngơ ngác. Chẳng lẽ nàng lại gặp ảo giác sao, những lời nói vừa rồi của Lý Duy Nguyên, vì sao lại có vài phần thân thiết như vậy? Hắn, rốt cuộc hắn có ý gì?
Lâm Uyển suy nghĩ một lúc, vẫn không tìm ra được nguyên nhân. Cuối cùng nàng quyết định không nghĩ nữa, chỉ dọn dẹp khắp phòng.
Tất cả đồ vật trong phòng nàng đều quen thuộc, nàng lại quan sát khắp nơi ánh mắt dừng trên tủ sách.
Nàng biết rõ Lý Duy Nguyên thường cất những đồ vật quý trọng trong tủ sách này. Chẳng qua trước kia hắn không bao giờ khoá nó lại, nhưng vì sao hiện giờ hắn lại khoá nó?
Việc này càng làm cho nàng thêm tò mò, không biết bên trong cất giấu thứ gì. Vì vậy nàng liền dựa vào thói quen cất đồ của Lý Duy Nguyên tìm kiếm chìa khoá.
Sau khi tìm kiếm một vòng cũng không tìm được chìa khoá. Nàng có chút bực bội, ngồi trên ghế nhíu mày suy nghĩ rốt cuộc Lý Duy Nguyên đã giấu chìa khoá ở đâu.
Bỗng nhiên nàng thoáng nhìn qua lu cá vàng đặt trước cửa sổ, trong lòng có chút kích động. Lúc ấy nàng rõ từng mơ thấy Lý Duy Nguyên cất một chiếc chìa khoá bên dưới lu cá vàng…
Nàng vội vàng đứng lên chạy thật nhanh đến đó, đưa tay thăm dò phía dưới đáy lu. Cái lu to như vậy, bởi vì thời tiết quá lạnh trên mặt nước đã đóng một lớp băng mỏng nhưng vẫn có thể nhìn thấy dưới đáy lu chứa một vật gì đó.
Mặt nước đã đóng thành băng, nếu trực tiếp đưa tay xuống lấy thì không ổn lắm. Cho nên nàng tìm một cành trúc độ dài vừa phải, phá vỡ lớp băng mỏng, sau đó đưa cành trúc vào trong nước từ từ tìm kiếm dưới đáy lu.
Một lúc sau nàng cũng đã tìm thấy nó. Nàng nhanh tay đưa nó lên, quả thực là một cái chìa khoá.
Lúc này trái tim nàng đập liên hồi, nàng ném cành trúc đi, cầm chìa khoá trở về phòng. Bàn tay cầm chìa khoá bắt đầu run rẩy, nàng tra chìa khoá vào ổ khoá, cạch một tiếng nhỏ vang lên, ổ khoá đã được mở ra.
Nàng run rẩy bỏ ổ khoá xuống đất, hít một hơi thật sau, từ từ mở cửa tủ ra. Nhìn thấy bên trong là hai bộ y phục được gấp chỉnh tề, bên trên còn có một cái túi thơm, một cái túi tiền.
Bên cạnh là một hộp gỗ mạ vàng khắc hình con bướm đậu lên hoa hải đường, trên mặt cũng có một khoen cày. Lâm Uyển nhớ rõ đây chính là y phục nàng đã tặng cho Lý Duy Nguyên. Còn cái túi thơm kia cũng do chính tay nàng thêu cho hắn. Ngay cả hộp gỗ đó…
Đôi tay run rẩy cầm hội gỗ đó lên, chậm rãi vuốt nhẹ mặt hộp khắc hình con bướm đậu lên hoa hải đường.
Khi ấy trong giấc mơ nàng từng nhìn thấy Lý Duy Nguyên vuốt ve nó như vậy. Cuối cùng hắn đặt cái hộp vào trong tủ khoá lại còn đem chìa khoá ném vào cái lu đó.
Trong lòng Lâm Uyển căng thẳng đưa tay mở hộp gỗ ra, nàng nhìn thấy bên trong toàn là trâm cài tóc.
Nào là trâm hoa hải đường, hoa đào, hoa sen, hoa mai, tất cả lại hoa đều được khắc tỉ mỹ.
Nàng đếm từng cây một, tổng cộng có hai mươi hai cây trâm. Thời điểm nàng rời đi chỉ vừa tròn mười lăm tuổi. Nếu đoán không lầm, trong bảy năm qua Lý Duy Nguyên đều làm trâm cho nàng.
Bỗng nhiên nàng lại nhớ đến lời nói đùa năm xưa, mỗi năm sinh thần của muội huynh phải đích thân làm cho muội một cây trâm, muội muốn mỗi cây trâm đều phải khắc những loại hoa khác nhau. Nói tóm lại huynh phải đem tất cả những loại hoa trong thiên hạ khắc thành trâm cho muội.
Lúc ấy Lý Duy Nguyên còn cầm một quyển sách, ngẩng đầu nhìn nàng cười, nói: ” Thiên hạ này đâu chỉ có trăm loại hoa? Theo như lời muội nói, chẳng phải đến lúc ta bạc đầu cũng phải làm trâm tặng muội sao?”
Lâm Uyển cầm lấy một cây trâm hình hoa ngọc lan lên, gắt gao ôm trong lòng, khóc rống lên.
———————-//——//——————-
Sắp đến giai đoạn ngọt ngào rồi các cậu à!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!