Em là ai đối với anh?
Chương 1
Chúng tôi thường hay sang nhà chị Ngọc, ngồi trên cửa sổ phòng chị để nói mấy chuyện tầm phào. Tôi thì không có câu chuyện nào hay ho nhưng hai người đó lúc nào cũng có nhiều chuyện. Chuyện ma quỷ, chuyện tình yêu, chuyện thần tiên… đủ thứ truyện trên trời dưới đất.
Năm tôi mười sáu tuổi thì Phong và Ngọc đã hai mươi. Hai người học ở trên thành phố, tôi vẫn ở vùng quê này học phổ thông trung học. Hồi mới lên thành phố thì cuối tuần hai người vẫn chăm chỉ về nhà, nhưng rồi những lần về thưa thớt dần. Cuối cùng một năm họ chỉ về nhà vào dịp hè với dịp tết. Mỗi lần về họ đều có quà và mấy câu chuyện sinh viên, khiến một đứa như tôi háo hức và chờ đợi.
Phong hay bảo:
– Cố gắng học rồi thi đỗ, lên trên đó anh đưa đi chơi.
Phong vẫn coi tôi là một đứa trẻ con, hay chính xác hơn là một đứa em gái bé bỏng. Mọi cử chỉ của anh đều cho thấy điều đó. Tôi tự biết mình không còn là một đứa trẻ, nên những cử chỉ ấy khiến tôi đỏ mặt và chỉ muốn chạy trốn. Mỗi lần như thế chị Ngọc toàn trêu chọc:
– Trời con nhỏ này thích Phong rồi hay sao mà mặt đỏ lựng lên thế kia?
Sau đó tôi sẽ gào toáng lên để phủ nhận và hai người kia sẽ cười.
Nhưng tôi thích Phong thật, đó là tình cảm từ hồi còn bé. Khi ba người chơi với nhau tôi luôn muốn sau này anh sẽ là chồng của tôi. Tôi tự mơ về một viễn cảnh sẽ chung sống hạnh phúc với anh, sẽ được anh yêu thương và bảo vệ như hồi còn bé. Nhưng anh chỉ coi tôi là một người em gái không hơn không kém.
Tôi hay hỏi dò qua chị Ngọc xem Phong có bạn gái không, thì chị Ngọc nhìn tôi, như muốn dò xét lại, rồi cười bảo không.
– Cỡ đó ai mà thích cho được?
– Tại sao? Anh Phong đẹp trai mà.
“Ừ, đẹp.” Chị Ngọc trả lời hờ hững rồi nhìn qua chỗ khác. Nhiều khi tôi không hiểu được chị. Bạn bè tôi vẫn bảo chị Ngọc là người con gái thu hút. Có lẽ vì sự bí ẩn của chị nên mới khiến người ta nghĩ vậy.
Một hôm, mùng hai tết, tôi cùng với bố mẹ qua nhà chị Ngọc chúc tết. Tôi hy vọng rằng Phong cũng qua để tôi được nhìn thấy anh. Đã quá lâu rồi kể từ hè năm ngoái tôi mới gặp anh. Tôi ghen tị với chị Ngọc nhiều vì chị được gần anh đến vậy, nhưng ai bảo tôi ít tuổi hơn họ. Nếu tôi bằng tuổi, thì có lẽ khoảng cách cũng đã gần hơn rồi.
Sang đến nơi thì bác Thuỳ – mẹ chị Ngọc bảo chị đã ra ngoài từ sớm. Tôi đột nhiên thấy buồn. Có lẽ khoảng cách lớn nhất để phá vỡ sự thân thiết chính là thời gian và địa lý. Tôi vẫn tưởng chúng tôi sẽ mãi mãi như những người ruột thịt, nhưng hoá ra mọi thứ cũng chỉ dừng lại ở mức thân thiết và sẽ bị mai một theo thời gian.
“Hôm qua cái Ngọc nó đi chơi với đám bạn cấp ba về say khướt lướt, không hiểu sao mà hôm nay lại dậy sớm để ra ngoài được.” Bác Thuỳ kể.
Người lớn nói chuyện với nhau, những câu chuyện tôi nghe có hiểu nhưng không mấy hứng thú.
Được một lúc thì bố mẹ Phong cũng qua, nhưng không thấy anh đâu.
– À, Phong hả? Nó bảo ra ngoài với bọn bạn. Chắc đến chiều mới về.
Tôi cảm thấy mình vẫn là một đứa ngốc tin tưởng vào câu chuyện anh chị em kết nghĩa như trong phim. Phong và Ngọc đã thay đổi, chỉ có tôi là vẫn còn ở lại.
Bạn bè dù có thân đến mấy thì khi xa nhau trong một khoảng thời gian dài sẽ không còn thân thiết nữa. Mọi thứ đều sẽ vơi dần đi cho đến khi nào chúng ta chỉ còn có thể nhớ về nhau trong hồi ức.
Tôi đứng dậy, xin phép bố mẹ và các bác ra bên ngoài.
Lúc này trời đang rất lạnh, nhưng ít nhất nó cũng khiến cho tôi có chút dễ chịu. Hoa đào đã nở và đồng thời cũng tàn nhiều. Ở ngoài đường vài đứa trẻ cầm bóng bay chạy đuổi nhau. Tôi nhìn chúng nó, tự hỏi chúng sẽ chơi với nhau đến bao giờ. Hay sẽ lại như chúng tôi? Khi mà có thời gian để ở cạnh thì cũng là lúc muốn rời xa.
Từ đằng xa, tôi nhìn thấy một đôi trẻ đi cùng nhau. Mắt tôi rất tốt, cho nên đủ tinh để nhìn ra đó là Phong và Ngọc. Phong đột nhiên quay người ôm chầm lấy Ngọc. Ở giữa đường. Giữa tiếng trẻ con nô nức ngày tết. Giữa tiết trời lạnh với hương hoa đào thoang thoảng. Giữa nỗi buồn của tôi.
Phong đặt một nụ hôn lên môi Ngọc. Tôi đứng yên chết lặng. Hai người họ gục lên vai nhau cười. Rồi họ khoác tay nhau đi về phía tôi.
Cả hai đều không có vẻ gì là ngại ngùng hay bất ngờ khi thấy tôi cả. Phong vẫn khoác tay Ngọc, xoa đầu tôi cười bảo:
– Con bé này sao lại đứng đây, không thấy trời đang mưa à?
Ừ nhỉ, trời đang mưa. Nhưng thật kỳ lạ là tôi lại không thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!