Em là ai đối với anh?
Chương 2
Người ta bắt đầu bật nhạc mừng xuân, tôi đứng trước hiên của một ngôi nhà xa lạ, tự cảm nhận lạc lõng và cô đơn như đang xâm lấn tâm hồn.
Trời tối dần, tôi trở về nhà và tắm rửa. Thế là hết, tình yêu giống như một chiếc bình thuỷ tinh, một cái đẩy nhẹ là vỡ tan tành và không có cách nào hàn gắn. Nếu như Phong yêu chị Ngọc thì tôi cũng chẳng có cách nào ngăn cản anh được, tôi chỉ biết ngăn cản mình thôi yêu anh.
Năm tôi hai mươi tuổi, Phong và Ngọc đã hai mươi tư. Họ lấy nhau. Cũng chẳng có gì bất ngờ với thông tin này hết, họ lấy nhau vì họ yêu nhau thôi. Tôi đứng lặng nhìn tấm thiệp mừng cưới của họ, tự hỏi không biết họ có vui không? Chắc là có.
Lễ cưới được tổ chức tại một nhà hàng cỡ trung, khách khứa chủ yếu là bạn bè và người thân. Tôi và mẹ tới lễ cưới từ sớm để giúp đỡ vài việc. Từ trong buồng, Ngọc đã tỏ ra lo lắng. Chị kéo tay tôi lại hỏi:
– Nếu như mẹ chồng không thích chị thì sao?
Tôi cười:
– Đã biết nhau lâu rồi mà, sao chị lại phải lo lắng thế?
– Chị không biết cuộc sống hôn nhân của chị sẽ ra sao nữa.
Tôi vỗ vai chị, nói như trấn an:
– Sẽ ổn cả thôi.
Chị nắm chặt tay tôi, tin tưởng:
– Có em thật tốt.
Cũng không tốt lắm đâu, tôi không toàn tâm toàn ý tác thành cho chị. Là bởi vì anh ấy yêu chị trước, tôi có giành lại cũng chẳng được gì. Là vì tôi hiểu chúng tôi đều thân thiết với nhau, là bạn thuở nhỏ với nhau nên không muốn gây ra một lỗi lầm nào với họ.
Trong lễ cưới tôi đã gặp một người đàn ông, anh ta nói với một người nào đó rằng tại sao đôi này phải tổ chức cưới sớm thế nhỉ? Cô dâu chửa rồi à?
Tôi quay lại nhìn anh ta, ngẩng cao đầu trả lời hộ:
– Cô dâu có chửa hay không thì bố đứa trẻ biết, cũng không đến lượt anh đâu.
Sau đó tôi đứng dậy bỏ đi trong tiếng cười của mọi người. Tôi chẳng cần quan tâm anh ta đang nói gì, tôi chỉ thấy khó chịu với kiểu vô duyên ấy. Chính ra lúc ấy tôi cũng phục bản thân, hoá ra tôi vẫn có lương tâm bảo vệ những người đã làm tổn thương tôi.
Lễ cưới kết thúc, Phong đã say tuý luý, anh bắt tay mọi người trong vô thức. Tôi đi tới đưa cho anh một cốc nước chanh, anh không biết gì cả, nhận lấy rồi cúi đầu cảm ơn rối rít. Ngọc thúc nhẹ vào eo anh, nói:
– Đây là Vy mà, không nhận ra à?
Phong nhìn tôi, như đã nhận ra thật rồi mới uống vội cốc nước chanh.
– May quá, là em!
Tôi gật đầu, thở ra một hơi và bảo với Ngọc rằng:
– Chăm sóc anh ấy tốt nhé. Hôm nay là một ngày mệt mỏi đấy.
– Chị biết.
Tôi trở về nhà, ở trên đường, người đàn ông trong bữa tiệc đột nhiên chặn đường tôi. Lúc này tôi mới nhìn kỹ anh ta, cũng không tệ. Nhưng cũng không khiến tôi tăng thiện cảm cho anh ta hơn được.
Người đàn ông đó gãi đầu gãi tai đầy ngại ngùng:
– Xin lỗi! Vừa rồi tôi vô ý quá!
– Không có gì, tôi chỉ trả lời hộ cô dâu thôi.
Dợm bước đi, người đàn ông đuổi theo, đứng chắn ngang đường. Tôi bám tay vào túi xách, đầy đề phòng. Anh ta vẫn ấp úng một cách khó hiểu:
– Thật ra thì… Cô có thể cho tôi số điện…
– Xin lỗi, tôi không thể.
Lần này thì tôi bỏ đi thật sự. Lý do rất đơn giản, tôi không có hứng thú với người đàn ông này.
Tôi đã chuyển đến một nơi mới trong thành phố. Đồ đạc vẫn còn rất bừa bộn. Các hộp giấy ngổn ngang và bụi đất vương đầy sàn. Tôi trải một cái chiếu ra nằm ngủ tạm, hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi.
– Vy, Vy ơi…
Đột nhiên ở ngoài cửa có tiếng đập thình thình, tôi nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười rưỡi tối. Tôi nhận ra giọng nói này, nó là của Phong. Tôi vội vàng ngồi dậy, chạy ra mở cửa cho anh.
Phong đứng bám tay vào thành cửa, say xỉn y như hồi trưa, trong lễ cưới. Anh vẫn mặc bộ vest cưới, ngực cài hoa đã héo rũ. Anh lắc lư người vì say, đẩy tôi vào bên trong rồi đóng cửa lại. Anh đè tôi vào cánh cửa, ôm tôi như tôi là Ngọc của anh.
– Phong, sao thế?
“Đừng nói gì cả!” Anh thì thầm. “Đừng gọi tên anh. Hãy cứ coi như đây là số mệnh của chúng ta.”
Sau đó Phong hôn tôi, mọi chuyện sau đó chìm vào bóng tối. Tôi cảm thấy quần áo của mình đang rơi dần. Da thịt lạnh buốt
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!