Em là ai đối với anh? - Chương 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Em là ai đối với anh?


Chương 3


Đó thực sự là một đêm giông tố đối với tôi. Anh nói với tôi rằng:

– Em là cô dâu của anh.

Và tôi đã tin. Tôi làm tình với anh như một người vợ. Tôi không cảm thấy xấu hổ hay việc mình làm là sai trái. Tôi thấy đó là chuyện đương nhiên tôi phải làm. Tôi không cưỡng lại được. Hơi thở của anh, sự đụng chạm của anh,… mọi thứ đều như cuốn tôi vào vòng xoáy của sự dục vọng.

Chiếc điện thoại của anh sáng đèn, tôi với tay lấy nó, trên màn hình hiện lên cái tên: “Vợ!” Anh để đó như một trách nhiệm.

Phong giật lại điện thoại, đặt sang bên cạnh rồi ôm lấy tôi:

– Đừng để ý, anh sẽ giải thích với cô ấy sau.

Tôi nhìn vào bóng tối, cảm nhận từng mạch máu của mình đang giãn nở vì cái ôm của anh:

– Tại sao anh lại làm thế?

– Vì anh yêu em!

– Nghe mới nực cười làm sao.

– Đây là một lễ cưới ngu xuẩn, đáng ra anh nên cưới em.

– Anh không nên làm thế.

– Chẳng phải em cũng yêu anh sao?

– Anh biết em yêu anh?

– Anh đã nói rồi, là do anh biết bản thân yêu em.

Sau đó chúng tôi im lặng, không tranh cãi nữa. Lúc đó tội lỗi mới nổi lên trong tôi. Tôi đã làm một việc đáng bị trời tru đất diệt. Phong không còn là người đàn ông tự do nữa, anh ấy đã có vợ, và tôi đã ngủ với anh vào đúng đêm tân hôn của anh. Tôi không hiểu vì sao anh làm thế dù anh đã bảo yêu tôi, tôi càng không hiểu được, nếu anh đã không yêu chị, tại sao lại vẫn chọn cưới chị?

“Cô ấy đã mang thai!” Phong nói trong bóng tối. “Cái thai đã được ba tháng.”

“Vậy à?” Tôi chỉ biết đáp lại như vậy. Chợt nhiên tôi nhớ người đàn ông đã hỏi câu đó trong đám cưới. Đáng ra tôi nên nghĩ vì sao người ta lại hỏi những điều như thế thay vì tỏ ra khó chịu với sự vô duyên của họ.

Tôi đang nằm với người đàn ông mình yêu, nhưng anh ấy lại lấy người khác. Tôi nhận ra mình là kẻ thứ ba, là người không nên xuất hiện trong mối quan hệ của hai người. Tôi đang là kẻ phá đám.

Nhưng nhận ra cũng chẳng ích gì, mọi chuyện cũng đã xảy ra theo hướng nó muốn rồi.

Những ngày sau đó, Phong thường xuyên nhắn tin cho tôi. Tôi đã cố trốn tránh nhưng anh vẫn nhắn tin và hẹn gặp tôi. Anh tìm đến tôi mỗi khi tôi không trả lời, bằng một vẻ đau khổ. Và lúc ấy tôi lại mủi lòng.

– Anh không nên làm thế này nữa, anh đã là người đàn ông có gia đình. Và sắp có con nữa.

– Anh không quan tâm.

– Ngọc sẽ phát hiện ra mất…

– Anh sẽ nói vì anh yêu em.

– Anh yêu em từ bao giờ?

Mỗi lần hỏi như vậy anh lại không trả lời, anh chỉ ôm hoặc hôn tôi. Càng ngày tôi càng cảm giác anh không yêu tôi, nhưng tôi không tìm ra được một lý do nào khác khiến anh tìm đến tôi. Sự việc ập đến như một đợt sóng thần khiến tôi không suy nghĩ được gì cả. Thế nào là đúng hay là sai giờ đã không còn quan trọng.

Tôi yêu anh, điều ấy đã sai ngay từ đầu.

Một buổi sáng đẹp trời, khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài thì Ngọc xuất hiện ở cửa. Chị không gõ cửa, dường như đã đứng ở đó từ rất lâu rồi. Tôi giật mình, và cả sợ hãi nữa. Nhưng vẫn gật đầu và cười với chị.

– Chị đến lúc nào thế?

Ngọc đi qua tôi, không trả lời. Chị vứt cái túi xuống nền nhà, những tấm ảnh trong đó rơi ra. Đó là ảnh của tôi và Phong mỗi khi ra ngoài cùng nhau. Đều là khi chúng tôi hẹn nhau ở một nhà nghỉ, hoặc là anh đến chỗ tôi.

Ngọc xộc thẳng vào phòng ngủ của tôi, chị lột chăn ra như muốn tìm gì đó. Tôi chạy tới cửa phòng ngủ, ở đó vẫn còn chiếc áo may ô của Phong để lại. Tôi nhớ anh đã nói sẽ quay lại lấy nó, nhưng đó chỉ là cái cớ để anh quay lại hết lần này tới lần khác.

Ngọc cầm theo cái áo, chị bước đến, chậm rãi giơ nó lên trước mặt tôi. Chị tát tôi một cái thật mạnh, nghiến răng đầy tức giận.

– Cô đã làm như thế sao?

Tôi cúi đầu, không có lời nào để đáp lại câu hỏi.

– Các người thật sự đã làm như thế với tôi?

Ngọc hét lên giận dữ, chị đẩy tôi rất mạnh khiến tôi ngã xuống sàn. Chị đáp cái áo của Phong về phía tôi, vừa khóc vừa lao đến giật tóc tôi. Tôi để cho chị đánh mình, không hề có ý chống cự. Móng tay chị cào qua cổ tôi, ngực tôi, cánh tay tôi, làm da thịt hằn lên những vết đỏ. Lúc anh hôn tôi, nó cũng hiện lên những dấu đỏ như thế.

Khi đã mệt, chị dừng lại, ngồi phịch sang một bên.

– Chị đang mang thai, đừng xúc động quá.

Ngọc ngửa đầu cười lớn, tiếng cười chua chát và đầy điên dại.

– Cô còn có thể nói được câu đó, nghĩa là tất cả những việc này cô đều chấp nhận. Cô thật không biết xấu hổ!

– Đúng thế, khi em làm vậy, em đã tự tay cắt đứt quyền xấu hổ của mình.

– Nói hay lắm!

Ngọc từ từ đứng dậy, chị loạng choạng bám vào tường.

– Tôi sẽ khiến cho cô và anh ấy phải rời xa nhau. Tôi sẽ bỏ đi cái thai này.

Tôi như bừng tỉnh, vừa quỳ vừa lết đến ôm lấy chân của Ngọc.

– Không, đừng làm thế.

– Tôi sẽ để hai người biết, đau khổ thực sự là như thế nào.

– Đừng, em xin chị! Đừng làm thế, đứa trẻ không hề có tội.

Ngọc mếu máo khóc, chị sờ tay lên bụng mình.

– Tại sao em lại làm thế hả Vy, chị không hiểu chị đã làm gì có lỗi với em?

“Là lỗi của em, chị không làm gì cả.” Tôi luống cuống. “Chị đừng bỏ đứa bé, em sẽ rời đi. Em sẽ rời xa anh Phong, em sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt hai người nữa.”

– Thật ư?

– Vâng, em sẽ đi. Ngay bây giờ em sẽ đi. Xin chị đừng bỏ đứa bé.

Ngọc vuốt mặt tôi, vuốt cả những vết thương chị gây ra cho tôi. Chị nhìn gật đầu trong nước mắt, nói:

– Được, chị tin em!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN