Em là ai đối với anh?
Chương cuối
Tôi không nói gì với Phong, một mình đi ra sân bay. Chuyến bay trong ngày. Tôi nghĩ chắc buổi tối nay sẽ thuê một khách sạn để ngủ qua đêm.
Tôi vứt sim điện thoại cũ và mua một cái sim mới. Tạm thời cắt đứt với Phong. Tôi gọi cho bố mẹ, kể cho họ nghe tôi sẽ vào Đà Nẵng làm việc, mặc cho họ có đồng ý hay không. Tôi là đứa con gái duy nhất của họ, vậy mà đến bây giờ vẫn phải khiến họ lo lắng. Nhưng biết làm sao được đây.
Trước khi đi, tôi có gọi điện cho Ngọc. Chị nghe máy, giọng ráo hoảnh:
– Đi rồi à?
Tôi hít một hơi thật sâu:
– Chưa, bây giờ em đang đợi giờ bay.
– Trước khi đứa trẻ này đi học, thì tốt nhất đừng gặp nhau.
Tôi đau lòng, tình bạn bao nhiêu năm qua đã thực sự không còn gì nữa. Tôi gật đầu, dù chị chẳng nhìn thấy.
– Được, em hứa.
– Hoặc nếu có thể, thì đừng bao giờ gặp nhau.
– Em nghĩ đó là một ý kiến hay.
Ngọc cúp máy thẳng thừng, chị đã ghét tôi đến nỗi chỉ muốn tống khứ tôi ra khỏi cuộc sống của chị.
Ở Đà Nẵng, tôi xin vào làm tại một công ty dệt, ngày làm tám tiếng, lương năm triệu một tháng. Không có gì quá khó khăn, bởi công việc chỉ là tính toán sổ sách, số lượng hàng. Tôi không dám kết thân với ai, sợ họ sẽ để lộ thân phận của mình.
Trái đất rộng lớn nhưng biết đâu được, nhỡ đó lại là một người thân quen với Phong thì sao?
Thi thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết Phong đang làm gì, cuộc sống của anh ra sao rồi. Anh có nhớ và đi tìm tôi hay không? Điều ấy khiến tôi cảm thấy bồn chồn và muốn gọi điện cho anh. Tôi nhớ anh hơn bao giờ hết, phải đến khi xa anh rồi tôi mới hiểu lẽ ra chỉ cần hằng ngày nhìn thấy anh thôi là đủ. Nhưng tôi lại tham lam quá.
Một lần ở chỗ làm có bà chị suốt ngày kể chuyện về người yêu, chị ấy hạnh phúc lắm, tôi thấy điều đó trong mắt chị. Chị bảo chị và anh ấy từng bị gia đình ngăn cản, rồi một vạn những khó khăn khác, nhưng vì yêu nhau, nên hai người vẫn vượt qua được. Tôi thấy ngưỡng mộ họ, đó là một tình yêu chân chính. Còn tình yêu của tôi, lại là một tình yêu nhuốm màu dục vọng. Dù cả hai yêu nhau, nhưng không có lý do gì để cứu vãn.
Tuy nhiên tôi vẫn không kìm được lòng mà gọi điện cho anh. Tôi không chịu được nổi nữa, cứ nghĩ đến chuyện anh và chị đang hạnh phúc, còn tôi lại cô đơn nơi này tôi lại thấy tủi thân. Tôi chỉ muốn nghe giọng anh thôi, liệu có sao không? Chỉ cần nghe anh nói alo rồi tôi sẽ cúp máy.
Tôi vẫn nhớ số điện thoại của Phong, và thật may là anh vẫn dùng số điện thoại đó. Chỉ cần hai hồi chuông là anh đã nhấc máy, giọng của anh rất ấm, khiến tôi rung động đến nỗi quên cả dập máy.
“Em, là em đây… ” Tôi ghét chính bản thân mình. Cả cuộc đời này tôi sẽ không được hạnh phúc.
“Em là ai?” Anh hỏi như không nhận ra.
Tôi vội vàng nói:
– Em, Vy đây!
– Nhật? Trời ơi em ở đâu thế? Thời gian qua em đã đi đâu? Anh tìm em mãi.
“Em… ” Tôi nghẹn ngào. “Anh và chị Ngọc… à, chị Ngọc sắp sinh rồi chứ?”
Anh trầm lại, dường như không muốn nói cho tôi biết.
– Vy, Ngọc đã bỏ đi ngay sau khi em bỏ đi. Em không biết sao?
Tôi đứng không vững, ống nghe trong tay như sắp tuột.
– Gì cơ? Chị ấy bỏ đi?
– Đúng thế. Anh tìm cả hai người đã nhiều tháng nay, nhưng bố mẹ em và bố mẹ của Ngọc đều không muốn nói cho anh biết. Họ ghét anh!
– Anh sao rồi?
– Sống không bằng chết!
– Em tưởng Ngọc và anh đang hạnh phúc.
Nghĩa cười chua chát:
– Làm gì có quả báo nào dễ ăn hả Vy. Mỗi chúng ta đều không thể hạnh phúc vì sự ngu ngốc của mình. Anh cảm thấy vô cùng hối hận.
Tôi nhìn dòng người qua lại, ở cái nơi xa lạ này, gọi điện cho một người mà tôi vẫn yêu để nghe anh bảo anh đang sống không bằng chết. Trong khi đó tôi lại trót hứa với một người mà tôi mang tội rằng tôi sẽ không bao giờ trở lại nữa.
“Anh có còn yêu em nữa không?” Tôi hỏi.
– Anh… có lẽ.
– Thế nào là có lẽ?
– Anh nhớ về em, nhưng cũng nhớ cả Ngọc. Cô ấy mang con của anh đi.
Tôi cười nhạt, anh là như vậy đấy. Anh yếu đuối và uỷ mị trong chính tình yêu, cho nên mới đưa cả ba đến bi kịch này. Tại sao tôi lại yêu một người như anh nhỉ?
Rõ ràng anh chẳng yêu ai cả, bởi vì lớn lên cùng nhau nên anh bị ảnh hưởng bởi chúng tôi. Anh không muốn bỏ ai và chọn ai, anh tham lam muốn cả hai.
Tôi nói với anh lời cuối cùng:
– Em cũng thấy hối hận!
Sau đó tôi ngắt điện thoại. Trong tôi, những hình ảnh tua chậm về quá khứ như đang hiện ra. Ba đứa từng ngồi trên ô cửa sổ phòng Lương, nói chuyện tương lai, nói chuyện về thời sinh viên bằng một vẻ mơ ước.
Hồi đấy tôi đã thấy anh nhìn chị bằng một đôi mắt dịu dàng và nhìn tôi bằng một đôi mắt yêu chiều. Tôi là ai, chị là ai với ai đâu có quan trọng. Có lẽ anh muốn ở bên chúng tôi, nhưng biết rằng chúng ta không thể yêu nhiều người một lúc.
Nếu cứ liều lĩnh sẽ chỉ khiến cả ba đau khổ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!