Trong phòng làm việc riêng được cung cấp từ bên phía ban huấn huyện quân sự, thầy hiệu phó ngồi ở ghế chủ trì giữa bàn tiếp khách, Dư An Ny ghế bên tay phải ôm mặt khóc lóc ăn vạ chưa dứt.
Thầy hiệu phó và Tư Thanh mặt mũi khó coi ngồi đợi, Vu Yên Nhi đi vào mỉm cười khiêu khích: “Thầy tìm em?”
“Vu Yên Nhi, là em đánh Dư An Ny phải không? Em có biết bố mẹ em ấy giúp đỡ rất nhiều cho học sinh của trường, cũng là phó hội phụ huynh, em…”
“Em không có nhu cầu nghe thầy tâng bốc về cô ta” Vu Yên Nhi cả gan ngắt lời thầy phó, biểu cảm không hứng thú nghe khoe khoang về ba mẹ của Dư An Ny.
“Tôi cho các em đến đây mục đích chính là để các em tập luyện, học cách kiểm soát hành động của bản thân chứ không phải để đánh nhau” Thầy hiệu phó giận đến đỏ mặt, âm lượng giọng nói càng lúc càng lớn tiếng.
Học sinh trong lớp vây quanh trước phòng, Vu Yên Nhi giữ thái độ bất cần, thẳng thắn đáp trả: “Dư An Ny gây chuyện trước, em chỉ thuận tay dạy dỗ cho cô ta một chút”
“Em” Thầy hiệu phó bất lực trước Vu Yên Nhi, quay sang Dư An Ny ra yêu cầu: “Bây giờ ba mặt một lời, em hãy kể lại việc đã xảy ra”
Dư An Ny thút thít đưa tay che mặt lườm Vu Yên Nhi rồi tiếp tục giả vờ đáng thương kể lể: “Lúc đó dưới sân em chạy xong hai vòng nên mắt hoa lên, tay chân không còn điều khiển được nên vô tình va phải Mạc Nhiên Nhiên, đột nhiên Vu Yên Nhi lại nhào đến đánh em mà không hỏi lý do, mọi chuyện như thế đấy ạ”
“Em có gì để phản bác hay không?” Thầy hiệu phó quay sang Vu Yên Nhi hỏi, thái độ mang theo sự hống hách bênh vực Dư An Ny ra mặt.
Trong chuyện này Vu Yên Nhi tính sai một bước vì đã quá hấp tấp mà không đợi phản ứng thật giả của Dư An Ny sau khi đẩy ngã Mạc Nhiên Nhiên.
Thấy Vu Yên Nhi im lặng, thầy hiệu phó nhanh chóng nắm bắt thời cơ lên tiếng trách phạt: “Nếu em không còn gì để nói, vậy hãy mau xin lỗi Dư An Ny đi!”
“Xin lỗi? Hai từ xin lỗi không giành cho kẻ giả tạo” Vu Yên Nhi nhếch môi kiêu ngạo, ánh mắt lộ rõ sự chán ghét.
Thầy hiệu phó vừa mở miệng định nói gì đó Tư Thanh liền giành trước: “Nếu em không muốn xin lỗi, vậy hãy tự mình chịu phạt đi”
Lời Tư Thanh đúng ý hiệu phó, ông ta lập tức bật dậy tán thành trong kích động: “Đúng vậy, nếu em không nhận lỗi thì hãy ra sân chạy cho tới khi nào em nhận lỗi thì thôi”
“Thưa thầy, lỗi do em mới xảy ra cớ sự này, xin hãy để em tự chịu” Mạc Nhiên Nhiên vội từ ngoài bước vào giải thích.
“Không cần đâu Nhiên Nhiên” Vu Yên Nhi ngăn Mạc Nhiên Nhiên lại, liếc nhìn Dư An Ny đang nghênh mặt tự đắc, cô cong môi cười ẩn ý nhắc nhở hiệu phó: “Thứ nhất, kẻ gây sự trước không phải là em. Thứ hai, nếu thầy đã dùng mối quan hệ hay quyền lực của Dư An Ny mà bao che cho cô ta… thì hãy cẩn thận, Vu Yên Nhi này chưa từng bỏ qua cho bất kỳ ai”
Vu Yên Nhi mỉm cười vui vẻ, trong nụ cười mang theo sự nguy hiểm ngầm, khẽ thì thầm cảnh báo: “You asked for it, idiot!” (Là các người tự chuốc lấy, lũ ngu!)
Thầy hiệu phó nghe xong liền nghệch mặt, ít nhiều bị lời đe dọa của Vu Yên Nhi làm cho hoang mang, ông ta chỉ biết cô chuyển trường đến, còn thân phận vẫn chưa chắc chắn. Để đề phòng trường hợp đắc tội với nhân vật quan trọng nào đó trong tương lai, thầy hiệu phó trở nên dè dặt đề nghị: “Đánh người là sai, ai cũng thấy em động thủ trước, hai em cùng xin lỗi nhau thì chuyện này xem như chưa từng xảy ra”
Vu Yên Nhi nhếch môi khinh thường, không có ý nhường nhịn hay làm lành: “Thầy cùng Dư An Ny quỳ xuống, tôi sẽ xem chuyện này chưa từng xảy ra”
“Em… Vu Yên Nhi!” Thầy hiệu phó giận dữ chỉ tay vào Vu Yên Nhi hét lớn, tức đến mặt đỏ bừng bừng: “Em là học sinh lại dám ăn nói với tôi như vậy, lập tức gọi phụ huynh đến gặp tôi!”
“Ồ” Vu Yên Nhi giả vờ tỏ ra ngạc nhiên, biểu cảm trở nên hưng phấn: “Được đấy, để tôi xem là các người giỏi hay tôi. Còn tưởng mình lợi hại? Trông có khác gì lũ hèn chung một cống hay không?”
Thầy hiệu phó bị Vu Yên Nhi chọc tức đến nghẹn lời, ngồi phịch xuống ghế hít lấy hít để bình tĩnh trở lại. Dư An Ny căm phẫn nhìn Vu Yên Nhi, hai mắt trợn trừng hung tợn.
“Vu Yên Nhi, cách nói chuyện của em không đúng chuẩn mực nên có ở một người học sinh, nếu em cảm thấy bản thân oan ức hãy dùng lời nói lịch sự để bày tỏ” Tư Thanh điềm tĩnh lên tiếng giảng nghĩa.
Vu Yên Nhi liếc mắt nhìn sang Tư Thanh luôn nghiêm nghị, cô lơ đễnh trả lời: “Chỉ huy, thầy cũng muốn xuống cống ở chung với hai người họ sao?”
Ngay ở cửa, Kiến Nhất không thể tiếp tục nhịn mà bước thẳng vào trong sự ngỡ ngàng của những người có mặt ngay đó, nhất là Lý Nhược chưa kịp gọi tên anh đã đến trước mặt hiệu phó.
Trên gương mặt Lý Nhược hiện rõ sự thất vọng, cô không dám nghĩ đến việc vài giây nữa thôi Kiến Nhất sẽ đích thân xác nhận mối quan hệ của anh và Vu Yên Nhi. Lý Nhược dõi theo bóng lưng của Kiến Nhất, ngay cả mi mắt cũng không dám chớp.
Kiến Nhất hiểu rõ tính tình của Vu Yên Nhi, ai càng thách thức cô càng cho kẻ đó nếm trái đắng, anh cũng hiểu rõ việc cô sẽ không bao giờ dễ dàng bỏ qua cho ai đó đã khiến cô ghét. Trước khi mọi chuyện đi quá xa, Kiến Nhất không thể để tất cả diễn theo chiều hướng xấu.
Đối diện với hiệu phó, Kiến Nhất ngoài mặt bình tĩnh nhưng bên trong đã sôi cả ruột gan: “Thưa thầy…”