Em Là Ánh Nắng Đời Anh - Chương 23: Chuyện thực tế
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Em Là Ánh Nắng Đời Anh


Chương 23: Chuyện thực tế


Buổi chiều tiếp tục buổi huấn luyện tại đầm lầy rộng lớn, một màu xám đen sình lầy. Nhìn cảnh tượng khó chấp nhận trước mặt, Vu Yên Nhi giấc giác nhăn mặt chê bai: “Bẩn quá”

Từ Tuấn Vỹ cười gian, liếc nhìn Vu Yên Nhi, trong đầu thoáng lên ý nghĩ bày ra trò trêu chọc.

Học bò lê dưới bùn, Vu Yên Nhi cố giữ đầu và cổ tránh xa lớp bùn nhão, mặt mày lúc nào cũng cau có không tự nguyện, luôn cố giữ bản thân dính bùn ít nhất có thể. Mặc dù được vùi mình trong bùn giữa mùa hè rất mát, nhưng Vu Yên Nhi sinh ra đã thuộc về chòm sao ghét bẩn, dù vật đổi sao dời thì vẫn không thay đổi được đặc điểm đó của cô.

Lăn qua bò lại một lúc lâu mặt mũi ai cũng lấm lem bùn, nằm trong bùn mát rượi không ai muốn lên, chỉ riêng có Vu Yên Nhi không muốn ở lại thêm phút giây nào nữa.

Được nghỉ giải lao, đầm lầy rộng rãi toàn là người với người, có người còn nằm ngửa quạt tay chân như bơi lội.

Vu Yên Nhi ngồi thẳng người, hai tay cô một màu đen bao phủ, cô nhăn nhó ghét bỏ ra mặt.

Từ Tuấn Vỹ len lén nhìn Vu Yên Nhi, bàn tay hành động nhanh nhẹn trong chớp mắt, quẹt cả lớp bùn lên mặt Vu Yên Nhi.

Cảm giác mặt lạnh lạnh, Vu Yên Nhi sốc đến mắt mở to, miệng không ngậm lại được, nhìn sang Từ Tuấn Vỹ đang nằm ra cười lớn kia.

Mặt mũi Kiến Nhất cũng đã lấm bẩn từ lâu, thấy bộ dạng Vu Yên Nhi, anh bật cười trấn an: “Không sao”

“A…” Vu Yên Nhi tức đến mếu máo, nghiến răng nắm chặt tay thành nắm đấm muốn cho Từ Tuấn Vỹ ngay một trận.

“Không sao đâu” Kiến Nhất cười dịu dàng kéo Vu Yên Nhi đến gần người anh, hai tay anh cũng đã bị bẩn không thể lau cho cô.

Vu Yên Nhi dụi chổ mặt bị bẩn vào phần cổ áo còn sạch của Kiến Nhất để lau đi, anh luôn cong miệng cười dõi theo từng hành động của cô. Trong mắt người khác, Vu Yên Nhi là một cô gái nổi loạn không có phép tắc, nhưng trong mắt Kiến Nhất cô luôn là một cô gái nhỏ thích làm nũng lúc nào cũng muốn anh chú ý.

Vu Yên Nhi đã quen với việc độc lập một mình, cũng chẳng muốn bận tâm đến việc người xung quanh sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì, có thể nói cô giống như một kẻ bốc đồng bất cần. Đối với Kiến Nhất thì khác, chỉ cần ở trước mặt anh cô liền tự động trở thành một đứa trẻ ngoan.

“Ây dô, tôi cũng muốn có bạn trai để nhõng nhẽo” Hải Lý ngẩng mặt lên trời than thở trong ghen tỵ.

Đang buồn cười Hải Lý, Mạc Nhiên Nhiên định lên tiếng thì bất ngờ bị Từ Tuấn Vỹ bôi cả hai tay đầy bùn lên mặt, cô tức giận quay qua đánh đấm anh không nương tay.

“Ông xã, chẳng phải anh còn em họ sao? Anh làm mai cho Hải Lý đi” Vu Yên Nhi nhớ ra liền vội nói với Kiến Nhất.

“Thật à?” Hải Lý vui mừng nhào đến, bày ra dáng vẻ vô cùng mong chờ nài nỉ Kiến Nhất: “Vậy giới thiệu cho mình đi”

Nét mặt Kiến Nhất có chút cứng nhắc, anh hoang mang xác nhận: “Thật?”

Hải Lý gật đầu lia lịa, ánh mắt sáng rỡ.

“Nó mới mười hai tuổi”

Nghe Kiến Nhất nói xong cả đám bật cười, Từ Tuấn Vỹ nhân cơ hội liền châm chọc: “Hải Lý, ở tù đó”

Hải Lý đơ mặt một lúc, cẩn trọng suy nghĩ có nên đợi cậu nhóc đó lớn lên hay không, nhưng lúc nó lớn lên thì cô đã bị xem là gái ế. Hải Lý tự lừa dối bản thân, vẫn kiên quyết giữ ý định: “Chẳng phải cậu với Yên Nhi cũng bắt đầu lúc mười hai tuổi sao? Mình cũng vậy, biết đâu cũng được như Yên Nhi”

Vấn đề Hải Lý bận tâm nhiều nhất chính là liệu em Kiến Nhất có giống như anh, ngoại hình và gia cảnh tốt, thông minh có sự cầu tiến, quan trọng nhất là phải cưng chiều bạn gái vô điều kiện như Kiến Nhất đối với Vu Yên Nhi, cô lo lắng hỏi: “Nhưng mà em cậu có giống như cậu không?

Không đợi Kiến Nhất trả lời, Vu Yên Nhi nhanh chóng lên tiếng trước với tâm trạng hào hứng: “Yên tâm, thằng nhóc đó đẹp trai, học giỏi, nhà có điều kiện, thích ai sẽ đối xử tốt không còn chổ chê”

Nghe đến đó, Hải Lý lập tức trở nên phấn khởi, cười ngẩn ngơ mơ mộng: “Thật à? Vậy mau giới thiệu cho mình đi”

Vu Yên Nhi tỉm tỉm cười, thu người trong vòng tay Kiến Nhất, ánh mắt e thẹn nhìn Hải Lý: “Quan trọng là tính tình Kiến Nhất thế nào thì thằng nhóc đó… hoàn toàn ngược lại”

Nụ cười trên mặt Hải Lý lập tức biến mất, tính tình hoàn toàn ngược lại thì còn nghĩa lý gì nữa, Hải Lý thay đổi thái độ, hất tay thẳng thừng từ chối: “Không cần nữa”

“Kiến Nhất nhà mình phiên bản độc nhất, làm gì có người thứ hai mà cậu tìm” Vu Yên Nhi tự hào, vẻ mặt đắc ý ôm thắt lưng Kiến Nhất.

“Ồ” Hải Lý giả vờ ngạc nhiên, đột nhiên nhào đến đè Vu Yên Nhi xuống trét bùn lên, Từ Tuấn Vỹ thấy vậy cũng nhanh chóng đến giúp một tay.

Vu Yên Nhi bị Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý siết chặt, gương mặt lạnh ngắt bởi bùn đen, cô vùng vẫy hét lên trong hoảng loạn: “Ông xã cứu em, mưu sát!”

Kiến Nhất tươi cười nắm tay kéo Vu Yên Nhi thoát khỏi hai con người nghịch ngợm kia. Mặt Vu Yên Nhi bị bẩn gần hết, vừa được cứu liền tức giận đứng lên lôi Từ Tuấn Vỹ và Hải Lý trả thù khiến hai người bọn họ cong chân bỏ chạy.

Đuổi mãi còn chưa bắt được thì Vu Yên Nhi đã hết sức lực ngã thẳng vào người Kiến Nhất, anh giơ tay ôm cô ngã xuống bùn, để cô nằm trên người anh.

Thấy cảnh tượng này, những người gần đó mở to mắt chờ đợi diễn biến tiếp theo giống như trong phim bộ tình cảm, ví dụ như một nụ hôn giữa đầm lầy, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Đáng tiếc không có cảnh mà mọi người mong đợi, Kiến Nhất đỡ Vu Yên Nhi lên, anh ngồi dậy nhắc nhở: “Cẩn thận bị thương”

Lý Nhược hết lần này đến lần khác chứng kiến cảnh tình cảm của Kiến Nhất và Vu Yên Nhi, lần này không chịu được nữa đứng dậy đi ra chổ khác, hành động có ý biểu tình đó lại không được ai để ý đến.

Yêu đơn phương, tự mình biết tự mình đau khổ…

Lúc ăn cơm tối xong, cả nhóm cùng ngồi hóng gió mát mùa hè, tiếng lá cây xào xạt nhẹ nhàng càng khiến tâm trạng thoải mái. Kiến Nhất ngồi chổm xuống chổ Vu Yên Nhi đang ngồi trên ghế đá, anh lấy cao dán bóc ra dán vào hai bắp chân của cô, làm như vậy tối ngủ cô sẽ không bị thức giấc vì nhức mỏi.

Trong khi Kiến Nhất cử chỉ nhẹ nhàng bao nhiêu, Từ Tuấn Vỹ lại thô bạo bấy nhiêu, vỗ bốp bốp vào chân Mạc Nhiên Nhiên với lý do: “Làm như vậy mới dính chắc”

Hải Lý không có ai giúp đành phải tự xử, lúc ngẩng đầu vô tình nhìn thấy Lý Nhược đưa tay quẹt nước mắt, cô lập tức nhận ra điều kỳ lạ, lý do thì chưa dám chắc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN