Mãi lo nói chuyện, lúc nhìn lại thì mì trong ly đã bị chừ, vừa mở nắp hộp mùi thơm liền tỏa ra thơm phức. Vu Yên Nhi dùng nĩa có sẵn gắp một miếng vừa đủ bỏ vào miệng ăn, trong người lập tức có cảm giác như bay thiên đường. Ngẫm lại cuộc sống đúng là éo le, ông trời cho Vu Yên Nhi tính ham ăn nhưng lại gặp Kiến Nhất khó tính trong việc ăn uống.
Tưởng tượng đến sau này mỗi khi thèm mì tôm hay đồ ăn nhanh, Vu Yên Nhi chỉ có thể lén lút sau lưng anh mới mong có cơ hội đụng vào những món đó, dù là không được hưởng thức một cách công khai nhưng cái gì càng khó có được thì càng có giá trị.
“Ai đây?” Giọng một nam sinh giễu cợt bất chợt vang lên.
Ba tên nam sinh quần áo xốc xếch đang đi tới, vẻ mặt lưu manh cười bỡn cợt. Tên cầm đầu là người ăn mặc sạch sẽ gọn gàng nhất trong nhóm, cũng là tên nhìn đểu nhất bước đến gần chổ Mạc Nhiên Nhiên đang ngồi cùng Vu Yên Nhi và Hải Lý.
“Mạc Nhiên Nhiên, lâu vậy rồi vẫn chưa buông tha Từ Tuấn Vỹ sao?”
Sau khi tên cầm đầu dứt lời, Vu Yên Nhi lập tức đứng lên kéo Mạc Nhiên Nhiên đang ngồi đối lưng với ba tên nam sinh về phía sau mình, cô nhìn ba tên nam sinh, cười lạnh: “Làm theo lệnh Dư An Ny sao?”
Tên cầm đầu nhận ra Vu Yên Nhi, ánh mắt thiếu đứng đắn quét trên người cô. Tên đứng bên trái mặt hơi ngu nói nhỏ: “Đại ca, con nhỏ này là Khang Bất Dịch phiên bản nữ”
“Tao biết” Tên cầm đầu cười cười, hai tay đút túi, bề ngoài không tệ nhưng thái độ lại cực kỳ tệ: “Này cô bé, bọn này chỉ muốn nói chuyện với Mạc Nhiên Nhiên”
Hải Lý kéo Mạc Nhiên Nhiên ra sau lưng tạo thành hai lớp chắn, tinh thần lên dây cót ở tư thế sẵn sàng ra tay hành động bất kỳ lúc nào.
Khóe môi Vu Yên Nhi nhếch lên, giơ ngón tay giữa trước mặt ba nam sinh thách thức bọn họ.
Ba tên nam sinh tỏ vẻ thích thú, nhất là tên cầm đầu, hắn liếm môi nở nụ cười quái dị: “Cô bé, bọn anh đánh con gái đấy”
“Anh?” Vu Yên Nhi cười mỉa mai: “Ở lại lớp hay sao mà xưng anh với bọn tao?”
Tên cầm đầu có chút sững sờ mở to mắt trước ngữ khí của Vu Yên Nhi, hai tên đi cùng lại không hiểu chuyện mà hất mặt lên trời khiêu khích ngược. Tên cầm đầu hơi e ngại về Vu Yên Nhi nhưng vẫn bước đến, đưa tay bắt Mạc Nhiên Nhiên để nhanh chóng giải quyết.
“Đừng nhiều lời, bọn này chỉ muốn nói chuyện với Mạc Nhiên Nhiên”
Trong chớp mắt Vu Yên Nhi nắm cổ áo tên cầm đầu, co gối thúc mạnh vào bụng khiến hắn gập người. Hai tên còn lại thấy “đại ca” của mình bị tấn công liền hét lớn xông lên, Vu Yên Nhi phản ứng nhanh lẹ giơ chân đá một trong hai, tên còn lại bị Hải Ly lướt đến đấm thẳng vào mặt tên thứ hai ngã nhào ra đất không đứng dậy nổi.
Tên cầm đầu bị đánh đến hung hãn, nắm cổ áo Vu Yên Nhi đẩy cô lùi về sau. Tay Vu Yên Nhi vơ lấy được ly mì trên bàn liền tạt thẳng khiến hắn bị nóng vội buông tay.
Trong lúc tên cầm đầu đang loay hoay giữ trọng tâm đứng vững, Vu Yên Nhi nhấc chiếc bàn bằng nhựa sau lưng đập thẳng vào hắn, xoay người một trăm tám mươi độ đạp thẳng vào thắt lưng một trong hai tên đang vây quanh Hải Lý và Mạc Nhiên Nhiên làm hắn ta ngã sấp mặt xuống đất.
Tên cầm đầu bất ngờ nắm tóc Vu Yên Nhi từ phía sau, cô xoay ngược lại từ phía dưới cánh tay hắn, dồn lực vào tay vung nắm đấm thẳng vào mặt khiến hắn loạng choạng ngã xuống đất.
Xử lý xong, Vu Yên Nhi nhanh chóng nhảy lên khóa đầu từ phía sau tên đang tranh chấp với Hải Lý, dùng lực mạnh một lần kéo hắn ngã ngược về một bên tiếp mặt trực tiếp với đất.
Trong chớp thoáng cả ba tên nam sinh nằm la liệt dưới đất đau đớn nhăn nhó rên rỉ.
Vu Yên Nhi vuốt tóc bị nắm rơi ra lộn xộn, đi lại chổ tên cầm đầu lên giọng cảnh cáo: “Nghe cho rõ đây, nếu như dám đụng đến Mạc Nhiên Nhiên, tao sẽ tiễn bọn bây đi gặp ông bà”
Tên cầm đầu ôm mặt lăn lộn, bất ngờ chồm tới nắm cổ chân Vu Yên Nhi kéo mạnh khiến cô ngã đập lưng xuống đất.
“Yên Nhi!” Mạc Nhiên Nhiên và Hải Lý đồng loạt thốt lên, bị hai tên đang nằm kia nhào đến giữ lại.
Cổ Vu Yên Nhi bị tên cầm đầu bóp chặt bằng cả hai tay, cô co gối đá chân lên, trúng ngay hạ bộ khiến hắn hét lên đầy đau đớn nằm vật vã ra bên cạnh.
Hai tên còn lại thấy Vu Yên Nhi quay nhìn lập tức lùi chân bỏ chạy nhưng bị Hải Lý nắm áo giữ lại.
Vu Yên Nhi đi đến, không hề bàn trước cùng Hải Lý đập đầu hai tên vào nhau, cả hai tên ngã xuống đất bất tỉnh nhân sự.
“Đem trói bọn chúng lại” Vu Yên Nhi nói không ra hơi, bảo Mạc Nhiên Nhiên vào trong cửa hàng mượn dây thừng ra trói ba tên vào cùng một chổ, tiện thể bồi thường tiền bàn ghế.
Xong xuôi Vu Yên Nhi và Hải Lý ngồi bệt xuống thở hồng hộc, đúng là sức mạnh đôi khi không bằng nhanh nhẹn, hai cô gái bật cười ăn ý đập tay.
Mạc Nhiên Nhiên ngơ ngác lẫn sợ hãi nhìn ba tên đang bị trói chung một chổ, cô lo lắng: “Lỡ thầy cô biết thì sao?”
“Nếu biết thì tẩn cho bọn chúng vài trận nữa” Hải Lý hăng hái, hai tay đấm vào không khí đầy kích động.
“Nhiên Nhiên, trùm cuối bọn mình chưa ra tay mà” Vu Yên Nhi bình thản trấn an.
“Các cậu định đánh Dư An Ny?” Mạc Nhiên Nhiên há hốc mồm: “Lần trước…”
Không đợi Mạc Nhiên Nhiên nói xong, Vu Yên Nhi lên tiếng ngắt lời: “Cậu ta vẫn chưa tởn, lần này còn thuê người đến gây sự, nếu không có bọn mình cậu phải làm thế nào? Nhân từ với kẻ địch chính là tự giết bản thân”
“Về thôi, kẻo lát nữa có người thấy” Hải Lý thấy bóng người từ xa đi đến vội hối thúc.
“Đi” Vu Yên Nhi kéo tay Mạc Nhiên Nhiên, để lại ba tên gây sự kia về ký túc xá tránh mặt trước.