…Việt Nam, ngày 13 tháng 9 năm 2018…
Trong chiếc mesceres-Benz đen bóng loáng…
-Việt Nam nhìn khác xưa nhỉ?-Ren tay cầm vô lăng, thích thú nói.
-Cũng 8 năm rồi, mọi thứ đều phải thay đổi, mấy ai được như mày-Ken vừa nói vừa rít điếu thuốc trong tay.
-Như tao là như thế nào?-Ren khó hiểu hỏi.
-Chính là giậm chân mãi một chỗ, từ nhỏ đến bây h` chỉ sống dưới váy đàn bà.-Ken giễu cợt nói.
-Tao khi nào núp dưới váy đàn bà?-Ren nói khẽ từng chữ qua kẽ răng.
-Không phải sao, lúc nhỏ thì sống dựa vào tiền của mẹ, sau này, mỗi lần tao gọi điện mày đều là đang ở cùng phụ nữ.
-Đó là đam mê, đồ ăn đã đưa tới miệng, \”não phẳng\” hay gì mà không ăn.-Ren nhún vai tỏ vẻ \”Đó là niềm ước ao của bao thằng khác\”.
-Tao nghĩ, chắc Ân nhi cũng nghĩ như z-Ren ngả lưng ra sau, lười nhác nhìn Kai đang im lặng chăm chú vào màn hình điện thoại kế bên.
-Mày dám nói với vợ yêu của tao một câu nào, tao cũng khônh dám chắc, mày sẽ thấy được mặt trời ngày mai.-Ren vừa nói vừa nhìn chăm chú vào kính hậu của chiếc xe Audi sang trọng phía trước.
-Không lẽ sau khi về đây mày không đi tìm gái.-Ken cười nói.
-Từ nay tao sẽ \”ăn chay\”…Kai, đó ko phải là mẹ mày sao?-Ren đang nói bỗng kêu lớn.
-Hửm? Là mẹ của thằng Kai sso?… kế bên mẹ mày là ai z Kai?-Ken hỏi.
Kai hướng ánh mắt tới phía chiếc Audi kia, đập vào mắt cậu là hình ảnh mẹ cậu cùng một người con trai khác đang làm những hành động vô cùng thân mật, cậu ta có vẻ rất nghe lời mẹ cậu.\”Nam sủng?\” Trong đầu cậu nhất thời nghĩ tới hai từ này, không ngờ, không chỉ pa đem đàn bà về nhà, mà chính mẹ cũng nuôi nam sủng bên ngoài, đó là lí do rõ nhất tại sao mẹ không phản đối việc pa cưới người đàn bà kia làm vợ nhỏ. Họ dường như chưa bao h` nghĩ, họ đã có với nhau ba đứa con… Hừ…
-Wow, mẹ mày cũng có mắt nhìn nhỉ? Thằng đó vừa trẻ trung lại vừa nhìn thuận mắt, đạt tiêu chuẩn-Ren tỏ vẻ tán thưởng nói.
-Mày đang cảm thấy cuộc sống của mình quá dài rồi phải không?-Kai lạnh nhạt nói, khuôn mặt băng lãnh.
Ren không nói gì, lướt xe qua nhanh chiếc Audi kia, chạy thẳng tới nhà hàng JUM thuộc sở hữu của tập đoàn King.
…tại JUM…
-Mọi người, tụi con đã đến.-Kai, Ren và Ken tiến vào khung cảnh sang trọng, đèn chùm lấp lánh, âm thanh những bản tình ca du dương bên tai.
Ken chưa kịp vào bàn đã bị một vật thể ú ú nhào tới ôm chặt.
-Anh hai, em nhớ anh quá đi.
Ken đẩy vật thể đó ra, đánh giá người trước mắt, chiếc váy màu trắng bằng ren xinh đẹp lại quyến rũ, mái tóc màu đỏ hung xỏa ngang vai, ánh mắt màu nâu hiện lên tia giảo hoạt, sắc mặt vui mừng khi nhìn thấy hắn. Hắn nhìn nó, ôn nhu hỏi:
-Em là ai z cô bé dễ thương?
-Hả? Anh hai anh không nhận ra em sao?-Mắt nó long lanh nước, gương mặt ủy khuất nhìn Ken.
Ken gào thầm trong lòng \”đừng dùng vẻ mặt ấy nhìn hắn chứ\”, nhưng em? Anh hai? Hắn nhớ không lầm là hắn không có em nha.. cô bé trước mắt lại kêu hắn là anh hai? Không lẽ là lúc cậu rời khỏi Việt Nam, papa dẫn con riêng về nhà?
-Khụ khụ…Băng nhi, chỉ 8 năm không gặp, em không còn nhận ra anh sao?-Kai bên cạnh tằn hắng nhẹ một tiếng, hờn giận hỏi.
-Á!…Anh mới chính là Tiểu Phong Phong à? Vậy người con trai xinh đẹp này là ai?- Băng nhi ngớ ngẩn hỏi.
-Là Ken, người mà 10 năm trước đã sang nhà chúng ta chơi, sau đó \”vô ý\” hôn phải em khi em đang ngủ đó-Kai nhấn mạnh từ \”vô ý\”.
Băng nhi tặng cho Ken một cái nhìn sắc bén, như z mà hồi nãy nó còn ôm hắn nha..Hứ…
-À thì… việc đó anh xin lỗi-Ken ngại ngùng vừa gãi đầu vừa nói.
-Xin lỗi là xong à?-Mon hất cằm nhìn Ken.
-Không sao, anh sẽ chịu trách nhiệm với em.-Ken chắc chắn nói.
-Anh muốn chịu trách nhiệm như thế nào?
-Anh sẽ gả cho em.
\”Kkk…\” một trận cười ập tới.
-Monz(Băng nhi) à, người ta nói sẽ gả cho em đó, mau nhận lời rước mĩ nam về nhà nha..hahaha…-Ren vừa ôm bụng vừa nói.
Monz cúi đầu nhìn ngón chân, mặt đỏ tới mang tai, chạy về phía sau lưng của Kai, vùi mặt vào lưng anh.Kai khóe miệng hơi nâng, lúc nãy anh thấy hắn ta sau khi nói câu đó, liền tà mị nhếch môi, hơn nữa anh biết, ken bình thường cũng không ngốc nghếch đến như mức như vậy, rõ ràng là bảo bối của cậu bị người ta trêu chọc mà.
-Ren, ai cho m cười bảo bối của tao, mau cất giọng cười của màu vào đi-Kai cười nói.
-Được được, ai dám đụng vào bảo bối của mày-Ren ngưng cưởi chạy nhanh về phía Ân nhi.Vùi đầu vào ngực của nhỏ mà cảm thán trong lòng\”thật mềm mại nha\” (Soái Mon:-đang chiếm tiện nghi của con gái nhad người ta mà…). Min (Ân nhi) đẩy nhẹ đầu của Ren ra, dáng vẻ lúng túng mất tự nhiên, hôm nay cô mặc chiếc váy cúp ngực màu hồng nhạt, làn da trắng mịn, nửa kín nửa hở lộ ra khe giữa hai đồi tuyết sữa mềm mại, mái tóc mà nâu nhạt xoăn nhẹ dài tới thắt lưng, mặt trang điểm nhẹ nhàng nhưng lại gợi lên vẻ thamh tú.
-Vợ à~~
-Bảo, mau đứng đắn lại, còn pama ở đây đó, muốn j` thì sau này hẳn nghĩ đến, con thật không kiên nhẫn.-Dương Phàm (mama của Ren) lên tiếng cắt đứt giọng nói ngọt ngào như kẹo mạch nha của Ren.
-Phong(Kai), Băng nhi, Khánh Thiên (ken) mau lại đây ngồi đi- Trần Khánh Hoàng (papa của Ken) nói.
Ba người họ cùng nhau bước đến chiếc bàn vẫn còn trống, lựa chọn chỗ mà ngồi xuống.
-Sao còn chưa kêu món vậy chú?- Kai hỏi.
-Con một người nữa, chờ xíu nữa đi, có lẽ con bé sắp đến.
5 phút sau…
Tại cảnh cửa nhà hàng, một cô gaia diện chiếc đầm dài qua gối, màu trắng tinh khiết, mái tóc đen nhánh xỏa tự do, vài sợi tóc dính lên khóe miệng đỏ hồng của cô.
-Chào tất cả mọi người, con đến trễ 10\’ ạ.-cô gái lễ phép nói, giọng nói như thiên thần, đi sâu vào lòng đối phương.
-À kcj, ngồi đi cháu- Võ Thiên Phi (mama của Ken) dịu dàng nói.
Cô gái tiến đến chiếc ghế, phong thái ngồi xuống cực kì tao nhã.
-Cháu là Đoàn Thảo My?-Dương Phàm hỏi.
-Đoàn Thảo My đã ko còn, cháu là Khổng Tú My.-cô lạnh nhạt khẳng định.
-Chuyện của cháu, các dì chú cũng có nghe, nhưng đó là quá khứ, con nên nhìn vào hiện tại và tương lai,-Võ Thiên Phi cầm nhẹ tay cô an ủi.
-Cháu đã biết việc hôm nay cháu phải đến đây?-Thiên Phi hỏi.
-Vâq, ông đã nói qua cho cháu biếbiết.
-Được rồi, ở đây chúng ta cũng nói cho các con biết, lúc xưa 3 gia đình đã hẹn ược với nhau: My cùng Phong sẽ là một cập, Bảo với Ân nhi và Thiên với Băng nhi, chúng ta đã chuẩn bị cho các con một căn biệt thự gần trường để các con bồi dưỡng tình cảm. Ngày mai, các con sẽ dọn đến đó ở.
-Con không đồng ý.
-Con hãy cho ta lí do.
-Con muốn được tự do.
-Ông ngoại của con đã nhờ chúng ta chăm sóc con, ông ấy cũng đã đồng ý việc này.
-vậy được, mai con sẽ chuẩn bị…
Ân nhi cùng Ren vẻ mặt vui mừng, Kai ngoài lạnh nhạt chẳng còn biểu cảm nào, Mon gương mặt ảo não còn Ken thì tà từ nhếch môi…
… Chuỗi ngày đau khổ cùng hạnh phúc bắt đầu…
*PR nhân vật*
-Hoàng Thiên Ân(Min): em gái của Kai, tính tình dịu dàng, nhẹ nhàng, nữ tính, quyến rũ, số đo 3 vòng là 90-58-99\”vợ yêu\” của Ren.
-Hoàng Thiên Băng(Monz): chị em xinh đôi cùng Min, bảo bối trong tay của Kai.Tính cách manh động, nóng nảy, ngây thơ, vọ hôn thê của Ken..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!