Em là gì của anh!?
Chap 5-Khẩn cấp!!! Anh thiếu oxy!!!
Tối đó, đồ đạc của 6 người bọn họ đều đã được sắp xếp gọn gàng trong căn biệt thự mới…
-Anh hai, thật rộng nha- Băng nhi vẻ mặt cảm thán.
-Đúng vậy nha, kinh tế dạo này khó khăn, lại phung phí như thế này…-Ken tật lưỡi nói.
-Nè! Ý anh là gì??-Băng nhi phát cáu quay sang Ken hỏi.
-Cứ xem như là anh chưa nói gì đi-Ken giả vờ quay mặt sang hướng khác.
-Anh…
-Được rồi, mau vào xem phòng thôi.-Kai cắt ngang lời nói của nó.
-Em chưa nói gì mà- Băng nhi vẻ mặt hờn giận.
-Đừng giận nữa, xíu anh chở đi ăn.-Kai ôn nhu nói.
-Hihi, anh hai là thương em nhất… à mà chị My đâu anh?-Băng nhi cười khúc khích rồi quay qua quay lại như đang tìm kiếm gì đó.
-Cô ta đi đâu, liên quan gì anh.-Kai tỏ vẻ không quan tâm nói.
-Chị ấy là vợ sắp cưới của anh đó, vô tâm thế là cùng.
-Ai biết được sau này sẽ là như vậy?-Kai nhẹ nhàng nói.
-Haizz, anh toàn nói những câu khó hiểu, não sắp hư rồi.-Băng nhi than nhẹ.
-Kì lạ,ngôi nhà rộng lớn như vậy, tại sao chỉ có ba phòng là dùng được?-Ân nhi khó hiểu hỏi.
-Đó là nguyên lý của tự nhiên đấy vợ.-Ren cười ma mãnh nhìn Ân nhi.
-Nguyên lý tự nhiên?
-Đúng như vậy, ông trời đã định trước, ngôi nhà này chỉ được quyền có 3 phòng.
-Tại sao?-Băng nhi tò mò hỏi.
-Bởi vì…mỗi cặp chúng ta sẽ có một phòng-Ren nói.
-À… em hiểu rồi- Băng nhi reo lên.
-Em hiểu gì?-Ken nhếch môi.
-Có phải, ý anh Ren nói, anh ấy và anh sẽ chung một phòng, em và Ân nhi chung một phòng, phòng còn lại là của anh hai và chị My không?
-Tại sao em và vợ của anh lại chung một phòng?-Ren sầm mặt hỏi.
-Anh ngốc thật đó, em và Ân nhì là chị em sinh đôi, không phải là một cặp sao?-Băng nhi hồn nhiên giải thích.
-Hứ, vợ của anh, anh còn chưa ăn được, ai cho em chiếm tiện nghi chứ, vợ, đi với chồng.-Ren kéo tay của Ân nhi kéo đi về cánh của phòng cạnh cầu thang. Bỏ lại Băng nhi đang ngớ ngẩn nhìn theo.
-Vậy tối nay em ngủ đâu?
-Em ngủ với anh-Ken tà tứ cười, răng nanh nhẹ ma sát bên môi.
.. Khuya… 1h35\’ sáng…
Tại phòng của Kai, anh giật mình tỉnh giấc, sờ bên cạnh vẫn còn trống, nhìn xung quanh phòng, không một bóng người, cô gái kia vẫn chưa về.Anh đứng dậy khoát chiếc áo choàng ngủ, ra ban công đứng hưởng thụ những làn gió nhẹ,điếu thuốc cầm trên tay, bờ môi và cánh mũi thả ra những làn khói mê hoặc…
…Trước của phòng của Ren và Ân nhi…
-Á, nhẹ nhẹ thôi đau em…
-Vợ à, anh đã nhẹ lắm rồi, ráng xíu thôi…
-Nhưng, đây là lần đầu, tha cho em đi, em sợ đau…
-Không đau đâu, anh sẽ rất nhẹ nhàng…
-Á…đau quá đi…nhanh một xíu, em sắp chịu hết nỗi rồi…
-Anh đã nhanh lắm rồi…
-Lại nữa à…
Những tiếng nói bên trong khiến Băng nhi đỏ mặt, nó đang áp tai vào phòng thì bị tiếng kêu sau lưng gọi giật lại.
-Này, em đang làm gì đó?-Ken bước lại gần hỏi.
-À kcj…-Băng nhi lúng túng nói.
-Kcj thì mau về ngủ thôi, để cho vợ chồng người ta nghỉ ngơi.
-À… được…
Trong phòng của Băng nhi và Ken…
-Chỉ có một cái giường, chúng ta ngủ thế nào?
-Cái giường to lớn này không thể chứa chấp nỗi hai đứa chúng ta sao? Hay em cảm thấy bản thân em leo lên đã quá sức chịu đựng của nó-Ken nâng khóe miệng nhìn vào thân thể không được mảnh mai của nó.
-Anh nói cái gì!?-Băng nhi tức giận nói.
-Anh chỉ nói sự thật-Ken vừa nói vừa leo lên phần còn lại của chiếc giường nằm xuống.
-Anh, anh làm gì z?-Băng nhi hét lên.
-Đi ngủ-Ken ung dung nói.
-Nhưng mà…
-Anh còn chưa bảo em chịu trách nhiệm, em lo gì chứ…
-Cũng đúng…-Mon ngẩn ngơ nói.
Trong lòng Ken thì thầm nghĩ \”cô bé ngốc, em thật dễ dụ nha\”
Nó cầm lấy chiếc gối ôm đặt giữa nó và hắn, thoải mái năm xuống, chừng vài phút sau, đã phát lên tiếng thở đều đều. Hắn nhẹ nhàng đem chiếc gối ôm đặt phía dưới đất nơi nó nằm, ôm chặt nó vào lòng, hôn nhẹ lên bờ má của nó \”ngủ ngon,bà xã\”
Trở lại với căn phòng bên kia…
-Không chơi nữa đâu, lần nào em cũng thua, lỗ mũi sưng đỏ lên rồi nè, bảo anh nhẹ tay mà anh cứ như là hận không kéo được cái mũi của em ra…
-Vợ yêu, anh đã nhẹ tay nhất có thể rồi…
-Anh đừng nói nữa, đồ đáng ghét.
Ân nhi mặt đầy vẻ oán giận, mang chiếc mũi nhỏ nhắn xinh xắn đã bị sưng đỏ của mình ôm chú gấu bông to đùng lại bên giường giả vờ ngủ…
-Vợ à, con \”heo\” này khổng lồ như z, chiếm hết chỗ ngủ của anh rồi.-Ren ủy khuất nói.(Soái Mon:-Trong mắt anh ấy, con gì cũng là con \”heo\”)
Ân nhi im lặng không trả lời, dù cậu có lay thế nào nhỏ cũng không để ý.
-Vợ… vợ…ơi… anh không… thể… thở được…
Ân nhi nghe tiếng nói nặng nề của anh vội vàng bật dậy, nhìn thấy anh ôm tim, gương mặt vặn vẹo vì đau.
-Anh làm sao z? Có cần gọi bác sĩ không?
-Á… ko.. ko cần đâu… anh chỉ là bị thiếu oxy… thôi…
-Nhưng … không kêu bác sĩ, thì phải làm gì bây giờ?
-Em mau giúp… anh… truyền oxy đi…
-Truyền oxy?
-Là hô… hấp nhân tạo…
-Được, để em giúp anh…
Ân nhi lấy thật nhiều hơi, sau đó kề sát môi cậu, giúp cậu truyền không khí…
Ren ngay lúc Ân nhi vừa đưa cánh môi đến, liền dùng chiếc lưỡi dễ dàng đi vào khoang miệng của nhỏ, liếm láp đầy mật ngọt bên trong, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn của Ân nhi, một tay ôm ngang eo của nhỏ, một tay sờ nhẹ vào nụ hồng trên gò bồng đào của nhỏ, cơ thể của nhỏ tỏa ra một mùi hương thanh mát, cùng vẻ gợi cảm, nhận thấy sự phản kháng yêu đuối và khuôn mặt đỏ bừng của Ân nhi, cậu ôm nhẹ lấy Ân nhi, cằm gác lên bờ vai bé nhỏ của Ân nhi, giọng nói bị dục vọng làm cho khàn đi nhưng lại không giấu được sự ôn nhu trong đó:
-Vợ yêu, đừng sợ, chồng sẽ không làm gì vợ cả, chồng sẽ chờ đến ngày mà vợ chấp nhận chồng, chồng biết trước đây, chồng là người nổi tiếng phong lưu,nhưng khi ở cạnh vợ, chồng chưa hề nghĩ đến người con gái nào khác, mỗi lúc cùng mấy người phụ nữ kia làm chuyện đó, trong đầu chồng cũng chỉ toàn là hình bóng của vợ,… Trần Khánh Thiên chồng đời nay chỉ yêu mỗi Hoàng Thiên Ân vợ…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!