Em là gì của anh!? - Chap 6- Dám nói không yêu tôi?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
81


Em là gì của anh!?


Chap 6- Dám nói không yêu tôi?


\”Khi làm chuyện đó cùng người phụ nữ khác anh cũng chỉ nghĩ đến em?\” Thật buồn cười, đàn ông đúng là một loài động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới… Vậy sau này anh cưới người đàn bà khác, lại nghĩ đứng trước mặt mình là em?… Tú My nhếch môi cười chế giễu, cất bước nhẹ nhàng tìm phòng của mình, cô tiến đến chiếc cửa màu nâu sẫm, cửa không khóa, nhẹ mở ra, trên giường, một đôi uyên ương ôm nhau ngủ say đắm, chiếc gối ôm nằm dưới đất? Có hơi lạ, nhưng cô đã chắc chăn đây không phải phòng cô, chỉ còn một phòng duy nhất… cô nhanh bước về hướng phòng còn lại, tự nhiên mở cửa ra, thấy không có ai, cô tiến vào rồi khóa chặt cửa lại. Cô mở từng cúc áo sơ mi trên người, gỡ bỏ hoàn toàn xuống, lộ ra chiếc áo trong màu đen đã tuột mất một dây,làn da trắng mịn,phần thịt mềm mại mang theo đường cong quyến rũ, trong lúc tháo rời cài áo, một cánh tay nhẹ nhàng từ phía sau luồn vào hai ngọn núi phía trước của cô, hơi nóng và hương vị ngọt ngào của Tequilla, cùng với mùi của thuốc lá phả vào cổ khiến cô ngứa ngáy không nhịn được \”Ưm…\” một tiếng… bàn tay không yên phận đó cởi bỏ chiếc áo vướng víu trên người cô, một lực đạo mạnh mẽ đẩy cô xuống giường, trong bóng tối, cô cảm thấy một cơ thể to lớn đè xuống người cô, khuôn ngực rắn chắc dán vào đôi gò bồng đào no tròn của cô,đôi môi bạc mỏng ngậm lấy vành tai của cô, cắn nhẹ một miếng, giọng đàn ông đầy kích tình vang bên tai cô:
-Thế nào, tôi phục vụ em có tốt không?
Giọng nói ấy kéo cô trở lại hiện tại, dùng hết sức lực đẩy người phía trên ra.
-Anh là ai?
-Em nghĩ tôi có thể là ai?
-Anh là…
-Đúng z, tôi là vị hôn thê của em đây.
-Anh làm gì ở đây?-Dù là bị bóng tối bao phủ, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt như tia lửa điện của người đối diện đang không cố kị nhìn vào khuôn ngực không một lớp phòng hộ của cô.
-Đây là phòng của tôi, tôi không có quyền ở đây?
-Nhưng đây cũng là phòng của tôi.
-Không có nghĩa nó không phải là phòng của tôi.-Kai vẫn giữ nguyên trạng thái bình tĩnh nói.
-Anh muốn gì?-Tú My không kiên nhẫn hỏi.
-Em đã làm gì tối nay?-Kai mặt lạnh nhạt.
-Anh nói gì? Tôi không hiểu.
-Ý anh muốn biết, em đã đi đâu vào tối nay mà tới 2h45\’36s mới vào được đây?
-Tôi đã làm gì, đi đâu, anh không cần biết.-cô khó chịu nói, cô ghét nhất chính là bị người khác quản lí.
-Nên nhớ, em là vị hôn thê của tôi.
-Bây giờ thì như vậy, sau này tôi sẽ không cưới anh.-cô chắc chắn nói.
-Tại sao em lại nghĩ như z?
-Vì tôi không yêu anh, tôi sẽ không lấy người mà tôi không yêu.
-Sẽ có một ngày nào đó, em sẽ phải cầu xin tình yêu của tôi.-anh nâng khóe môi bạc mỏng của mình,ôm chăn gối bước chân ra ngoài, \”Dám nói cô sẽ không cưới anh, hừ, không lâu đâu, anh sẽ khiến cho cô ta tự mình dâng hiến, quỳ xuống cầu xin tình yêu nơi anh\”…
Cô ngồi đó suy nghĩ về lời anh nói, thầm khinh thường trong lòng, từ 11 năm trước, cô đã nghiêm cấm với chính bảo thân sẽ không yêu thương một người nào nữa, anh nghĩ, anh có thể thay đổi nó?…đêm nay là một đêm dài…
…Sáng hôm sau…
-Á!!!!-tiếng hét vang vọng từ phòng của Ken vang lên.
-Ưm… đừng ồn…-giọng nói của Ken đầy vẻ lười biếng.
-Mau… mau tỉnh dậy… sau chúng ta lại ôm nhau ngủ?…-Băng nhi lay lay hắn.
-Còn sớm mà, ngủ tiếp đi…
-Còn ngủ được nữa à? Anh mau dậy cho tôi!!!
-Oáp~ chuyện gì nha?
-Tại sao anh lại ôm tôi ngủ?-Băng nhi tức giận cùng xấu hổ nói.
-Sao anh biết được.-Ken lười nhác nói, định nằm xuống ngủ tiếp.
-Anh lại bảo là anh không biết? Hôm qua tôi đã để cái gối ôm ở đầy nè, h` nó đâu rồi? Anh lấy rồi phải không?
-Tìm xung quanh thử xem…
Băng nhi loay hoay tìm kiếm, lại nhặt được nó từ phía dưới giường của chính mình.
-A?Tại sao nó lại nằm ở đây?-Băng nhi ngạc nhiên hỏi.
-Bình thường, lúc ngủ, em có hay không rất là xấu tính??
-Ừm… nghĩ lại…cũng có…
-Vậy em nên chịu trách nhiệm với những j` tối qua em đã làm với anh đi…
-A… thì… thôi… em xuống nhà bếp tìm đồ ăn sáng đây..-nó mang khuôn mặt đã đỏ bừng vì xấu hổ chạy vội xuống lầu.
Băng nhi đi xuống phòng khách thì thấy Kai đang nằm trên chiếc sofa rộng lớn, đôi chân bắt chéo vào nhau, mái tóc rối màu vàng nâu4 càng óng ánh dưới nắng…
-Này, Tiểu Phong Phong…-Băng nhi sờ nhẹ vào mặt của Kai.
-Ư… mới sáng sớm, định không cho ai ngủ à…-Kai khó khăn mở đôi mắt nói.
-Hì hì, tối qua anh ngủ ở đây à?-nó ánh mắt đầy tò mò nhìn anh.
-Ừ…
-Cảm giác thế nào!?
-Không tệ…
-Thật sao? Mai em sẽ nói với anh Ken trải nghiệm cảm giác mới mẻ này… nhưng mà, anh không phải vì muốn tìm nguồn cảm xúc mà xuống đây ngủ chứ?
-Tất nhiên là ko rồi…
-Hửm?
-Hỏi nhiều thật… anh đói, mau đi nấu điểm tâm buổi sáng đi…
-Em?Anh bảo em đi nấu điểm tâm?-Băng nhi tự chỉ vào mình.
-Không lẽ là anh?
-Nhưng mà… em không biết nấu…-Băng nhi lúng túng nói.
-Z thì đợi anh chút xíu…
Anh bước vào nhà tâm VSCN sạch sẽ, cất bước vào nhà bếp…
-Hử? Anh đi đâu?
-Nấu điểm tâm sáng…
-Anh biết nấu sao?-Nó thích thú chạy theo phía sau anh.
Kai không trả lời nó, bắt tay vào làm việc…, mười phút sau…
-Wow, anh hai, anh làm món gì z?
-Là mì gói.-Kai bình tĩnh trả lời.
-Mì gói? Em cứ tưởng…
-Tưởng cái gì? Mau ăn đi.
-Ò…
Băng nhi gáng rượng cầm đũa lên ăn, ánh mắt khổ sở nhìn về phía Kai… Kai thì vẫn im lặng ăn hết tô mì của mình…
\”Anh ta cũng có lúc ôn nhu như vậy? Anh ta thật sự rất thương em gái của mình? Hay chỉ là dáng vẻ nhất thời?… cô không tin, trên đời này có mối quan hệ tốt nào mà không có lợi ích…\”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN