Em Là Thứ Mấy
Phần 11
Với mọi người tình đầu là đẹp hay xấu,với tôi nó không đẹp cũng không xấu,đó là một vết nhơ nhục nhã và xấu hổ khi tuổi trẻ đã dành cả tâm tư,thể xác và tâm hồn cho kẻ sở khanh,hắn đang đứng trước mặt tôi…
-Chúng ta rất có duyên em có thấy thế không?
-Anh mặt dầy hơn tôi nghĩ đấy
Ngọc bước đi ,Hùng giữ tay
-Nếu vì chuyện đứa con thì anh xin lỗi,nếu em muốn có con anh có thể giúp em làm lại…
Ngọc khựng lại,cô cau mày quay lại giật mạnh tay Hùng…
-Kẻ nhẫn tâm như anh sẽ chẳng bao giờ có thể có con,tôi nguyền rủa anh…
-Anh…
Ngọc chạy thẳng ra ngoài,đúng lúc đám nhân viên đi sinh nhật Hân gặp Hùng và gọi “ Sếp Hùng”…
Hắn ngần ngại đứng lại chào hỏi…
Duy phóng xe lên sảnh,từ xa anh ta thấy Ngọc đứng như người mất hồn ,ánh mắt buồn bã…xe đến Duy lên tiếng Ngọc mới biết xe tới…
-Cô còn k lên xe đi…
Ngọc lẳng lặng mở cánh cửa xe đi lên…Duy lừ lừ rồi nhấn ga phóng đi…
Xe đỗ đèn đỏ …một người phụ nữ bế con nhỏ đi tới gõ cửa xin tiền…Duy lấy ở hốc xe tiền lẻ rồi mở cửa xe đưa cho người pnu…Ngọc quay sang nhìn đứa trẻ cô lên tiếng
-Tôi có thể sờ lên má em bé được không
-Dạ được
Duy ngạc nhiên khi Ngọc với người qua anh ta rồi sờ tay lên má em bé…thế nhưng anh ta lại thấy nước rơi xuống tay anh ta…Duy biết đó là nước mắt…
Đèn xanh Ngọc lùi lại cúi đầu mái tóc mái khẽ che gương mặt cô…Duy thở dài
-Cô lại nhớ đến chuyện cũ à
Vừa nói tới đây,Ngọc cắn chặt răng,gương mặt run lên gồng mình …Duy tạt xe sang phía hồ bên lề đường anh ta phanh kít xe…bàn tay Duy với tay sang ôm trọn bờ vai Ngọc khẽ để cô tựa vào vai anh ta…
-Nhiều kí ức tưởng rằng đỡ vỡ mà lòng hoá ra còn nhớ…
Ngọc nhắm mắt nước mắt rơi lã chã cô khóc rít lên đầy vẻ oan ức,nỗi đau mà Hùng gây ra là vết thương quá lớn trong lòng của cô…
-Kí ức ai cũng có ,chỉ là chúng ta biết che giấu và chôn vùi nó đến mức độ nào…nỗi đau trong tâm hồn ai rồi cũng đau k thể xoá nhoà…
Ngọc tóm vào áo Duy khóc nghẹn ngào
-Con của tôi,hắn lừa tôi đi phá thai,tôi đã hết lòng một cách ngu ngốc,còn anh tại sao anh k ghê tởm tôi đi,tại sao anh không mặc kệ tôi đi…tôi đã từng có vết nhơ như vậy đấy…
-Cô yêu con của mình điều đó đáng quý hơn tất cả
Ngọc nhìn thẳng vào Duy ôm miệng khóc rồi mở cửa xe chạy thẳng đi…Bên ngoài chợt cơn giông kéo đến,sấm chớp nổ ra…Duy co ro ngồi trên xe ôm đầu …miệng lầm bầm “ kí ức,ai cũng có,ai rồi cũng sẽ qua”
Miệng nói vậy nhưng anh ta run rẩy ôm đầu như một đứa trẻ sợ hãi…
Hai người kẻ run rẩy trong xe,kẻ chạy đi khóc đau đớn,cả hai đều có những tổn thương khó xoá nhoà…thế nhưng Duy, kẻ đang khóc trong lòng kia mới thật sự xót xa…
Sáng hôm sau khi đang đánh răng Ngọc quát vào gương
“Thằng khốn ý cứ như hồn ma đeo bám lấy mình vậy,còn cái tên Duy kia khi mình chạy đi cũng k đuổi theo mình làm về nhà ướt hết ,toàn tên khốn kiếp”
Giang đứng ở cửa cười nhẹ
-Mày phải tiết chế đi,chuyện qua cũng đã qua rồi thích có em bé bảo anh Duy một câu là xong
-Điên à,anh ta và tao là một góc khác
-Khác cái khỉ gì,xoạc mát máy rồi còn khác
Ngọc đỏ mặt,cô hẩy nước vào Giang
-Nói linh tinh,anh ta coi tao là đồ chơi thôi,nhắc đến tên khốn ý lại a cay,không biết bao giờ thoát,mong hắn gặp cô nào làm hắn say rồi tha cho tao…
-Bạn mình ăn ở có phúc thế nào hiện tại người yêu là chủ tịch ngân hàng chứ có phải vớ vẩn đâu
-Người yêu đâu ra giữ miệng đấy
-Khác gì người yêu ,chẳng qua đàn ông họ k nói ra thôi,mày nghĩ mà xem người như ông ấy đâu chẳng có gái,chứ mày trinh k còn ngủ cũng vài lần rồi còn cái gì đâu,đàn ông nthe họ đang để ý đến mày đấy,cứ lấy cái clip đe doạ mày cho vui thôi…
-K phải đâu…
-Thế là gì?
Ngọc chợt nghĩ một hồi rồi thấy Giang nói cũng đúng…cô thấy tim đập thình thịch…
Tại Sài Gòn…
Thư gọi cho Duy k được liền gọi cho cô Kha
-Anh Duy có nhà k ạ
-Cậu ấy có cô ạ
-Vậy bảo nghe máy tôi gọi
-Cậu Duy đang ốm nên cô thông cảm
-Anh ấy bị sao vậy
-Bị cảm thôi ạ,tí cậu ấy dậy tôi sẽ báo là cô gọi
-Có thế nào báo tôi luôn nhé
-Dạ
Vợ Duy cúp máy,từ sau lưng cô ta một người đàn ông ôm eo rồi hôn lên cổ…
-Sao thế lo cho chồng à
-Anh thôi đi em đã nói là chúng ta k nên gặp nhau nữa
-Em vẫn đến đó thôi
-Em đến để nói lần cuối hãy dừng lại,quá đủ rồi
-Hắn thừa biết mối quan hệ này nhưng k hề quan tâm vì hắn k yêu em,còn anh,anh luôn chờ em
-Đừng chờ nữa…
Gã đàn ông ôm eo Thư sát lại gần
-Em k thể bỏ anh…
Bế bổng Thư đặt vào ghế sofa,Thư dẫy lên
-Không được,bỏ em ra đi đang đến kì rụng trứng k an toàn…
Gã đàn ông hôn liên tục vào ngực Thư rồi hôn cả xuống vùng kín…Thư nằm im khi hắn va chạm thể xác…
Tới chỗ làm Ngọc bị Hân và Chi tra hỏi
-Khai ngay người yêu là ai
-Người yêu nào?
-Hôm qua anh Nam bảo tao rồi,định đưa mày về mà gặp người yêu mày làm ngại gần chết…khai ngay lão bảo cao to đẹp trai mặc vest
-Ui người quen của anh họ tao thôi,ông ý hay trêu thế ,có ngy tao đã gthieu đúng k nào?
-Thật k đấy…
-Thật,có tao sẽ khai mà nói dối làm gì…
-Nhớ đấy nhá
-Nhớ …( Ngọc thổi phù)
Tan làm Ngọc nhận được cuộc gọi của Kỳ
-Em có thể tới đây k?
-Anh ta cho gọi e à chị …
-Không là chị gọi…cậu Duy ốm rồi…
Ngọc bất giác vội vã bắt xe đi tới thẳng chỗ nhà Duy…cô bước vào lo lắng
-Anh ấy bị sao vậy chị…
-Bị cảm thôi em lên xem thế nào đi ,lúc này cậu ấy cần một người để quan tâm
-Vâng để em xem sao ạ…
Cô Kha mỉm cười nhìn Kỳ “ Cô gái này là người tốt bụng rất quan tâm người khác”…
Ngọc khẽ mở cửa,thấy Duy đang ngồi ở hiên nhìn đồ ăn và k gắp miếng nào…Ngọc lên tiếng
-Sao anh không ăn đi…
Duy giật mình anh ta vội đứng dậy
-Cô đến làm gì ,tôi đâu có gọi
-Tôi đâu phải chó mèo mà anh muốn gọi lúc nào thì gọi ,thích thì đến…
Ngọc nói vậy khiến Duy khựng lại,Ngọc để ý môi anh ta nhợt nhạt…
-Cô ăn đi
-Ăn thừa tôi k ăn
-Tôi chưa hề động vào,để bảo cô Kha làm xuất khác
-Tôi đùa mà,chúng ta cùng ăn,anh đang ốm k nên ăn ở đây,vào trong cho đỡ gió
-Cảm thôi ngủ giấc là khoẻ…
Ngọc cứa thịt bò rồi đưa lên miệng Duy
-Ăn hết còn nhanh khoẻ nữa,phải khoẻ mới làm được nhiều việc
-Em thích việc gì
Duy cắn miếng thịt khiến Ngọc đỏ mặt ,cô cứa vội miếng thịt bắn hết vào áo vẻ luống cuống,Duy vừa nhai vừa khẽ cười…
Sau khi Duy ăn xong anh ta uống thuốc và ngủ ngon lành,Ngọc kéo chăn lên đắp cho Duy rồi nghĩ tới lời Kỳ nói lúc sáng “ Cậu ấy bố vẫn đi tù còn mẹ thì bà ý mất tích kể từ khi trả cậu ấy về cho bố cậu ấy,cậu ấy nói đúng ra k hề có người thân,ốm đau luôn chịu đựng một mình”…
Ngọc thở dài “ Ít ra mình còn có gia đình,anh ta có tất cả thế nhưng lại là người cô đơn “…
Ngọc kéo chăn lên nằm bên cạnh Duy…cô nhắm mắt lại ngủ cạnh bên ngon lành…
Nửa đêm khi Duy tỉnh dậy,anh ta thấy Ngọc lại ngủ mơ mê man nói năng lảm nhảm khiến anh ta bật dậy…
“ Đừng bỏ con của tôi,đừng “
Duy nằm đè lên giữ tay Ngọc rồi hôn lên môi cô…cô mở mắt dậy mồ hôi nhễ nhại…Duy khựng lại
-Lại mơ à
-Vâng
-Em muốn có con à
-K có,sao anh nghĩ thế
Ngọc né né nhưng Duy vẫn ghì tay ,người anh ta vạm vỡ ôm trọn Ngọc bé nhỏ.
-Hay để anh tặng em đứa con nhé
-Anh đừng đùa,đang ốm đấy ,anh nghỉ đi ,tôi về đây…
Ngọc bật dậy Duy ôm chặt lại…
-Anh k đùa đâu,anh nói cho em là cho em
-Tôi chưa chồng có con sẽ k đúng cho lắm…
-Vậy em muốn thế nào?
Duy hôn xuống cổ rồi vai Ngọc,anh ta khẽ cởi cúc áo của cô…
-Anh vẫn ốm
-Anh khoẻ rồi,để anh chứng minh cho em thấy?
Duy đè Ngọc xuống,Ngọc đỡ tay vào ngực Duy
-Anh …
-Anh làm sao…?
-Không có gì?
Duy kéo quần Ngọc xuống,Ngọc lặng yên nhìn người đàn ông đối diện,lòng cô tự nhủ “ Ít nhất anh ta hiện tại vẫn luôn ân cần và trân trọng mình,k phủi tay sau khi đã quan hệ,trong lòng anh ta liệu có nghĩ đến mình chút nào không,hay mình chỉ như con búp bê tình dục thôi”…
Duy nâng mông Ngọc lên anh ta hôn nhẹ lên bờ mông Ngọc,Ngọc ngại quay người anh ta khẽ tiến tới đưa nhẹ dương vật vào âm đạo của Ngọc…mơn trớn bên ngoài khiến Ngọc nhăn mặt cô bám tay vào gối…Duy khẽ nhấc người nhấp mạnh vào trong rồi anh ta khẽ vươn người lên hôn vào tai Ngọc rồi thầm thì bên tai…Ngọc thở mạnh
“ Rất khít,chỗ ấy của em rất đẹp như em vậy”…
-Ưm…ưm…nhẹ thôi anh…
Duy nhấp mạnh hơn
-Em nói anh k dc khoẻ mà…
-A…A…A…
Tiếng bạch bạch dập mạnh…nhớp nháp của va chạm âm dương…tiếng ngọc kêu xin
-Dừng lại đi ạ…
-Anh k thể dừng được…con sâu bé nhỏ của anh
Duy cắn lên bầu ngực Ngọc đang nhấp nhô…Ngọc tóm tay vào vai Duy,Duy cúi xuống hôn môi Ngọc mút thật sâu…
Sáng hôm sau,khi Ngọc vẫn đang ngủ trong vòng tay Duy,nước mắt vẫn chảy sau đêm qua bị Duy dày vò đến kiệt sức,Duy khẽ lấy ngón tay gạt nhẹ nước mắt rồi khẽ cười “ Mới thế đã khóc rồi “…
Bên dưới sảnh Thư cô vợ Duy bước vào thấy
k có ai ,cô ta đang tiến thẳng lên trên phòng Duy và khẽ gọi “ Anh đỡ ốm chưa,em bay vội ra thăm anh đây này”…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!