Em Là Thứ Mấy - Phần 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
841


Em Là Thứ Mấy


Phần 18


Câu nói của Ngọc khiến cho Duy ngay lúc đó thay đổi sắc mặt…anh ta ánh mắt tỏ ra lạnh nhạt rồi bật dậy…
-Em không được thích tôi,em có thể thích bất cứ ai trừ tôi ra,tôi đã nói giữa chúng ta chỉ là cuộc trao đổi ,k hơn k kém…
-Tôi chỉ nói là tôi sợ thích anh thôi
-Sợ tức là cô đã và đang và sẽ có tình cảm…
-Anh muốn gì …anh muốn gì từ tôi…
-Ngoài tình dục ra tôi chẳng muốn gì từ em …hãy nhớ lấy điều đấy…
-Hoá ra là vậy,tôi hiểu rồi …
-Nếu hành động quan tâm của tôi khiến em hiểu lầm thì tôi nghĩ em hiểu sai rồi,với bất kì người đàn bà nào tôi đều làm vậy hết…
-Và tôi đừng ảo tưởng đúng không?
-Phải…
Duy kéo khoá quần cài cúc áo lại rồi quay đi
-Làm ơn đừng để tôi gặp lại anh nữa…
Duy không trả lời câu nói đó ,anh ta rời khỏi nhà Ngọc ngay trong đêm…
Ngọc ngồi nhìn mình qua gương rồi tự cười như kẻ điên,vừa cười nước mắt cô vừa rơi “ Hắn ép mình ở cạnh nhưng lại không cho phép mình thích hắn,anh là ai ,kẻ điên,đồ khốn nạn”…
Trên xe trở về thành phố Duy ngồi trên xe uống rượu liên tục…Thiện nhìn qua gương chiếu hậu
-Cậu và cô ấy lại cãi nhau à
-Không có
-Gương mặt và biểu hiện của cậu đang tỏ rõ điều đó…
-Chỉ là tôi k còn hứng thú với cô ta nữa,mọi chuyện kết thúc rồi…
1 tháng sau…
Ngọc sau khi được các bạn đồng nghiệp thuyết phục nên cô đã quay trở lại cơ quan làm việc…Hùng nhận được chuyến công tác đúng lúc Ngọc quay trở lại,hai người lại chạm mặt ở thang máy…
-Ồ chào em
Ngọc k nói gì đi thẳng vào mặt lạnh tanh…Hùng đứng lại gần nói vào tai “ em định hại anh nhưng k có cửa đâu,ngược lại anh còn đang được đề cử lên chức giám đốc chi nhánh ,em sao lại nỡ dìm thiên tài như anh”
-Anh nói gì tôi k hiểu
-File nặc danh tố cáo anh từ máy tính của em,anh điều tra rồi ,anh còn đang định đi tìm em thì em lại quay ,đúng ý anh quá rồi…
Thang máy mở,Ngọc đi thẳng ra ngoài…
Tối hôm đó trong bữa tiệc liên hoan mừng Ngọc quay lại làm,mấy người bạn của Ngọc hát hò say sưa…cô thì chỉ cười nhẹ gương mặt vẫn buồn …Giang khoác vai
-Nào uống đi,chuyện gì qua sẽ qua,ngay từ đầu đã biết kết quả k tốt mà
-Biết là vậy nhưng nghĩ cay đời quá,toàn gặp thằng đểu
-Đàn ông đều là lũ ch ó má cả mà
-Ừ hay cứ nghĩ vậy cho nhẹ lòng …tao k nghĩ tới đã nửa tháng nay rồi,dù sao cũng k sâu đậm gì và quan trọng k phải của mình nên cũng không quá sốc
-Người như anh ta thì thiếu gì đàn bà,đã bao giờ mày tự hỏi mày là người phụ nữ thứ mấy trong lòng anh ta chưa?
-Chưa nghĩ đến luôn,bỏ qua đi,sống cuộc sống của chúng ta nào,mai đi Đà Lạt đứa nào mua hạt dưa chưa
Giang nhìn Hân và chi ,hai người bạn đồng nghiệp của Ngọc say nằm vật ra nhà
-Yên tâm,hai đứa này nó chuẩn bị k thiếu một thứ gì…
-Chúa tể du lịch,bà chùm ăn vặt à…
Ngọc và Chi chạm ly bia,cả hai cười tươi…chuyến đi của các cô gái đang bắt đầu…
Tại nhà Duy…
Sau ngày đi làm căng thẳng trở về nhà,Duy bước lên trên đi ngang qua căn phòng của Ngọc,anh ta mở cửa bước vào,trên bàn phấn vẫn còn ảnh của cô cùng vài đồ dưỡng da mà cô Kha chuẩn bị cho Ngọc…Duy chạm lên chiếc bàn,gương mặt nặng trĩu…Kỳ bê lên tách trà nóng chợt đứng khựng lại khi thấy Duy ngồi lên giường của Ngọc sờ tay lên chiếc gối rồi nhìn ra bên ngoài trời mưa…
-Cô hẳn là ngạc nhiên vì sao tôi lại chia tay Ngọc phải không?
-Tôi biết điều này sẽ là sớm muộn ,cậu k thích cô ấy như tôi nghĩ…
-Sai rồi,tôi chia tay cô ấy vì tôi đã nhận ra điểm yếu của chính mình…
Kỳ tay run lên khi Duy nói câu đó
-Ý cậu là …
-Điều cô lo lắng đã xảy ra và tôi k thể có điểm yếu phải không…
Kỳ đi xuống dưới nhà ôm mặt lo lắng,cô Kha gặng hỏi
-Sao vậy?
-Sếp có rất nhiều kẻ thù và nếu như có bất kì điểm yếu nào ,điều đó sẽ nguy hiểm cho tất cả…
-Cậu ấy thì làm gì có điểm yếu nào,không lẽ…
Cô Kha nhìn Kỳ rồi Kỳ gật đầu…cô Kha khẽ rơi con dao xuống chân…
Duy mở zalo của Ngọc ra thấy cô chụp ảnh đống đồ ăn với tiêu đề “ Lên đường”…
Anh ta quyết định ấn xoá zalo của cô…” Anh muốn hết thương cạn nhớ”…
Ngọc và đám bạn tổ chức lên đường đi Đà Lạt,họ chụp ảnh,ăn vặt rồi cùng nhau hái dâu và ăn đến no thì thôi…đến xẩm chiều lại rủ nhau lên núi chụp hoàng hôn…
Tại nhà Hùng…
Hùng nói chuyện với đám xã hội
“ Khi nào nó về được ngày tao sẽ báo,giờ tao k đi được đâu sau giờ làm”…
Thư đi vào đến cửa vội nói
-Báo gì đấy anh
-Mấy thằng bạn anh rủ đi uống bia ý mà
-vậy à,hay anh đi đi k bạn anh lại bảo em quản anh quá
-Thôi ở nhà ăn cơm vợ nấu chờ vợ báo tin thăng chức là sướng nhất
-Nỡm ạ,chỉ thế là nhanh,em nói anh lên chức là sẽ lên chức…yên tâm đi
-Anh biết vợ anh là đỉnh của đỉnh mà…
Hùng ôm vợ nhưng ánh mắt đầy vẻ sở khanh kèm nụ cười khẩy của hắn…
Tại Đà Lạt…
Ngọc đi lên đồi vừa bước được hai bước thì một con rắn lao ra cắn vào chân cô,đám bạn hoảng hốt…Ngọc thấy máu cô ngất xỉu tại chỗ…
Bác sỹ thông báo với Giang và hai bạn
-Cô ấy bị rắn độc cắn phải chuyển viện,quan trọng là cô ấy đang có thai…
-Có thai ạ…
-Phải…giờ phải chuyển tuyến nhanh
Giang bối rối,cô lấy máy của Ngọc tìm số Duy nhưng k có…Giang nhớ ra “ Cô Kha đúng rồi”
Giang gọi vào số cô Kha,nghe điện xong cô Kha như mất hồn vội gọi cho Duy…
Duy đang trên đường đi làm về
-Cậu Duy có chuyện rồi
-Chị nói đi
-Cô Ngọc có chuyện rồi…
Duy vội bảo Thiện
-Dừng xe…
Chuyến bay đưa Ngọc ra viện lớn ngay sau đó…Duy chờ sẵn ở cửa viện…
Ngọc đưa vào cấp cứu,gương mặt tím tái…Bác sỹ vội bảo Duy…
-Giờ lọc máu và sơ cứu,trong kia họ cũng làm cho độc k lan nữa rồi…còn về đứa bé,bắt buộc phải bỏ
-K còn cách nào sao
-K thể giữ đâu giờ tôi làm luôn…cậu kí vào đây là được coi như đại diện cho đúng thủ tục…
Nhìn dòng chữ thủ thuật hút thai 5 tuần tuổi…Duy nắm chặt tay kí xoẹt vào biên bản…
Duy ngồi ở hành lang một mình không nói câu nào,anh ta ngồi như kẻ mất hồn cho tới khi Kỳ đi ra cũng là lúc gần sáng
-Cô ấy tỉnh rồi
-Vậy à…
Duy lững thững đứng dậy dáng vẻ rất buồn…
Anh ta mở cửa vào,Ngọc đang nằm …anh ta lại gần nhìn cô chằm chằm…tay Duy bóp cổ Ngọc
-Cô nói đi tại sao cô biết mình đang mang thai mà còn cố tình đi chơi,cố tình để mất nó…
Ngọc ôm miệng nước mắt chảy hai bên
-Tôi…tôi có thai ạ…
Câu nói của Ngọc khiến cho Duy khựng lại…
-Cô đừng nói dối
-Mất rồi cũng tốt,tại sao tôi lại phải đẻ con cho anh ,anh là ai…là gì của tôi?
Duy bật cười vẻ mỉa mai…
-Cũng tốt à,cô có con với thằng khác thì dằn vặt nhớ nhung ngay cả trong mơ ,còn con tôi cô lại bảo mất rồi cũng tốt…
Duy mặt cay cú hất mạnh cổ Ngọc ra…anh ta quay đi Ngọc sờ lên bụng cô cắn môi khóc nghẹn “ Tại sao lại thế này,tại sao”…
Tại nhà Duy…Thư k được vào nên đứng ở cổng cô ta cầm trên tay tờ giấy siêu âm thai và nở nụ cười đầy tự tin…
– [ ]

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN