Em Là Thứ Mấy - Phần cuối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1137


Em Là Thứ Mấy


Phần cuối


Thông tin về chủ tịch tập đoàn Phan Cảnh hiếp dâm đã khiến cổ phiếu của công ty ngay trong ngày sụt giảm đến mức kỉ lục…
Trong trại giam…
Bố của Phan Cảnh Duy nhìn lên màn hình ,ông ta thở dài nói với đàn em…
-Con tôi gặp chuyện rồi
-Có cần chúng ta giải quyết không
-Tôi nghĩ nó sẽ lo được ,nó tất nhiên sẽ không hiếp dâm,không có tội nên không phải sợ…
Duy ngồi trong phòng làm việc,điện thoại reo liên tục nhưng anh ta chỉ ngồi ngậm thuốc hút phì phèo rồi nhìn ra ô cửa sổ …Thiện đi vào điềm đạm…
-Cô ta muốn gặp sếp
-Không gặp…
-Vâng tôi đã sắp xếp một buổi họp báo rồi
-Đã đến lúc kết thúc tất cả mọi chuyện rồi…!
Tại Sài Gòn…
Mẹ đẻ của Ngọc cầm bức ảnh chụp cô con gái,bà ta ngồi khóc một mình bên hiên,ánh mắt day dứt
“ Mẹ muốn gặp con nhưng mẹ sợ ,mẹ sợ con sẽ xua đuổi mẹ”
Bà ta nhớ lại lúc nói chuyện với cô Tuyết …
-Tôi muốn đến nhận lại con mình
-Cô có tư cách đó sao,cô bỏ nó khi mới đỏ hỏn giờ cô lại về đây nói nhận là nhận…
-Tôi biết và rất cám ơn chị đã thay tôi chăm sóc nó,ngày ý tôi còn trẻ nên suy nghĩ nông cạn,tôi sợ sẽ không lo được cho nó…
-Chỉ vì sợ k lo được cho con mà vứt bỏ đi giọt máu của mình ,nếu ai cũng như cô thì sẽ chẳng có ai dám sinh con cả,tôi yêu thương nó hơn cả con đẻ của mình,chị về đi chuyện hôm nay sẽ là bí mật mãi mãi,tôi đã phải giấu họ hàng vì cùng năm đó tôi cũng có thai nhưng k may cháu mất ,vợ chồng tôi đóng kín cửa chăm con rồi chuyển nhà để cháu lớn mới báo với họ hàng ,chúng tôi còn phải nói dối là sợ con khó nuôi nên mới phải bán nhà cũ,chị đừng để con bé biết rằng nó đã từng bị mẹ bỏ rơi trong khi nó đang có một gia đình êm ấm,một người bố và mẹ hết lòng yêu thương…
Mẹ Ngọc bật khóc,bà ta hối hận
-Tôi có đi tìm con nhưng không thể thấy,sau 7 năm đi tìm cháu cuối cùng cũng tìm thấy,nhưng chị đã nói vậy tôi k dám nhận cháu nữa,tôi k muốn con bé phải đau khổ khi biết chuyện quá khứ,tôi chỉ xin chị cho tôi xin một tấm hình của cháu ,cho tôi được theo dõi cháu từ xa ,tôi xin chị…
Mẹ Ngọc ngẩn người ngồi cầm bức ảnh ,đến khi Thư bước vào
-Mẹ xuống ăn cơm đi…
-Ừ mẹ xuống ngay
Thấy mẹ khóc,bức ảnh trên tay bà rơi xuống,Thư nhặt lên rồi nhìn và giật mình
-Mẹ ,sao mẹ lại có ảnh cô ta
-Cô ta là ai?
-Đây chính là cô gái mà Phan Cảnh Duy yêu ,anh ta bỏ con chính vì con nhỏ này…
-Con có nhầm lẫn không
-Không sai được,mặt cô ta con quên làm sao được…Phan Cảnh Duy đang bị tố hiếp dâm,con biết là anh ta chẳng thèm gái đến mức đó nhưng vẫn vui vì cuối cùng cũng có kẻ phá được anh ta…
-Cô gái trong ảnh là con gái của mẹ,đứa trẻ mẹ đã đi tìm suốt 7 năm qua
-Sao ạ…k thể nào,mẹ đừng đùa con
-Đó là sự thật…đó là con gái của mẹ…
Thư buông thõng tay khi thấy số phận trớ trêu…
Trời đổ cơn mưa…
Ngọc gập chăn gối trong phòng rồi nghĩ đến chuyện đêm qua,sau đó lại là chuyện Ly tố Duy hiếp dâm…Ngọc thở dài
“ Anh chắc mệt mỏi lắm phải không,giờ có lẽ anh đang rối lắm rồi”…
Điện thoại của Ngọc reo lên…Duy gọi về
-Em đang làm gì vậy?
-Em đang ngồi trong phòng thôi,chuyện sao rồi anh
-K sao,em không cần lo chuyện này,chỉ cần em tin anh k hiếp dâm cô ta là được
-Tất nhiên là em biết anh không hề làm chuyện đó nhưng còn xã hội ngoài kia
-Chỉ cần em tin anh là đủ,ngoài kia anh không quan tâm…tối nay anh vẫn sẽ về ăn cơm bình thường nhớ nấu đấy…
-Vâng …
Duy cúp máy…bước ra ngoài phòng họp báo ,cánh phóng viên bấm máy chụp liên tục…anh ta vẫn điềm đạm nở nụ cười đon đả…
-Chào mọi người,xin lỗi đã để mọi người chờ lâu rồi…chắc mọi người đang nóng lòng lắm
Phóng viên nhôn nhao xin đứng lên nói,đại diện được mời đứng dậy
-Xin chào chủ tịch Phan Cảnh Duy ,chuyện sáng nay chắc chủ tịch đã biết,có thể cho chúng tôi câu trả lời không ạ,có đúng chủ tịch hiếp dâm cô gái đó không ạ…
-Đứa trẻ mà cô gái đó mang trong người đúng là con của tôi…
Ngọc ở nhà xem tivi ,cô Kha và Ngọc hồi hộp lo lắng theo dõi buổi họp báo…Ngọc đưa tay lên ngực cố giữ chặt…cô nhìn chiếc nhẫn trên tay ,chiếc nhẫn cưới mà Duy đeo cho cô hôm ở viện…
Trong buổi họp báo Duy vẫn cười khẽ vẻ điềm đạm
-Đúng con của tôi nhưng tôi chắc chắn không hiếp dâm ai cả,tôi cũng đã mời công an vào cuộc điều tra nếu như cảm thấy tôi có hành vi hiếp dâm để cấu thành tội phạm…các bạn biết đấy tôi là một doanh nhân ,đàn bà quanh tôi rất nhiều nên đôi khi k thể tránh được một vài sai lầm không đáng có…
-Có phải cô gái đó muốn anh kết hôn nhưng anh không làm nên cô ấy mới cay cú lên và tố như vậy không ạ…
-Kết hôn,tôi đã kết hôn rồi ( Duy dơ chiếc nhẫn trên tay lên) tôi đã có vợ
Khán phòng ồ lên họ chụp bàn tay Duy đeo nhẫn …
-Xin hỏi chủ tịch kết hôn khi nào ạ
-Cuối tuần này tôi sẽ kết hôn,vợ tôi đang mang thai ở tháng thứ 8 rồi nên tôi k muốn tạo áp lực hay khiến cô ấy mệt mỏi
-Tức là cô gái kia đang mang thai ở tháng thứ 6 vậy tức là trong thời gian chung sống với vợ anh đã ngoại tình
-K thể nói đó là ngoại tình được,đó chỉ là sai lầm của một đêm say rượu các bạn hiểu ý tôi chứ
-Chúng tôi hiểu rồi ,vậy vợ anh có phản ứng thế nào khi biết chuyện này
-Cô ấy có lẽ đã phải chịu đựng rất nhiều nhưng cô ấy vẫn tin tôi,bởi vì tôi yêu vợ mình nên tôi mới họp báo để cho rõ ràng ,tôi k cần phải giải thích gì với ai hết nhưng tôi muốn cô ấy biết rằng tôi yêu cô ấy rất nhiều…
Đám phóng viên vỗ tay …Duy đứng dậy rời đi anh ta nhếch môi cười bảo Thiện “ Mời họ ăn uống cẩn thận,mọi chuyện xong rồi”
Ly ở nhà nhận được tin của mọi người,họ xì xào nói vào fb của cô ta rằng “ Biết người ta có vợ còn cố tình trói…loại đàn bà mưu mô…người ta nhận đứa trẻ chứ có bảo không nhận đâu mà lên bù lu bù loa lên để phá gia đình người ta…ham giàu à,không có cửa đâu”…
Ly như phát điên cô ta ném chiếc laptop vào tường…” Không,sao anh ta lại có thể biến mình thành kẻ phá hoại anh ta chứ,k ai được tin hắn,Phan Cảnh Duy kẻ xảo quyệt”…
Mẹ Ly vào trong phòng hô lớn “ Công an đến tìm con họ nói điều tra về vụ con tố Phan cảnh Duy,phải làm sao đây,nhỡ họ biết đêm đó Phan Cảnh Duy say chắc chắn hắn sẽ thoát tội”…
-Hắn biết sẽ thoát tội,công an tới chỉ là bước đầu thôi,hắn tính hết rồi …
-Thế nó mới là doanh nhân,mẹ bảo đừng dây dưa mà…còn cứ cố…
Ngọc nghe Duy nói câu “tôi yêu cô ấy “ ngay lúc đó Ngọc bật khóc …cô ôm miệng “ Em cũng yêu anh”…
Duy sau khi họp cổ đông xong,anh ta vội vã muốn trở về nhà…Ngọc ở nhà đi đi lại lại đứng chờ ở cổng…
Duy vừa ra bên ngoài thì Lâm vẫy tay,vệ sỹ dàn ra nhưng Duy dơ tay ý để nói chuyện riêng…
Lâm cười khi đứng bên kia đường…Duy bước sang
-Mày làm thế với em tao có nghĩ đến hậu quả không?
-Em mày trước khi nói có nghĩ đến hậu quả không,tao đã nói đừng hy vọng gì ở tao cả…
-Được
Lâm rút súng ra đến gần Duy hắn nổ súng bắn một phát vào bụng Duy…Duy tóm chặt vai Lâm
-Mày…
Thiện thấy không ổn liền hô và chạy sang…Lâm đẩy Duy ra rồi bỏ chạy lên xe…Duy gục xuống đường…
Điện thoại của anh ta reo lên,miệng Duy bắt đầu ứa máu,chiếc áo sơ mi trắng ướt sũng máu…anh ta vẫn cố nghe điện Ngọc gọi
-Anh về chưa,em nấu cơm xong rồi chờ anh về ăn thôi…
-Có thể hôm nay anh về muộn nhưng anh chắc chắn sẽ về…Ngọc này,anh xin lỗi em vì yêu em mà chẳng dám thổ lộ,yêu em mà chẳng nói nên lời đến lúc chìm sâu vào giấc ngủ mới chợt nhận ra rất thương nhớ em
-Nay sao nói sến súa vậy,nhanh lên nhé em chờ anh về …
Duy rơi nước mắt…
-Nhất định rồi,anh sẽ về …anh yêu em
-Em cũng vậy,em rất yêu anh…
Duy mím chặt môi…anh ta buông thõng tay…
Cơn sấm chớp nổ ra…Ngọc nhìn lên bầu trời ánh mắt đầy lo lắng…
Bác sỹ cấp cứu trong bệnh viện ống thở đặt vội vàng lên gương mặt Duy…Duy mở mắt nhìn ánh đèn,anh ta nhớ lần đầu gặp Ngọc khi cô say và hét vào mặt Duy rằng cô ghét đàn ông…Duy nhớ lần ghé cơ quan thấy Ngọc đang làm việc anh ta chỉ biết đứng nhìn từ xa và cười một mình…
Tình yêu đôi khi chỉ cần đứng lặng lẽ theo dõi người mình yêu từ xa,chỉ cần người đó vui vẻ hạnh phúc,thậm chí hy sinh tất cả k hề hối tiếc…đó chính là tình yêu…!
Tiếng bác sỹ hô lớn “ Tim ngừng đập rồi “…
Ngọc tuột chiếc nhẫn cưới trên tay xuống đất,leng keng…cô vội vã nhặt lên
-Sao vậy cháu
-Tay cháu gầy nên nó lỏng rơi ra thôi,rơi nhẫn cưới chắc k có điềm gì đâu cô nhỉ…
Kỳ hớt hải chạy vào “ K xong rồi có chuyện rồi sếp bị bắn “
Ngọc quay lại,mái tóc cô khẽ bay lên ,tay vẫn cầm chiếc nhẫn…Cô lắc đầu “ Không đâu,k thể nào”…
6 tháng sau…
Mẹ Ngọc bế con trai của Ngọc đi từ trên xuống hỏi cô Kha
-Cháu nó có bảo đi đâu k chị
-Chắc lại ra mộ rồi…
Mẹ Ngọc ánh mắt buồn bã…
Ngọc tay cầm bó hoa đặt lên mộ…từ xa có tiếng gọi…
-Sao không chờ anh…
Đó là Duy anh ta mặc bộ vest đen đang hớt hải đi vào
-Anh lúc nào cũng bận,dỗ em gái ai lại ra muộn
-Đợt này anh lắm việc quá…em gái à ,anh hôm nay ra muộn thông cảm cho anh nhé…
Duy và Ngọc sắn tay dọn sạch sẽ mộ thắp hương xong Duy bảo “ Anh với chị cuối tuần này cưới,cô nhớ về ăn cỗ với anh chị đấy”…
Duy nắm lấy tay Ngọc…cả hai nắm chặt tay nhau lặng lẽ rời khỏi khu mộ
-6 tháng trước anh cũng làm em suýt hết hồn
-Suýt nữa ra đây nằm nhỉ
-Còn đùa được,may là anh tỉnh lại nếu không thì
-Anh k tỉnh để em đi lấy chồng à
-Điên à,lấy ai được
-Biết đâu được đấy…dù sao cũng qua rồi cho qua đi…
Ngọc mỉm cười gật nhẹ đầu cả hai đứng nhìn hoàng hôn lặn dần trên núi…
Hôn lễ của đại gia Phan Cảnh Duy diễn ra trong không khí tưng bừng…bạn bè cô dâu và chú rể đến đông đủ …
Ngọc bước vào lễ đường trong bộ váy cưới màu trắng tinh khôi…tay cầm bó hoa lan nhẹ nhàng bước vào trong …
Bên dưới Ngọc thấy Hùng đang ngồi vỗ tay khi Ngọc đi ra…Ngọc cười nhẹ với Hùng…Hùng đỏ đôi mắt miệng nói câu “ Anh chúc em hạnh phúc”…Ngọc gật nhẹ rồi bước tới chỗ chú rể mặc bộ vest trắng lịch lãm…
Mẹ Ngọc và các chị bật khóc khi thấy Ngọc kết hôn,chị Ngọc buồn
-Nó đã đi khỏi nhà từ lâu mà sao lúc nó lấy chồng vẫn buồn mẹ nhỉ
-Đẻ đống con gái k đứa nào ở với mẹ ,chúng mày cứ đi hết
-Mẹ đang ở vs con gái út còn gì nữa
-Mẹ chăm con cho nó chứ ở lâu làm sao được…
-Nó bảo mẹ phải ở với nó nếu không nó không chịu đâu đấy…
-Rồi rồi mẹ ở với nó chán thì mẹ về…
Mẹ đẻ Ngọc đứng từ xa nhìn con gái rồi quay lên xe,Thư ngồi sẵn trên xe
-Mẹ k vào chút sao
-Mẹ chỉ dám nhìn từ xa thôi,con bé hạnh phúc là được rồi
-Phan Cảnh Duy yêu Ngọc thật lòng,con vẫn ghen tị với họ nhưng duyên ai người đó hưởng vậy
-Con cũng đang hạnh phúc bên người con thương mà,mẹ đều mong các con hạnh phúc…
Duy tay bế con ,tay cầm míc nói
“Em từng hỏi tôi em là thứ mấy trong cuộc đời tôi,giờ tôi có thể trả lời em trong cuộc đời tôi người mà tôi yêu thật lòng và duy nhất đó là em và em là duy nhất”
Ngọc ôm lấy Duy hôn lên má anh và con trai ngay trên lễ đường…
-Em rất hạnh phúc,cám ơn anh đã đem điều đó tới …
Tiếng mọi người vỗ tay,Hùng lặng lẽ rời khỏi lễ cưới,Lâm đã bị bắt sau khi bắn Duy,Ly đã ra nước ngoài sinh sống và cắt liên lạc với Duy cũng không trả con hay có liên hệ gì khác.
Ngọc ném bó hoa ra sau,ba cô bạn Hân Chi và Giang tranh nhau tóm lấy bó hoa…
Tôi cười tươi nhìn Duy bên cạnh và lúc này tôi có thể chắc chắn rằng trong tình yêu bạn không phải là thứ mấy,trong tình yêu bạn chỉ có thể là duy nhất…!
The end!
– [ ]

Yêu thích: 3.4 / 5 từ (5 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN