Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
Ngoại truyện 2
GIA ĐÌNH NHÀ LIỀN 2 (FULL)
Năm năm sau,
– Ba ơi, lau đít cho Ốc
– Rồi, rồi chờ ba một chút.
Tiếng gọi của con gái khiến tôi bật cười, lạ thật, cái gì nó cũng gọi ba nó chả bao giờ gọi tôi khiến tôi hơi hơi có chút tủi thân nhưng cũng cảm thấy nhàn hẳn. Tôi lấy máy điện cho cái Thu với cái Hiền hẹn đi mua chút quần áo rồi tranh thủ trang điểm một chút. Ở ngoài phòng khách chồng tôi đang bế con bé Ốc đi tắm. Tôi ngó vào trong rồi nói:
– Chút em đi ra ngoài mua ít đồ nhé, cái Thu lại có bầu rồi, dẫn nó đi sắm ít đồ bầu.
Chồng tôi nghe vậy thì đáp lại:
– Thế chờ anh đi cùng, anh mua cho Ốc ít đồ chơi với quần áo.
– Quần áo của Ốc nhiều lắm rồi ấy, cả tủ rồi mà anh.
– Ngắn rồi em, với con gái mà, phải để con điệu chút chứ?
– Chiều nó quá không được đâu.
– Ai bắt có ba đứa em vứt nhà nội một đứa, nhà ngoại một đứa còn mỗi đứa ở nhà với anh anh không chiều nó thì chiều ai. Vả lại Ốc ngoan thế này cơ mà, chắc ghen với cả con…
Tôi nhìn mặt chồng có vẻ đắc ý thì cười thầm trong bụng, trước kia cứ nghĩ anh cuồng vợ, đến lúc đẻ con xong thì đúng là tôi bị ra rìa, từ việc chăm con, thay bỉm, cho con uống sữa, rồi giờ là ăn dặm đều do một tay anh cả. Đi làm được nghỉ trưa là liền tranh thủ về với con, như hôm nay được nghỉ là cứ bám lấy nhau.
Đẻ ba đứa con nhưng ai cũng khen tôi ngày càng trẻ ra, thực ra tôi thấy cũng đúng, hình như phụ nữ càng nhàn sẽ càng trẻ đẹp ra.
Chắc kể đến đây, mọi người đang thắc mắc vì sao chồng tôi công an tôi lại sinh ba đúng không? Thực ra tôi chỉ sinh hai lần, đầu đầu là thằng cu Thóc, sau thì đẻ sinh đôi con bé Ốc với Ngao. Cu Thóc thì mẹ chồng tôi giữ, con bé Ngao thì mẹ đẻ tôi giữ, thành ra ở nhà chỉ còn Ốc ở với vợ chồng tôi. Nói là ở với vợ chồng tôi nhưng mẹ chồng tôi từ thứ hai đến thứ sáu ngày nào cũng phải sang trông con bé đến chiều. Mà buồn cười thật, con tôi nhưng các bà lại tranh nhau giữ mới lạ, ban đầu chồng tôi không chịu, mãi về sau cũng đành khuất phục dưới lời thuyết phục của hai bên gia đình. Thực ra cũng chả gọi là giữ, bởi ông bà ngoại cũng chuyển lên phố nhà cách chung cư của tôi chỉ mấy cây số, thành ra tôi ở gần cả nội lẫn ngoại. Mẹ chồng tôi thì chỉ ở nhà, mẹ đẻ thì về hưu đâm ra tự dưng có người trông con cho vợ chồng tôi đi làm. Về phần mẹ chồng tôi, giờ mẹ thương vợ chồng tôi lắm, ngày xưa ghét là thế mà từ hồi sau vụ chị Ngọc thì bà thay đổi hẳn. Đến lúc tôi mang bầu bà cũng chẳng còn phân biệt cháu trai cháu gái, nhưng đẻ cho bà được thằng cu bà vẫn vui nhứ bắt được vàng. Bố mẹ chồng tôi vẫn ở căn nhà ấy, còn vợ chồng tôi ở riêng, bà cũng bảo chúng tôi ở riêng cho thoải mái, sau này ông bà già hẳn thì về chăm sau..Có thằng cu Thóc là bà cũng chẳng cần gì. Cả ngày bà chăm bẵm nó, được cái thằng bé rất ngoan, lại thương bà, mới bốn tuổi nhưng bà đã rèn cho nó toàn tính tốt. Về nhà là biết giúp bà lấy nước, biết làm những việc lặt vặt. Bà chiều thì chiều thật nhưng bà không dạy hư thằng bé mà dạy nó theo kiểu hiện đại. Đến lúc cu Thóc được hai tuổi hơn thì tôi đẻ Ốc với Ngao được sáu tháng thì cu Thóc đi học lớp mầm, bà lại sang trông con bé Ốc giúp. Thực ra tôi thấy cách chăm sóc cháu của mẹ chồng tôi khoa học hơn cả lớp trẻ bây giờ. Bà biết cho ăn dạm thế nào là tốt, bà rèn cho việc tự lập, tự làm những việc nhỏ từ bé chứ không để nó ỷ lại dựa dẫm.. Ngày trước cái Hiền gửi bao nhiêu sách dạy trẻ con bên nước ngoài về cho bà nên bà cứ theo đó mà dạy. Giờ cái Hiền về nước cũng được hơn hai năm rồi mà nhà nó cũng trưng đầy tủ sách dạy con.
Nhắc đến cái Hiền tôi lại nghĩ chắc chuyện của nó phải dựng thành phim mới phải. Năm năm trước sau đêm giao thừa đầu tiên lấy chồng, đến ra Giêng cái Hiền làm xong thủ tục ly hôn với Tùng sau đó đi nước ngoài. Khi được được khoảng hai tháng tự dưng nó gọi về cho tôi, vừa nghe điện thoại đã thấy nó khóc lóc. Khi ấy tôi lo lắm, không hiểu vì lý do gì tự dưng con bé lại như vậy, mãi một lúc lâu sau nó mới nói nó có bầu với Tùng được ba tháng rồi mà không biết. Tôi nghe xong thì lặng người đi, nó bảo với tôi tuy rằng tôi và nó từng mâu thuẫn với nhau, nhưng ngay lúc này tôi là người nó tin nhất. Thực sự tôi chẳng biết khuyên nó thế nào, giục về Việt Nam nhất quyết nó không về, nhưng tôi biết nó cũng không muốn bỏ con nên cuối cùng đành làm giao ước bí mật giữ kín chuyện này cho nó không nói với ai kể cả bố mẹ. Suốt thời gian cái Hiền mang bầu tôi phải gọi cho nó liên tục, chỉ bảo cho nó ăn cái này, cái kia tốt cho em bé. Con bé được cái cũng mạnh mẽ, vừa đi làm lại vừa tự chăm sóc bản thân mà không kêu than lấy một lời. Khoảng thời gian mang bầu là khoảng thời gian nhạy cảm của phụ nữ, nhưng nó luôn miệng cười nói vui vẻ, nó còn nói với tôi, vì con nên nó nhất định không được buồn. Cái Hiền từ lúc đi nước ngoài thay đổi hẳn cả tính nết, thêm chuyện mang bầu càng khiến nó trưởng thành. Lâu lâu mỗi lần trên facebook có hoàn cảnh nào đáng thương, nhất là những đứa trẻ nó đều nhờ tôi giúp nó gửi chút tiền để giúp đỡ. Thực ra tôi thấy bản chất của cái Hiền không xấu, là do trước kia mẹ chồng tôi quá nuông chiều nó mới khiến nó thành ra như vậy. Nhưng có lẽ sau những đau khổ nó trải qua thì nó đã thay đổi hơn rất nhiều. Người ta hay nói, gia đình nếu không dạy dỗ bạn tốt thì xã hội sẽ dạy bạn cách làm người, câu này có vẻ đúng với nó. Hồi cái Hiền sinh thì tôi cũng mới sinh được một tháng, trộm vía hai mẹ con nó đều mạnh khoẻ. Lúc sinh xong nó con gọi về cho tôi khóc nức nở, ở bên nước ngoài không ai thân thích, suốt thời gian mang bầu vừa đi làm vừa tự chăm sóc bản thân, đến lúc đi sinh cũng một mình đi nghĩ mà xót xa vô cùng. Đã mấy lần tôi định nói với bố mẹ chồng hoặc Tùng nhưng nó nhất quyết không cho nói, còn bảo tôi nếu nói ra nó sẽ cắt mọi liên lạc với tất cả mọi người khiến tôi vừa giận vừa thương. Nhưng rồi đến khi nó sinh xong, tôi không thể chịu được nữa mà nói với bố mẹ chồng. Ông bà nghe xong thì sốc lắm, định bay sang chăm sóc cho nó, nhưng nó không nghe, còn nói rằng nếu ông bà sang nó sẽ chuyển đi nơi khác. Nó bảo muốn tự mình chăm sóc con nó, nó muốn bản thân nó biết những kỹ năng sống để chăm con, vả lại bên đó dịch vụ rất tốt nên ông bà khỏi phải lo cho nó. Bố mẹ chồng tôi nói hết nước hết tát không được, cuối cùng đành phải nghe lời nó. Nhưng đến khi con nó được hai tuổi thì về nước sớm hơn dự định nửa năm. Đến khi trở về cả nhà mừng mừng tủi tủi ôm nhau, thằng cu trộm vía đẹp trai giống y bố nó, lại trắng trẻo, bụ bẫm vô cùng. Về Việt Nam cái Hiền lại xin luôn vào ngân hàng khác làm việc chứ không làm ở ngân hàng cũ, với bằng cấp của nó thì xin đi đâu cũng dễ. Mẹ chồng tôi vừa chăm sóc cu Thóc, lại chăm cu Bim con cái Hiền. Thế nhưng có lần cái Hiền bế thằng Bim đi Vincom mua đồ thì gặp Tùng, nghe đâu Tùng chặn cái Hiền lại rồi hỏi Bim có phải con anh ta không? Dù cái Hiền nằng nặc nói không, nhưng cái mặt thằng Bim giống bố y đúc làm sao lừa nổi Tùng. Cái Hiền từng kể với tôi rằng suốt thời gian nó chuẩn đi nước ngoài Tùng rất hay gọi nó. Anh ta muốn quay lại, muốn cả hai cho nhau một cơ hội làm lại từ đầu, muốn thử hẹn hò yêu đương lại nhưng cái Hiền không chịu. Đến khi nó đi nước ngoài, anh ta vẫn thường xuyên gọi nhưng cái Hiền sợ bản thân mềm lòng nên đã chặn số. Chặn xong thì phát hiện chuyện mang bầu, lúc này Tùng không gọi nữa mà gửi thư qua mail, anh ta nói rằng ban đầu không có tình cảm với cái Hiền, thấy cái Hiền vô lý, đanh đá thủ đoạn, nhưng đến khi ly hôn rồi lại thấy trống trải nhớ nhung. Có lẽ những ngày bên nhau đã thành thói quen, rồi khiến anh ta nảy sinh tình cảm lúc nào chẳng biết. Thế nhưng cái Hiền cứng đầu, chẳng thèm trả lời bất cứ bức thư nào. Đến khi về Việt Nam, biết thằng Bim là con mình, anh ta càng thương cái Hiền, ngày nào cũng mặt dày vác qua nhà bố mẹ chồng tôi để cầu xin cái Hiền quay về. Thực sự ngày xưa yêu tôi, tôi cũng không thấy Tùng mặt dày đến như vậy, nhưng lần này anh ta gần như bỏ hết cả liêm sỉ, bỏ cả lòng tự trọng để xin được quay lại với vợ cũ. Cuối cùng, sau gần một năm dưới sự mặt dày của thằng Tùng, sự tha thiết của vợ chồng bà Cúc Mai, và sự thuyết phục của bố mẹ chồng tôi cái Hiền cũng quay lại với Tùng. Hai đứa còn tổ chức một đám cưới nho nhỏ cho thằng cu Bim làm phù rể mới kinh. Đấy, trước kia cái Hiền lúc nào cũng chạy theo Tùng, một lòng yêu thương anh ta.Vậy mà bây giờ Tùng còn cuồng vợ hơn cả chồng tôi cuồng con. Nghe đâu anh ta lâu lâu còn ghen với thằng cu Bim, bảo nó chiếm mất người phụ nữ anh ta yêu. Đúng là tình yêu là điều diệu kỳ thật đấy, tôi nghe Trường kể, Tùng từng tâm sự với anh, nói rằng trước kia anh ta cứ mãi đắm chìm trong quá khứ nên mới không cho cái Hiền cơ hội. Vả lại hồi đó cái Hiền cũng thủ đoạn thật nên anh ta thấy sợ, nhưng sau rồi từ vụ chị Ngọc cái Hiền như trầm lặng hơn, thay đổi hơn. Chỉ có điều chưa kịp cảm nhận sự thay đổi ấy hai người đã ly hôn. Đến khi cái Hiền sang nước ngoài anh ta mới nhận ra trong lòng đã yêu nó từ bao giờ chẳng hay. Giờ cái Hiền về, ông bà Cúc Mai chiều nó lắm, nhưng nó cũng chẳng còn là con bé lười biếng như trước mà đã trở thành người vợ đảm đang rồi.
Nói đến chị Ngọc, nghe đâu ở trong tù chị phát điên. Cái tin chị Ngọc phát điên cả làng cả tổng biết thế nhưng chẳng ai thèm quan tâm. Mãi đến sau này tôi thấy thương thương có đi thăm chị ta, nhưng chị ta chẳng nhận ra ai cứ ngồi lẩm bẩm một mình. Cũng may thằng cu Bin được anh Dũng nuôi nên tôi thấy yên tâm phần nào. Mấy lần gặp thấy thằng bé bụ bẫm hơn trước tôi cũng nhẹ lòng hẳn đi.
Anh Nối thì mới mở thêm mấy chi nhanh nhà hàng ở dưới này, nên anh cứ đi đi về về suốt. Anh Nối với cái Thu lấy nhau cũng gần bốn năm rồi, thế mà tôi vẫn chẳng thể gọi cái Thu là chị dâu. Nó cũng bảo thôi họ nhà ai người đấy gọi, nhưng con tôi bắt buộc phải gọi con nó là anh chị. Chuyện cái Hiền như trong phim thì chuyện anh Nối với cái Thu cũng chẳng khác gì. Câu chuyện của hai người một cách chi tiết là thế này. Hai người được mai mối nhưng đều không muốn đi đành nhờ người khác. Ấy vậy mà duyên số run rủi thế nào lại cùng ngồi ngay quán café lại còn cùng một bàn mới sợ. Lúc ấy anh Nối đang quan sát và nghĩ cái Hạ là cái Thu, còn cái Thu thì lại nghĩ thằng Quang là anh Nối. Cho đến khi bạn anh Nối gửi ảnh qua tin nhắn, thì hỡi ôi cả hai mới phát hiện ra người đối diện mình mới đúng là đối tượng đang mai mối. Anh Nối thấy cái Thu xinh xắn, cao ráo còn cái Thu thấy anh Nối đẹp trai phong độ nhưng vì sĩ diện nên chẳng ai dám nói ra. Mãi sau anh Nối mới mặt dày bắt chuyện thử, rồi có nói chuyện qua lại. Nhưng sau đợt đó về, anh Nối biết chuyện cái Thu vẫn thích Tùng thì buồn lắm nên im re, còn cái Thu nghĩ anh Nối không thích mình cũng chẳng ho he gì. Mãi sau đợt Tết tôi về đả thông tư tưởng cho cả hai thì mới bắt đầu tìm hiểu nhau. Ấy thế mà đùng một cái hai tháng đã đòi cưới. Đấy, lúc giục thì giục cho bằng được mà lúc cưới thì đôi bên gia đình đều ngạc nhiên. Tuy có chút lằng nhằng về cách xưng hô nhưng họ hàng ai cũng ủng hộ. Anh Nối vừa đẹp trai lại giỏi, cái Thu thì xinh lại thông minh đâm ra chẳng ai phản đối. Cưới được một năm thì cái Thu đẻ một đứa con gái, giờ thì đang mang thai một thằng cu được bốn tháng rồi. Nó ở cùng bố mẹ tôi, anh Nối thì cứ ba ngày trên Hà Nội, bốn ngày về nhà. Bố mẹ tôi thì thương cái Thu hơn cả con ruột, con bé chăm chỉ lại ngoan ngoàn nên không thương sao được. Cái Thu cũng thương ông bà, nó còn bảo nhiều khi nghĩ ông bà là bố mẹ đẻ chứ không phải bố mẹ chồng, bởi tâm lý chả khác gì bố mẹ nó.
Bố mẹ tôi về hưu nên ở nhà buồn buồn may có hai cháu nội ngoại cho ông bà đỡ cô đơn.
Còn tôi, thực ra tôi không biết nên nói về mình thế nào. Người ta có câu khổ trước sướng sau hình như đúng với tôi, tương lai còn dài tôi không dám nói trước, nhưng ít nhất trong năm năm qua đến nay là khoảng thời gian hạnh phúc vô cùng. Sau những mâu thuẫn, những cãi vã, những đau khổ trong cuộc đời tôi đã được mẹ chồng yêu quý, bà thường nói với tôi rằng, nếu như tôi là người khác chắc chắn sẽ không tha thứ bao dung để bà có cơ hội sửa đổi. Thực ra tôi cũng từng hận bà đến thấu xương thấu tuỷ nhưng rồi dần dà tôi nhận ra nêu cứ mãi ôm hận thù trong lòng thì chính tôi mới là người đau khổ nhất. Trên đời này tôi tin rằng dù chỉ cần dùng sự chân thành thì đều có thể xoay chuyển được mọi chuyện. Ít nhất tôi còn may mắn hơn rất nhiều người, bởi ngay cả khi mẹ chồng tôi và cái Hiền tệ bạc thì tôi cũng còn có chồng, có bố chồng bênh vực bảo vệ. Lại nói về chồng tôi, thật sự tôi không biết phải dùng những mỹ từ nào để nói về anh cho phải. Tôi chỉ biết rằng có lẽ kiếp trước tôi phải tu khá lâu kiếp này mới được gặp một người đàn ông như vậy. Một người đàn ông biết bảo vệ tôi trước mọi phong ba bão táp trong cuộc đời, anh chẳng cần gào lên với thế giới này là anh yêu tôi đến nhường nào, cũng chẳng thủ thỉ vào tai tôi rằng anh thương tôi nhiều bao nhiêu mà tôi cũng vẫn cảm nhận được sự chân thành anh dành cho tôi, cho gia đình nhỏ này. Nhiều người có thể nhận xét chồng tôi là gã đàn ông khô khan nhạt nhẽo, nhưng có lẽ chỉ có tôi mới hiểu rằng ở cái tuổi này tôi không còn cần một tình yêu lãng mạn sến súa mà chỉ cần bình yên. Khi tôi mang bầu, anh chẳng để tôi đụng tay đụng chân bất cứ việc nặng nhọc gì, cơm hai bữa anh nấu, sữa anh pha dù cho tôi có làm được anh cũng nhất quyết không chịu. Đến khi sinh con, cũng là anh chăm. Anh nói với tôi rằng tôi đã vất vả chín tháng mười ngày, rồi lại vất vả vượt cạn sinh ra cho anh những đứa con thì hãy để cho anh được chăm sóc nó thay tôi, cho tôi được nghỉ ngơi. Thực ra tôi không thấy vất vả, tôi thấy hạnh phúc, thấy thiêng liêng khi được làm mẹ. Tôi cũng muốn tự tay chăm sóc con của mình, thế nên dù bà nội có đón cu Thóc, hay bà ngoại có đón Ngao thì cuối tuần nào tôi vẫn phải mang con về cho bớt nhớ nhung. Chồng tôi chẳng mấy khi nói những lời sến sẩm với tôi, nhưng anh luôn khiến tôi thấy tin tưởng và an toàn. Chỉ cần anh đụng đến tôi, anh sẵn sàng dẹp bỏ cái mác công an để bảo vệ tôi. Anh thường nói với tôi, đến những người mình yêu thương còn chẳng bảo vệ được thì sao có thể bảo vệ được Tổ Quốc. Mỗi ngày về đến nhà anh đều tạo cho tôi cảm giác gỉan dị mà thân thương. Anh chẳng ngại thay bỉm, thay tã cho con, chẳng ngại bẩn, chẳng ngại khó, đêm hôm con khóc anh cũng lọ mọ dậy pha sữa cho con. Anh còn chẳng cho tôi đụng vào vì chê sợ tôi vụng về không biết làm.
Tôi chẳng cần một tình yêu oanh oanh liệt liệt, tôi chỉ cần một người yêu tôi yên yên bình bình cùng tôi đi qua mọi giông bão. Tôi chẳng cần một người đàn ông phô trương với cả thế giới rằng tình yêu anh ta dành cho tôi nhiều thế nào, tôi chỉ cần một người có thể chấp nhận mọi khiếm khuyết của tôi, khi ốm khi đau có thể bên cạnh chăm sóc, việc nhà việc cửa cùng nhau làm. Tôi chẳng cần một người đàn ông xuất chúng giỏi giang chỉ cần một người dám bảo vệ tôi khi tôi đúng, dám chỉ cho tôi những điều tôi sai. Tôi chẳng cần một người đàn ông đẹp trai như tài tử, chỉ cần một người yêu thương tôi ngay cả khi tôi xấu xí nhất. Mà Trường thì hoàn toàn làm được những điều đó, thậm chí làm rất tốt. Trong tình yêu, mỗi người một quan điểm khác nhau, nhưng tôi nghĩ rằng chỉ cần ở cạnh một người mình yêu mà anh ta cũng yêu mình thế là đủ. Dù cho thế giới có nói gì, chỉ cần cảm nhận của tôi là hạnh phúc thì đâu còn gì nuối tiếc.
– Vợ ơi, anh xong rồi, em lái xe nhé
Tiếng chồng tôi cất lên kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ miên man, tôi nhìn anh một tay cầm túi bỉm sữa, khăn màn, một tay bế con đầu tóc còn chẳng kịp chải vừa buồn cười lại vừa thương thương liền nói:
– Anh đưa con em bế cho, vào chải lại đầu với thay lại bộ quần áo đi.
– Sao phải chải, anh để thế này đẹp trai mà, bộ này cũng đẹp còn gì?
– Đẹp cái gì, bộ này mặc ở nhà thôi
– Chắc sợ chồng xấu, xì, Ốc đứng dây ba vào thay quần áo rồi ra nhé.
Con bé Ốc thấy vậy xị mặt ra tụt xuống rồi nói:
– Ba thay nhanh lên nha ba, ba vẫn đẹp trai nhất nhà.
Khiếp cái chị này hai tuổi mà nói như bà cụ non, lúc nào cũng ba đẹp trai nhất nhà mà tôi có nịnh đứt hơi cũng không bao giờ khen. Đẻ con gái ra là thế đấy, chỉ bám ba nó không rời. Đến khi Trường thay xong quần áo đồng hồ cũng chỉ năm giờ chiều. Anh bế Ốc ra ngoài còn tôi xuống gara lái chiếc xe ô tô lên rồi chở sang Vincom. Hôm nay anh Nối về nên chở cái Thu đến từ trước, vợ chồng cái Hiền cũng có mặt ở đấy sẵn rồi. Tôi bước xuống xe giơ tay định bê thì con bé Ốc đã ôm chặt lấy Trường. Anh nhìn tôi hí hửng nói:
– Chắc lại ghen với con.
Tôi xì một tiếng, lâu lâu trêu với anh là từ hồi đẻ hai đứa con gái tự dưng giống như bị ra rìa anh lại trêu lại là tôi ghen với con bé. Anh thấy tôi xị mặt ra lại đưa tay lên véo má tôi một cái nói tiếp:
– Thực ra anh thương vợ nhiều lắm, Ốc, Ngao Thóc gì cũng chả bằng vợ. Nhưng mà con gái sau này đi lấy chồng, sống với mình có hai mấy năm là theo thằng khác, anh phải tranh thủ bên con sau này đỡ nhớ. Đẻ con gái thiệt thòi vợ nhỉ, đúng là nuôi vợ thằng khác.
Tôi bật cười đáp lại:
– Thế sao lúc nào anh cũng thích có con gái, hồi đẻ thằng Thóc anh cứ cả ngày thở dài thở ngắn muốn có con gái còn gì.
– Thì anh thích con gái, nhưng nghĩ sau này nó bỏ hai ông bà già này theo giai mà anh lại não nề hết lòng mề ruột gan. Sau này cái Ốc với cái Ngao anh cho lấy chồng cách nhà mình 3km đổ lại thôi. Chứ không cho lấy chồng xa đâu.
– Gớm nó yêu vào rồi xa mấy cũng lấy thôi
– Nhưng anh không cho, thằng nào muốn làm con rể anh phải vượt qua ải của anh trước.
– Khiếp anh vô lý quá đấy.
– Kệ anh, con anh mà. Nó mà lấy chồng xa anh khóc cạn nước mắt vì nhớ mất, không chịu nổi đâu
– Thôi ông tướng ạ, ngày xưa tôi cũng bỏ nhà xa mấy trăm km theo ông đến đây đấy thôi
– Thì vậy anh mới thương vợ nhất trên đời còn gì.
Tôi không đáp nữa, khô khan thế mà lâu lâu nịnh vợ cũng ngọt phết chứ chẳng đùa. Bên trong toà nhà to lớn, thằng Bim chạy ù ra bám vào chân rồi rồi nói:
– Bác Liền, anh Thóc đâu?
Tôi cúi xuống bế thốc nó lên thơm vào má nó rồi nói:
– Anh Thóc hôm nay đi chơi với bà rồi, chút anh đến sau.
Nói xong tôi cùng Trường bước vào, nãy tôi đã gọi cho mẹ chồng, bà đi ăn đầy tháng cháu của bạn nên mang thằng Thóc theo. Chút ăn tối cả nhà sẽ ra Gogi ăn, cuối tuần nào cũng vậy cả nhà tôi nội lẫn ngoại đều phải tụ tập ăn uống một ngày cho đã. Cái Hiền thấy tôi bế thằng Bim thì khẽ nói:
– Bác để nó xuống đi, cứ thấy bác là đòi bế cho quen đi.
Thế nhưng tôi vẫn không buông, thơm má nó mấy cái rồi đáp:
– Nó quý bác nó mới bám bác chứ Bim nhỉ. Bác bế chút cho đỡ nhớ.
Tùng thấy vậy thì cười xoà quay sang nói với cái Hiền:
– Vợ đẻ thêm mấy đứa nữa đi, Bim cũng lớn rồi,
Cái Hiền quay sang bĩu môi không đáp, Tùng thấy vậy lại tiến lại gần thơm thơm lên tóc cái Hiền mặc chỗ đông người rồi nói:
– Lại giận anh à, đẻ đi anh chăm mà, trước em sinh thằng Bim anh chả được chăm vợ bầu, chả được chăm con lúc nhỏ gì cả.
– Thôi đi, tôi chịu bao khổ cực vất vả để sinh con cho anh nơi đất khách quê người. Tôi không đẻ nữa đâu, nghĩ lại cái thời kỳ đó đến giờ còn sợ hãi, một mình đi đẻ tủi thân..
– Thì giờ vợ đẻ đi, có anh bên cạnh rồi,
– Không!!
– Không cái gì mà không? Không cũng có bầu rồi
Cái Hiền nghe vậy thì trợn mắt hỏi lại:
– Anh nói cái gì vậy?
– Còn cái gì nữa, em nghĩ em tắc kinh do nội tiết chắc, xin lỗi đi, anh chọc thủng cả hộp ba con sói cả tháng nay rồi.
Tôi nghe xong thì bật cười thành tiếng, còn cái Hiền giơ tay đấm thùm thùm vào người Tùng rít lên:
– Anh dám lừa tôi, bảo sao dạo này tôi thấy người khang khác, đồ lưu manh.
Ở bên cạnh anh Nối với cái Thu cũng không kìm được bật cười khanh khách. Tôi đặt thằng Bim xuống rồi lôi cái Hiền với cái Thu lên tầng để cho ba gã đàn ông với ba đứa con nít bên dưới. Cái Hiền vẫn chưa hết tức giận nghiến răng ken két nói:
– Hăn ta dám chọc thủng bao, có điên không cơ chứ. Đã bảo không đẻ nữa rồi giời ơi là giời, tức chết mất thôi.
Cái Thu thấy vậy bĩu môi:
– Gớm nữa, người ta mong có con chả được, có con là có phúc đấy bà Hiền ạ. Đẻ đi, bà Liền còn đẻ tận 3 đứa cơ mà, ông Tùng chắc mong con quá mới làm vậy. Thôi thế tôi với bà lên mua luôn quần áo bầu cho rồi.
Tôi gật gù, kéo hai đứa nó lên mua cho mỗi đứa mấy bộ dứoi sự hởn hở của cái Thu và sự tức giận của cái Hiền. Ba chị em cứ mải mê mua sắm đến gần bảy giờ chồng tôi gọi xuống Gogi mới lững thững xuống. Bố mẹ chồng tôi và bố mẹ đẻ tôi đã đến đầy đủ. Mẹ chồng đẩy thằng Thóc lên cho tôi rồi nói:
– Đưa cái Ốc với Ngao sang bà chơi tý, này trả anh Thóc cho chị Liền.
Tôi ôm thằng cu Thóc vào lòng, thơm miết lên má rồi hỏi bố chồng:
– Hôm qua bố lên nhà bà nội bà khoẻ không? Con anh Phong có lớn không?
– Bà vẫn khoẻ, con thằng Phong trông cũng nhỉnh hơn, mới được có hơn tháng mà trộm vía lắm.
Tôi gật gật đầu, vợ anh Phong mới đẻ được hơn tháng, chị Hà cũng mới đẻ được hơn tháng, thấy bảo năm nay lợn vàng nên ai cũng săn thì phải.
Trong phòng tiếng cười nói của đám trẻ con khiến tôi cứ phải cười liên tục, mẹ chồng thì ôm chặt hai đứa cháu gái song sinh thơm miết không thôi.
Tôi nhìn xung quanh chợt cảm thấy hạnh phúc nghẹn ngào, trời bên ngoài đã tối sầm mà lòng tôi lại như đang toả nắng. Có lẽ hạnh phúc chẳng đâu xa vời, hạnh phúc chỉ là những điều giản đơn thế này mà thôi
END
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!