Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)
Phần 14
Khóc một lúc, tôi liền lau nước mắt, lâu lắm rồi tôi cố gắng nhẫn nhịn vì con nên tập làm quen với sự khó chịu của mẹ chồng. Nhưng đến hôm nay quả thực là tôi không thể kìm nén nổi sự tủi thân. Tuy nhiên tôi cũng thấy được an ủi phần nào, bởi ít nhất tôi biết bố chồng tôi luôn bênh vực tôi. Vả lại thực ra cũng đúng thôi, một đứa nhà quê như tôi lại bước chân vào một gia đình giàu có như Vậy chẳng khác gì chuột sa chĩnh gạo, làm gì có mấy bà mẹ vui vẻ chấp nhận điều đó. Thà như cái Hiền với Tùng, thế mới là môn đăng hộ đối, thế mới là xứng đôi vừa lứa. Tôi không thể trách mẹ chồng được, mẹ là mẹ của chồng tôi sao tôi lại trách bà được cơ chứ.
Nghĩ vậy thôi, lòng tôi cũng nhẹ đi đôi phần. Khi về đến nhà, mới bước vào cổng tôi đã thấy mùi thức ăn thơm phức bốc lên. Tiếng người cười nói xôn xao, dì Thuận với cô Thành đang bê thức ăn dọn lên, bố tôi với chú Công rót mấy chai rượu ra chai, còn mẹ tôi lúi húi dưới bếp đang nấu đồ. Thấy tôi dì Thuận liền kêu lên:
– Cái Liền về rồi mọi người ơi, ôi giời trông xanh xao quá cháu ơi.
Tôi bỗng dưng xúc động đến nghẹn ngào, kéo valy vào nhà hít hà cái mùi thơm nức của miến nấu măng. Dì Thuận bảo, mấy hôm nay cả họ cứ đi mua đồ chuẩn bị đám cưới, cỗ nhà tự nấu chứ không ra nhà hàng trên phố nên mẹ Hoà phải huy động hết anh chị em họ hàng rồi làng xóm đến giúp. Hôm nay thì chỉ có các cô dì chú bác trong họ đến bàn chuyện cưới xin, nhưng hôm ăn áp rạp thì mời cả hàng xóm đến vì họ là người nấu cỗ chính.
Đám cưới ở quê vui lắm, không giống trên phố chỉ việc ra nhà hàng ăn là về. Ở đây một nhà có cỗ, cả làng đến giúp, nấu nướng băm vằm rộn ràng như Tết.
Tôi kéo valy vào phòng ngủ rồi xuống bếp, mẹ tôi vừa thấy tôi đã nói:
– Sao mà gầy xanh gầy xao thế con?
– Con đâu gầy đâu, béo lên mấy cân ấy.
– Béo cái gì, trông như con mắm ấy, ăn nhiều vào cho con nó khoẻ.
Tôi vâng vâng dạ dạ, mấy mẹ mà lúc nào cũng thế, dù tôi có béo mẹ tôi cũng vẫn chê gầy, cơ mà chê vậy thôi nghe xong cũng thấy tình cảm lắm. Mẹ tôi xua xua tay giục tôi lên nhà rồi nói:
– Thôi lên nhà mà ngồi đi, bụng mang dạ chửa chui xuống đây làm gì.
– Để con giúp mẹ, bình thường con vẫn làm được mà.
– Thôi, có dì Thuận, cô Thành với cái Như cái Hoa rồi, lên mà bảo thằng anh mày đi kiếm cho mẹ đứa con dâu đi. Mẹ ngứa mắt với nó lắm rồi, cho nó phắn đi nhanh nhanh.
– Ôi giời, mẹ nói còn chẳng nghe con nói sao nghe.
Mẹ tôi không nói nữa mà thở dài thườn thượt, cái chuyện anh Nối chưa có người yêu là vấn đề muôn thuở của nhà tôi rồi. Chắc mẹ tôi cũng chán chẳng buồn giục nữa. Tôi thì cũng hơi sốt ruột, nhưng tôi nghĩ anh muốn tập trung cho sự nghiệp nên thôi.
Dì Thuận thấy tôi đứng dưới bếp cũng kéo tôi lên rồi nói:
– Gớm nữa, cháu dì sắp làm cô dâu rồi, chỉ cần xinh đẹp thôi chui vào đây làm gì, ra mà ngồi chơi với em My với em Mai kia kìa. Đề dì vào phụ mẹ mày sắp xong rồi.
Tôi chẳng còn cách nào khác đành ra ngoài, nhưng lòng lại nặng trĩu, bỗng dưng thương mẹ, thương dì và cô mình vô cùng.
Cái Mai, cái My đang ngồi dưới gốc mít thấy tôi liền đồng thanh gọi:
– Chị Liền, ra đây ngồi tâm sự. Khiếp, sắp lấy chồng phố dạo này bơ hội này ghê.
Tôi bật cười nhìn hai đứa nó, hai đứa năm nay mới mười tám tuổi, là chị em sinh đôi con nhà dì Thuận chú Hiếu. Cái My là em, Mai là chị cơ mà tôi lại có cảm giác My mới là chị. Bởi con bé đanh đá và lắm mưu mẹo hơn cái Mai rất nhiều.
Nhà dì Thuận không ở gần nhà tôi, dì theo chú lên tận Hải Phòng sống nên mấy chị em tôi cũng ít có cơ hội gặp nhau. Hồi bé tôi mỗi dịp nghỉ hè tôi hay được mẹ cho lên nhà dì, tuy nhiên từ lâu lắm rồi cứ bận học hành rồi việc làm, tôi cũng chẳng còn được lên ấy nữa.
Không hiểu sao từ nãy về nhà, cho đến tận bây giờ cứ thấy sống mũi cay xè, nghĩ lại tuổi thơ cũng như chực khóc. Có lẽ, bởi tôi nhạy cảm quá, hay do sắp cưới mà bỗng dưng lại thấy mình yếu đuối đến lạ.
Hôm ấy, ăn cơm xong tôi cũng chẳng phải rửa bát, thế mà tôi lại chẳng thấy quen chút nào, cứ thấy khó chịu làm sao ấy. Nhưng mẹ Hoà bảo, còn mấy ngày nữa cưới rồi, mẹ muốn tôi được nghỉ ngơi để cho rạng rỡ nhất vào ngày cưới.
Buổi tối, tôi nằm mãi mà chẳng thể ngủ được, lúc tôi về có mượn tạm máy mẹ gọi cho Trường thông báo đã về đến nhà còn nhờ anh cất hộ cái điện thoại tiện nhờ anh gửi lời đến bố mẹ chồng.
Mấy ngày nữa là đến đám cưới rồi, bỗng dưng tôi lại chẳng còn hào hứng nữa. Có lẽ những lời nói của mẹ chồng tôi hôm nay đã tác động tâm lý của tôi rất nhiều.
Chợt bên ngoài có tiếng cạch cửa, tiếng mẹ tôi cất lên rất nhẹ:
– Ngủ chưa con?
– Con chưa,
– Thế mẹ sang ngủ cùng nhé.
– Vâng ạ, mẹ cầm gối sang không?
– Mẹ cầm đây rồi.
Nói rồi mẹ tôi vén màn chui vào, tôi khẽ xoay người ôm lấy mẹ rồi nói:
– Con gái sắp đi lấy chồng mẹ nhớ hả?
– Nhớ chứ sao không, về nhà chồng rồi chả như nhà mình đâu, nhà thằng Trường lại giàu có như vậy, con càng cần cố gắng nhiều hơn. Mẹ nói thật, xích mích trong gia đình luôn luôn có, nhưng mỗi người phải nhường đi một chút. Giời không chịu đất thì đất phải chịu giời, kể cả mối quan hệ vợ chồng, hay chị dâu em chồng, mẹ chồng nàng dâu cũng phải nhớ lấy điều đó. Chứ giờ nhà mình bình thường, nhà người ta thì giàu, mẹ cứ thấy lo lo sao ấy. Lấy chồng giàu nói thật, sướng thì có sướng nhưng lo nhiều hơn, dù sao cũng phải biết sống để người ta không chê mình con nhé
Tôi chợt nghẹn ứ, người ta chê con rồi đó mẹ, nhưng rồi sợ mẹ lo lắng liền đáp:
– Con hiểu rồi mà, mà mẹ này, nếu sau này có con dâu mẹ có thương con dâu mẹ không?
– Có chứ sao không? Là con mình mà, con dâu, con rể, con giai, con gái đều là con trong nhà cả. Lấy con mình, yêu thương con mình cũng chính là con của mình luôn.
– Nhưng mẹ sẽ quý con dâu hơn hay con gái hơn, mẹ có thiên vị con gái hơn không?
– Không! Thực ra thì tình cảm với con gái thì chắc chắn nhiều hơn con dâu rồi, vì con gái nó ở với mình hai mấy năm mà, lại còn dứt ruột đẻ ra. Nhưng mà sau này con gái đi lấy chồng, con dâu lại lấy con trai mình, thì đó là phúc của mình. Tự dưng được một đứa xa lạ nó gọi là mẹ, chẳng sướng chết đi à. Ông trời thương, ông trời mới cho mình con dâu đấy con ạ. Vì bố mẹ nó nuôi nó mấy chục năm, tự dưng nó bỏ nhà nó đi về nhà mình, ban đầu mình cũng không đùng phát thương nó như con gái ngay được, nhưng cứ nghĩ nó chịu thiệt thòi lấy con trai mình rồi chẳng còn được bao bọc trong vòng tay bố mẹ đẻ nữa là sẽ thương thôi. Haizzz nhưng thằng Nối, giờ đến mống người yêu cũng không có thì nói làm gì. Càng nghĩ càng tức…
Tôi không dám hỏi thêm nữa, đụng vào chuyện chị dâu mẹ lại nghĩ đến anh Nối, rồi tội anh ấy ra.
Đêm hôm ấy, hai mẹ con tâm sự thủ thỉ nhiều lắm phải đến quá nửa đêm mới ngủ. Lâu lắm rồi tôi mới có giấc ngủ ngon như vậy…
Hai ngày sau đó, cả nhà tôi từ ngõ vào rộn ràng lắm. Tiếng nhạc đám cưới quê vang cả khu xóm nhỏ, tôi không có điện thoại, nên chỉ lâu lâu mượn của mẹ hoặc anh Nối gọi cho chồng một chút. Còn lại đa số thời gian đều là ở nhà, hoặc cùng cái Mai với cái My ra đồng chơi.
Ở nhà các thím, các mợ, cô dì chú bác làm hết việc, tôi với hai đứa nó vào còn bị đuổi ra nên đành phải tìm thú vui khác. Về quê thích thật đấy, chẳng có khói bụi ồn ào như trên phố, có lẽ chỉ ai ở quê như tôi mới hiểu được cái mùi đồng quê gây nghiện thế nào.
Rồi cuối cùng cũng đến ngày cưới, trước đêm đó tôi không ngủ được, nằm tâm sự với cái Mai, cái My đến tận sáng. Lúc gà vừa gáy, tôi đã thấy tiếng dép của mẹ loẹt quẹt ngoài sân, xem đồng hồ mới chỉ bốn giờ. Tôi liền hé cánh cửa ra rồi khẽ gọi:
– Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế.
Mẹ tôi chỉ chỉ xuống bếp rồi nói:
– Mẹ nấu nồi cháo cho mấy dì, mấy cô ăn sáng rồi còn nấu nướng.
Tôi nhìn ra ngoài trời, còn tối đen thui chỉ có mấy bóng đèn tuyp trắng mẹ mới bật, liền đứng dậy khoác áo ra ngoài. Cái Mai thấy tôi dậy cũng dậy theo, còn My thì càu nhàu:
– Mới sớm mà, dậy làm gì.
– Chị dậy xuống xem có gì làm không, My cứ ngủ đi.
Nói xong tôi lặng lẽ bước ra ngoài, cái Mai cũng đi theo rồi nói:
– Để em đi cùng chị, xuống xem bác có gì cần làm không em giúp.
Tôi cũng không từ chối, khẽ nắm tay nó đi xuống bếp. Mẹ tôi thấy hai đứa thì chau mày:
– Sao không ngủ đi, dậy làm gì hai đứa,
– Con không ngủ được, mẹ để con đập hành cho nhé.
– Thôi, mẹ làm xong rồi, lên ngủ đi con, còn sớm lắm.
Tôi nhìn mẹ, bỗng dưng nước mắt tuôn rơi, mẹ tôi thấy vậy liền nói:
– Ơ, sao lại khóc, sao thế con?
Cái Mai nhanh nhảu đáp:
– Chắc chị sắp đi lấy chồng nên nhớ bác đó, mà bác đưa con xào thịt cho.
Mẹ tôi mắt cũng rớm lệ sụt sịt để mặc cái Mai lấy hộp thịt được mẹ xay từ hôm qua bác lên bếp. Tôi nghẹn ngào mãi cuối cùng mới nói:
– Mẹ vất vả quá…
Mẹ tôi thấy vậy thì lau nước mắt rồi cười khì:
– Vất vả gì chứ, vui mà con. Con thấy không, nhờ đám cưới này mà cả họ hàng mới được tụ tập, rồi tình làng nghĩa xóm khăng khít hơn. Cả đời mẹ được có hai đứa con, được có hai lần thế này thôi, vất vả mấy mẹ cũng vui.
Tôi nghe mẹ nói, cũng thấy đỡ nặng lòng hơn, cúi xuống nhặt hành cùng bà rồi đưa lên cho cái Mai nấu.
Sau khi nấu xong cháo, tôi với cái Mai lại bê nồi ra ngoài cho mọi người ăn, sau đó mới vào rửa mặt mũi chân tay. Lúc này trời cũng đã sáng, cái My cũng đã dậy, liền giục tôi thay bộ áo dài ra nó còn trang điểm cho.
Tôi không biết nó trang điểm cho tôi bao lâu, đến khi ngoảnh lên đã đến sáu giờ hơn, bên ngoài tiếng dao thớt nghe vui tai đến lạ. Bỗng dưng lòng tôi cứ rộn ràng, hồi hộp kinh lên được. Tám giờ là giờ ăn hỏi, đôi mắt tôi cứ dán vào đồng hồ, từng khắc từng khác. Mấy chuyện không vui về mẹ chồng tôi cũng quên tịt, hôm nay thôi tôi chính thức là con dâu bà, chính thức là người một nhà. Mẹ tôi nói rồi, đất không chịu giời thì giời phải chịu đất. Tôi chịu đi một chút cũng chẳng mất mát gì, mà hình như giờ tôi lại thấy thương thương bà mới lạ. Hoá ra mọi chuyện to tát thế nào, chỉ cần bình tĩnh lại cũng hoá nhỏ bé tầm thường.
Tôi cứ ngồi trong phòng, đếm từng giây một, cho đến khi bên ngoài có tiếng nói cười xôn xao, tiếng pháo giấy nổ đoàng đoàng chợt giật mình ngó qua khe cửa. Đây rồi, chồng tôi đang bước vào, chỉ tiếc khe cửa hẹp quá tôi chỉ nhìn thấy bóng dáng cao lớn chứ không nhìn được mặt anh.
Mãi đến gần mười giờ, cánh cửa phòng mới hé ra, Trường bước vào cười cười nói:
– Vợ…
Nghe anh nói xong, bỗng dưng tim tôi ngừng mất nhịp, eo ơi từ vợ anh hay nói mà sao lúc này nghe thiêng liêng đến lạ.
Nói rồi anh đưa tay ra, nắm lấy tay tôi sau đó dẫn ra ngoài, toàn người quen, thế mà tự dưng tôi lại xấu hổ, nhận lấy ấm trà rót nước cho bà nội, cho bố mẹ chồng…
Mẹ chồng nhìn tôi cười tươi nói:
– Con dâu mẹ hôm nay xinh ơi là xinh ấy, bình thường đã xinh rồi hôm nay còn xinh gấp mấy lần.
Tôi nghe bà nói thì vui lắm, cũng dặn lòng bỏ qua hết chuyện cũ…
Mọi quy trình đám cưới của tôi chẳng khác gì hôm đám cưới cái Hiền, chỉ có điều tôi là nhân vật chính nên cảm xúc khác hẳn…
À, mà hôm nay cái Hiền với Tùng đều không xuống, mẹ chồng tôi bảo cái Hiền ốm nghén chẳng đi được đâu nên tôi cũng không hỏi thêm gì. Nhưng tôi đoán lý do chắc cũng giống lần trước mẹ tôi không cho tôi đưa nó về nhà chồng bởi vì đang có bầu.
Sau khi đám cưới xong, nhà chồng tôi đánh hết xe ô tô vào cổng làng đón bên nhà gái lên phố. Mấy thím hàng xóm trầm trồ bàn tán:
– Cái con Liền này tốt số thật đấy, kiếm được thằng chồng công an lại còn giàu có, bao giờ con tôi mới được thế này.
– Nhưng cái Liền nó cũng đẹp gái, lại thông minh giỏi giang nữa, chứ con bà đã xấu còn học dốt, ma nào nó thèm
– Thôi đi nhá, con tôi hơi bị đẹp đấy, sau này nó lấy chồng đại gia cho bà sáng mắt lên.
Tôi nghe xong, chợt thở dài, bỗng dưng lại có cảm giác giá trị của bản thân bị hạ thấp một bậc khi lấy chồng giàu.
Đoàn người đưa dâu nối phía sau, mẹ tôi không đưa tôi về nhà chồng, bà ở lại tôi mới bắt xe lên, chỉ có vợ chồng dì Thuận, vợ chồng cô Thành, anh Nối, và cái Mai cái My. Khi tôi định bước lên xe, cái My liền nói:
– Chị Liền ơi chị Liền, bác Hoà nhớ chị hay sao khóc nhiều quá.
Tôi không kìm được liền ngoảnh mặt lại, mẹ tôi nước mắt lưng tròng đứng ở bờ ruộng nhìn lên. Bỗng dưng mẹ chồng tôi hơi gắt lên:
– Liền, con bị làm sao thế, mẹ vừa dặn con đi ra khỏi nhà đừng quay mặt lại rồi cơ mà.
Tôi nghe mẹ chồng nói xong, giật mình lý nhí nói:
– Con xin lỗi.
– Lỗi với chả lầm,
Nói rồi mẹ chồng tôi vòng qua trước mặt, lúc đi qua tôi còn thấy bà rít lên:
– Gớm nữa, khóc với chả lóc. Chuột sa chĩnh gạo còn bày đặt khóc, con tôi nó ngu dại nó rước đi cho rồi không thấy phúc thì thôi còn khóc.
Tim tôi khẽ nhói lên, nhìn Mai với My đằng sau đang co rúm lại, cũng may chỉ có tôi và hai đứa nó đứng đây liền quay lại nói:
– Hai đứa đừng nói gì nhé, mọi người lại lo.
Nói rồi tôi bước lên xe trước, một lúc sau Trường đi vệ sinh xong mới chui lên. Chú Đằng lái chiếc xe, từ từ ra khỏi cổng làng, tôi nhìn hai hàng lúa cứ lùi lại phía sau, lại nhớ đến hình ảnh mẹ tôi đứng bên bờ ruộng nhìn theo tôi nước mắt lưng tròng bất chợt nước mắt lại tuôn ra.
Chồng tôi thấy vậy liền kéo tôi vào lòng rồi nói:
– Thôi nào vợ, lớn rồi, đừng khóc. Tối mẹ lên rồi mà.
Tôi không đáp lại, anh cứ nghĩ chỉ bởi vì tôi nhớ mẹ mà khóc, nhưng anh đâu biết, ngoài nhớ mẹ, tôi còn nhớ cả làng quê, nhớ những ký ức thơ bé và hơn hết còn có một nỗi tủi thân khiến tôi không thể nào kìm được.
Chú Đằng lái xe bên trên thấy vậy liền nói:
– Ngày xưa chú lấy thím Việt, thím khóc từ ở nhà đến lúc về nhà bà nội. thế mà sau này, đi đâu cũng thấy nói nhớ chồng chả bao giờ kêu nhớ mẹ.
Tôi nghe chú nói xong thì khẽ bật cười, sau này, chắc tôi cũng như thím. Phụ nữ lấy chồng rồi, cứ mải miết miết lo cho chồng con, mà quên mất đi bố mẹ cũng đang ở nhà nhớ mình.
Khi chiếc xe về đến nhà, tôi và Trường lên thắp hương bàn thờ gia tiên rồi xuống. Mãi tối muộn hôm đó mẹ tôi mới lên, bố mẹ chồng thuê một nhà nghỉ họ họ nhà gái nên mẹ tôi ra đó nghỉ ngơi luôn.
Đêm đó tôi mệt quá chẳng còn chút sức lực nào nên ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Đêm tân hôn của vợ chồng tôi nhạt nhẽo thế đấy.
Ngày hôm sau, cưới bên nhà trai, lúc này tôi và Trường cũng không còn hào hứng như hôm qua, bởi thật sự rất mệt.
Đầu óc tôi quay cuồng, mông lung chẳng nhớ nổi đám cưới hôm đó diễn ra như thế nào, chỉ nhớ nhất lúc mẹ chồng tôi trao vàng cho tôi, bà đeo cho tôi đến năm sáu cái kiềng cổ, chưa tính lắc tay và nhẫn, khiến bên dưới ai cũng trầm trồ xuýt xoa.
Cho đến khi tiệc cưới kết thúc, tôi mệt mỏi trở về nhà, khi ấy bố mẹ tôi cùng họ hàng cũng đã về.
Tôi và Trường chẳng thèm tắm rửa, chỉ thay bộ quần áo rồi nằm vật ra giường, nhưng mới vừa nằm đã có tiếng mẹ chồng tôi gõ cửa bên ngoài rồi nói:
– Hai đứa mở cửa cho mẹ nào.
Tôi bật dậy, vuốt lại mấy sợi tóc rồi ra mở cửa, bà vừa bước vào đã nói:
– Khiếp, hai đưa không chịu tắm táp mà đã định đi ngủ à?
Chồng tôi ngáp dài ngáp ngắn đáp lại:
– Mệt chết đi được ấy mẹ.
Mẹ chồng tôi kéo tôi xuống giường rồi nói:
– Tháo vàng ra đi, đưa mẹ giữ cho, thế hôm nay bạn bè đưa phong bì vào tay nhiều không?
Lúc này thì tôi tỉnh hẳn, hoá ra mẹ chồng tôi đòi vàng, tôi từng nghe mấy chị em trên facebook chia sẻ với nhau về vụ này, không ngờ lúc này tôi lại dính phải, chồng tôi liền bậy dậy nói
– Bọn con giữ cũng được mà…phòng khi sau này sinh con đẻ cái còn có cái dùng
Mẹ tôi thấy vậy thì lu loa lên:
– Ý anh là tôi và bố anh không có trách nhiệm với vợ con anh hay sao mà anh nói thế. Đẻ anh ra giờ anh lại nói cái giọng đấy à.
Tôi thấy vậy khẽ kéo keo tay anh cuối cùng nói:
– Vâng, vậy vàng của mẹ hôm nay trao con gửi lại mẹ.
Mẹ chồng tôi thấy vậy, chẳng những không hài lòng còn nói:
– Con dâu ạ, con không tin tưởng mẹ hay sao? Hay nghĩ mẹ có lòng tham giữ rồi chiếm luôn tài sản của con. Con xem nhà minh thế này thiếu tiền hay sao? Mẹ là mẹ lo nghĩ cho hai đứa, mẹ muốn tiết kiệm cho hai đứa chứ tuổi trẻ như các con tiêu pha quá tay rồi sau này lấy cái gì mà tiêu. Còn nếu con nghĩ xấu cho mẹ, thì khỏi đi,
– Không…con không có ý đó…
Nói rồi, chẳng còn cách nào khác, tôi đành thở dài tháo cả hai cái kiềng cổ mẹ tôi với cô Thành trao, lẫn chiếc lắc tay dì Thuận cho, cũng may anh Nối không đánh vàng, anh chỉ bắn vào tài khoản của tôi mười triệu. Đưa cho mẹ chồng tôi xong, bà lại quay sang nói:
– Thế phong bì có ai trao vào tay không?
Chồng tôi xua xua tay nói:
– Không, người ta đút hết vào hòm chứ ai đưa vào tay.
Mẹ chồng tôi vẫn tỏ ra nghi hoặc, nhưng không nói thêm gì mà đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt đầy tươi tỉnh.
P/S: đọc xong chương này có ai đi lấy chồng rồi khóc không?
Hôm nay em đi họp chiều nên đăng sớm, có ai biết Mai My là chị em trong truyện nào hông nhở
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!