Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền) - Phần 15
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2309


Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)


Phần 15


Tôi khẽ thở dài, đưa vàng cho mẹ chồng xong cũng cảm thấy trống rỗng. Ngồi một lúc tôi mới có thể bình tĩnh trở lại, lúc này bụng cũng đã đói meo liền đi xuống dưới nhà, bất chợt khi đến cầu thang tôi nghe tiếng cái Hiền cười hi hí nói:

– Đấy, con đã bảo mà, mẹ đánh vàng vừa được tiếng, mà đòi lại cũng dễ, ai nhìn vào cũng sẽ nói mẹ chồng thoáng tính…
– Gớm, chị cũng lươn lẹo lắm đấy nhé, mà vay gì nhiều thế? Vàng lần trước cưới mẹ cho đâu giờ đã đi vay?
– Ôi giời, không vay thì lấy đâu tiêu, con về đấy bố mẹ chồng bảo tự làm tự ăn, rồi tiền đi spa, tiền mua quần áo, lương anh Tùng thấp tẹt, con thấy chả đủ sống gì cả…vàng của mẹ bán gần hết rồi
– Cái gì? Mới gần tháng đã bán gần hết vàng là sao?
– Đấy, lấy chồng quyền thế có gì mà sướng, mẹ chồng thì nghiêm khắc, con phải đi lấy lòng họ, tiền phải bỏ qua mua quà, mỗi lâdn mua cũng nhất chục triệu, rồi bao nhiêu thứ phải lo. Mẹ chồng con để con tự quán xuyến việc nhà, mỗi tháng chi trả điện nước bao nhiêu thứ, rồi người giúp việc. Ông bà ấy sống kiểu Tây lắm, tiền chi tiêu trong nhà chia hết cho đầu người rồi tự đóng góp…chứ ông bà ấy không trả hết đâu. Mẹ nghĩ xem làm sao con sống được mà không vay?
– Chắc nhà nó đang muốn vợ chồng con tự lập thôi, chứ nhà nó giàu thế thiếu gì tiền, mà sao không đi vay người khác ròi tự trả, về vay mẹ làm gì.
– Ui giời, vay người khác sao bằng vay người trong nhà, với lại bà Liền ấy biết cái gì đâu. Tiền nong mẹ cứ giữ cả đi, rồi lâu lâu cho bà ấy ít tiêu là được rồi. Lương bà ấy mà chẳng cao, còn cao hơn lương con, mẹ bắt bà ấy lo cho gia đình đi…cứ để dựa dẫm mãi vào bố mẹ thế không được đâu.
– Ừm, chắc phải thế chứ thấy nó sướng qúa rồi bắt đầu hoá rồ, nãy mẹ lên lấy vàng còn thái độ khó chịu
– Mẹ cứ chiều anh Trường với bà ấy cho lắm vào. Chứ bà này con nói thật chả phải dạng hiền lành gì đâu. Mấy người hay tỏ ra hiền lành ấy thường rất thâm thối. Bà ấy chả như bà Phương, ngày xưa bà Phương yêu anh Trường anh Trường lại không thích. Chứ con với bà Phương ấy hợp nhau cực. Bà Phương toe toét tý nhưng tốt tính, cả ngày mua này mua kia cho con chứ bà Liền này chẳng qua làm chị dâu rồi nên con không thèm nói chứ ki bo kẹt xỉ, chả bao giờ mua được cái chó gì cho con. Tiền vàng bố mẹ bà ấy đánh cho chắc cũng là bòn rút của anh Trường, hoặc bố cho. Mà bố ấy nhá, chuyên bênh bà ta,
– Thì bố mày thế mà, lúc nào cũng nói nó hiền lành tử tế, rồi cả thằng Trường, mẹ nói vợ nó một câu nó đã cau có chửi lại.

Tôi không dám nghe thêm, nhón nhẹ bước chân chạy lên phòng đóng cửa lại, chồng tôi đã ngủ say từ lúc nào. Bỗng dưng tôi thấy toàn thân nóng rực lên, cổ họng khô khốc, phải uống liền mấy cốc nước mới có thể bình tĩnh trở lại. Một nỗi tủi hờn đau đớn cuộn lên trong lòng, rốt cuộc khác máu tanh lòng là có thật hay sao? Chẳng lẽ đến tận bây giờ đối với mẹ chồng và em chồng tôi vẫn chỉ là người ngoài? Hoá ra trong mắt em chồng và mẹ chồng tôi lại tệ đến vậy.
Sau khi đã bình tĩnh, tôi vào nhà vệ sinh xả nước tắm, vừa tắm nước mắt vừa tuôn ra. Vốn cứ nghĩ chuyện cũ bỏ qua, chẳng thể ngờ rằng nỗi tủi hổ cay đắng lại càng thêm chồng chất. Tôi cứ kỳ cọ tấm thân mình, đến khi tắm xong, cơ thể được sạch sẽ, lòng tôi cũng bắt đầu lạnh dần. Ra ngoài mặc bộ quần áo, Trường cũng đã tỉnh dậy, thấy tôi anh liền kéo vào lòng rồi nói:

– Vợ tắm rồi à, không chờ chồng sao?

Tôi không đáp lại câu hỏi đó mà nói:

– Vợ chồng mình ra ở riêng đi.

Anh nghe tôi nói xong, ngồi hẳn dậy hỏi lại:

– Sao cơ, sao lại ra ở riêng? Tự dưng có chuyện gì à? Em có gì ấm ức sao? Nói anh nghe, anh sẽ giải quyết.

Tôi nhìn anh, bất chợt thấy thương anh vô bờ, lại chẳng biết nói gì với anh, nói sao bây giờ, nói thế nào cho anh hiểu? Anh thấy tôi im lặng lại càng hỏi dồn dập:

– Liền, em nói đi, nói cho anh nghe, em sao vậy, nói anh nghe để anh còn giải quyết, hay mẹ làm gì em, hay ban nãy mẹ giữ vàng làm em buồn, để anh xuống anh đòi mẹ.

Tôi nghe vậy, liền giữ tay anh lại, làm sao tôi có thể để anh làm thế được cơ chứ. Vả lại, tôi nghĩ đến lời mẹ tôi nói, khi tôi và gia đình chồng có xích mích thì chồng tôi sẽ là người bị tổn thương nhất. Mà tôi không muốn làm anh tổn thương. Huống hồ chúng tôi mới cưới nhau, nếu đòi ra riêng lúc này e cũng không phải điều hay ho. Cuối cùng tôi đành đáp lại:

– Em không chịu ấm ức gì cả, chỉ là muốn hỏi thử xem anh có thích ra riêng không?
– Sao tự dưng lại hỏi vậy cơ chứ? Phải có lý do gì em mới hỏi vậy…
– Lâu lâu trêu anh tý xem anh thế nào thôi mà.
Anh nghe vậy liền đè tôi xuống giường, hôn lên môi tôi rồi nói:

– Gớm thật dạo này trêu cả chồng cơ à?

Tôi bật cười nhìn anh, lúc này tâm trạng đã vui trở lại, anh được thể lại cù nách tôi khiến tôi cười nắc nẻ. Đột nhiên bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, chồng tôi liền buông tôi, sau đó ra mở cửa vừa thấy cái Hiền liền cau có:

– Có chuyện gì thế?

Nó không đáp, mà khẽ vẫy vẫy tôi rồi nói:

– Chị Liền ơi ra em bảo này.

Tôi chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài, những lời nó nói ban nãy tôi vẫn nhớ như in nên cảm giác không tự nhiên nổi chỉ hỏi lại:

– Sao vậy,

Nó đóng rầm cửa lại, kéo tôi xuống bậc cầu thang rồi nói:

– Em đói quá, mà hôm nay cả nhà chồng em tối không ai ở nhà, chị xuống nấu cho em bát cháo tim được không?
– Ở dưới nhà có đồ mâm cỗ từ ban trưa mà?
– Nhưng mà em lại thèm cháo tim thôi, chị nấu đi hai chị em mình cùng ăn nhé.

Tôi nén tiếng thở dài vào trong, không đáp chỉ gật đầu rồi bước xuống tầng một. Dù sao nó cũng là em chồng toi, thế nên tôi cũng chẳng muốn chấp nó làm gì.
Xuống dưới nhà, nó lại ngồi vắt chân lên ghế, để mặc tôi làm, tôi vừa băm hành vừa liếc nó, tự dưng chỉ muốn đáp cái thớt vào mặt cho bõ tức,
Thế nhưng tôi làm gì có cái gan đó, chỉ khẽ đổ hành vào chảo rồi phi thơm. Đến khi cháo nấu xong, còn phải múc ra bát dâng tận miệng, lúc này tôi cũng đói meo, ăn một bát cháo đầy rồi để bát đó giục nó ăn xong thì rửa. Nó gật đầu cái lẹ, rồi lại cúi xuống vừa lướt điện thoại vừa ăn.

Tôi cũng chẳng nói thêm gì, mặc kệ nó lên phòng đóng cửa đi ngủ, mấy ngày hôm nay thật sự rất mệt.

Nói là ngủ, nhưng đêm ấy tôi lại chẳng ngon giấc, trong đầu chỉ ong ong rồi vang lại những lời nói của cái Hiền và mẹ chồng buổi chiều. Thật ra tôi biết mình cũng hơi hèn, chẳng dám cãi lại lời mẹ chồng mặc dù trong lòng rất bất mãn. Nhưng biết sao bây giờ, nếu như tôi cãi lại sẽ bị gắn cái danh bố láo bố toét, rồi chồng tôi, bố mẹ đẻ tôi tất cả sẽ như thế nào.
Thôi thì thà mình chịu thiệt còn hơn để ảnh hưởng đến hết người nọ người kia.
Buổi sáng hôm sau, khi tôi vẫn đang say nồng trong giấc ngủ bất chợt bên dưới choang một cái rất lớn liền bật dậy mở cửa. Vừa ra ngoài đã thấy tiếng bố chồng tôi quát lớn:

– Bà làm cái gì mà sáng sớm đã không để ai ngủ thế,

Tiếng mẹ chồng tôi rít lên:

– Ông xuống mà xem, xuống mà xem. Đời thuở nào con dâu ăn xong vứt bát để đấy không chịu rửa, để thân già này phải đụng đến. Tôi nhục nhã lắm, tôi đáp hết đi cho đỡ chướng tai gai mắt.

Tôi lúc này mới ngớ người ra, hỡi ôi cô em chồng tốt đẹp của tôi hôm qua vừa ừ ừ gật gật cứ ngỡ rằng nó sẽ rửa mấy cái bát ăn cháo nhưng không ngờ nó vẫn để đấy. Tiếng bố chồng tôi lại cất lên:

– Hôm qua con Hiền nó cũng ăn cơ mà, tôi thấy con Liền nấu rồi, lẽ ra con Hiền phải rửa bát chứ ăn xong rồi phủi đít đi về thế à?
– Ông ơi ông, cái Hiền là nó khách, nó đi lấy chồng rồi thì nó đâu còn là con trong nhà, nó là con dâu đằng ấy. Mà có khách nào đến chơi lại phải rửa bát không?
– Khách với chả khứa, bà cũng vừa vừa phải phải thôi. Động tý chuyện là gào mồm lên, chuyện cỏn con chẳng có gì cũng xé ra to. Người một nhà rồi yêu thương nhau chứ không phải đi soi mói nhau đâu. Bà cũng từng làm dâu, bà không yêu thương con dâu thì thôi, lại cứ ở đấy tỵ nạnh với nó. Thôi nhé, đừng có mà gào mồm lên nữa, sáng sớm điếc hết cả tai. Hôm qua làm dự án đến tận khuya, muốn ngủ tý mà cũng không được..Bà chắc muốn tôi ốm ra đấy, để khỏi phải mang tiền về

Mẹ chồng tôi nghe vậy thì im bặt, tôi cũng cười thầm trong lòng, bố chồng tôi làm ra tiền nên bà đâu dám làm căng.
Tôi không xuống dưới nữa, mà lên phòng đóng nhẹ cửa ôm chồng ngủ tiếp.
Chẳng biết tôi ngủ bao nhiêu lâu, chỉ khi bên ngoài có tiếng đập cửa rầm rầm mới bậy dậy, tiếng mẹ chồng tôi sắc lẹm;

– Anh Trường, chị Liền ơi, trời cũng mới gần ban trưa thôi nhỉ, tôi liếc đồng hồ cũng đến gần chín giờ rồi đấy.

Nghe mẹ chồng nói xong, tôi liền vội mặc chiếc áo khoác ra ngaoif mở cửa bối rối đáp:

– Tại mấy hôm mệt quá nên con ngủ quên, mẹ đã ăn sáng chưa, con xuống nấu.
– Thôi đợi chị xuống nấu thì tôi chết đói à. Dậy đánh răng rửa mặt rồi ra chợ mua đồ về tý nấu ăn. Vợ chồng cái Hiền tý sang đây ăn cơm đấy. Mua cái gì ngon vào. Còn anh Trường nữa, dậy mau, dậy đi với bố đi công chuyện.

Tôi gật đầu, vào trong đánh răng rửa mặt rồi chạy ra chợ mua thức ăn. Đến khi về nhà còn chẳng kịp ăn sáng, vội vội vàng vàng nấu nấu xào xào. Mãi cho đến khi tiếng chuông cửa vang lên, tôi mới ngẩng mặt được lên, thấy cái Hiền tôi liền nói:

– Hiền, giúp chị dọn đồ ra nhé, để chị xào nốt thịt bò dọn lên là được.

Mẹ chồng tôi nghe vậy thì tru tréo lên:

– Gớm nữa, mỗi cái dọn đồ mất bao nhiêu thời gian mà chị không làm được. Về làm dâu rồi cứ sai hết người nọ người kia là sao?

Cái Hiền thấy vậy cười hi hí đáp lại:

– Thôi, sáng giờ em nghén quá, chỉ muốn lên nằm nghỉ chút, chị giúp em nha. Lúc nào xong thì gọi em.

Nói xong, nó ra sofa nằm bật ti vi xem, mẹ chồng tôi gọt một đĩa xoài lên rồi nói:

– Ăn đi con, ăn chút chua cho đỡ nghén.

Tôi cũng quen dần với cảnh này, nên cũng chẳng tủi thân, chỉ cảm thấy hơi ức chế. Đập tỏi xong tôi không xào thịt bò ngay, mà nhặt bát đũa ra, nhưng khi tôi vừa mở chạn bát, Tùng đã ở đằng sau lên tiếng:

– Chị cứ nấu đi, để em dọn đồ ra cho.

Tôi nghe anh ta nói xong thì ngạc nhiên tột độ, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh lý nhí đáp:

– Cảm…cảm ơn

Anh ta không nói thêm gì, nhặt chả nem ra đĩa rồi bê ra bàn ăn. Đến khi tôi xào xong thịt bò Tùng cũng dọn xong hết ra abfn. Cái Hiền đúng lúc đi xuống thấy vậy liền nói:

– Eo ơi, ở nhà chẳng bao giờ thấy anh dọn bát đũa, mà sao sang đây anh lại chăm chỉ thế.

Tôi hơi chột dạ, liếc nhìn Tùng, anh ta bình thản đáp:

– Ở nhà anh đóng góp tiền để được nấu ăn nên không cần làm gì, sang này ăn chực thì tất nhiên phải làm rồi.

Cái Hiền nghe vậy thì im bặt, lúc này bên ngoài, bố chồng tôi và chồng tôi cũng đã về. Vừa vào đến nhà, chồng tôi liền nói:

– Vợ nấu gì mà thơm thế, từ cổng đã ngửi thấy rồi, đói chết đi được ấy vợ ạ

Mẹ chồng tôi liền bĩu môi:

– Gớm nữa.

Tôi cũng chẳng thèm để ý thái độ đó của bà, lấy tập giấy ăn đặt lên bàn rồi ngồi xuống. Trong bữa cơm, mẹ chồng tôi liên tục gắp thức ăn cho cái Hiền, tôi chẳng còn tủi thân như trước kia, bình thản tự gắp cho mình.

Sau khi ăn cơm xong, dưới sức ép của bố chồng tôi và Trường, cái Hiền đành phải cùng tôi rửa bát. Nhưng khi xuống đến dưới bếp, nó lại vắt chân lên ghế rồi nói:

– Chị Liền ơi, chị hộ em rửa bát nhé. Ở nhà chồng em chả phải làm gì hết ấy, chả hiểu sao sang đây cứ bố cứ bắt em làm. Chị có bầu con gái thì chị làm đi, chứ em mang bầu cháu đích tôn làm sao mà làm được.

Tôi nghe cái giọng mỉa mai của cái Hiền bỗng dưng chỉ muốn cầm đống bát đũa ném thẳng vào miệng nó. Nhưng rồi, tôi nghĩ lại, chấp làm gì cho nặng óc, mấy cái bát nó không rửa tôi vẫn rửa được bình thường. Tôi sống để đức cho con tôi sau này nên không cần tỵ nạnh, cũng không cần ai thấu cho mình.

Khi tôi vừa úp chồng bát cuối cùng, cái Hiền lại lên tiếng:

– Mà chị Liền này, chị từng quen với anh Tùng hả?

Tôi nghe nó nói vậy thì chột dạ đáp:

– Không…
– Sao em cứ có cảm giác hai người quen nhau thế nhở? Chị cứ nói thật đi,
– Không…không quen thật mà.
– Tưởng chị quen, em muốn hỏi về con người yêu cũ của anh ấy quá. Chứ em là em hơi bị cay nó, hôm cưới anh ấy dám đi gặp nó, về em với anh ấy đã cãi nhau một trận, tức không chịu được, em mà biết nó là ai chắc em đến xới tung nhà nó mất, vì nó mà em với anh Tùng xích mích không biết bao nhiêu lần…

Tôi nghe xong thì run rẩy không đáp lại, nó thấy vậy thì thở dài nói tiếp:

– Sao mấy con người yêu cũ nó hãm thế chị nhở, quá khứ rồi thì nằm yên đi. Chị Liền, chị có hay ghen không? Chứ em mà ghen lên thì không kiểm soát nổi, có lần còn tát anh Tùng sưng mặt, nghĩ lại thấy mình dại…Anh ấy bảo anh ấy dứt khoát chấm dứt với nó rồi, mà em vẫn cay ứ chịu được.

Tôi không dám trả lời, mà đánh trống lảng:

– Đi lên nhà ăn hoa quả đi Hiền, chị lau bếp xong rồi lên, dưới này bẩn quá.

Nó nghe vậy thì gật đầu, lững thững bước lên nhà. Tôi khẽ thở dài, bỗng dưng một nỗi sợ mơ hồ lại dấy lên trong lòng.
Nếu như Hiền biết tôi là người yêu cũ của Tùng, liệu nó sẽ làm gì? Tôi không dám nghĩ tiếp, bất giác rùng mình sợ hãi.
Lau bếp xong tôi cũng đi lên nhà, nhưng không ngồi lại mà xin phép mọi người cho lên phòng tắm qua rồi nghỉ ngơi. Biết là khi cả nhà quây quần mình tách ra là điều không nên, nhưng thực sự nói chuyện với cái Hiền xong tôi chẳng còn tâm trạng mà ngồi lại.
Bố chồng tôi thì đưa cho tôi một cốc nước cam rồi nói:

– Mẹ vắt cho con đấy, uống đi rồi mà nghỉ ngơi.

Tôi nhận lấy cốc nước cam bố chồng đưa cho, rồi nhìn sang mẹ chồng chợt thấy xúc động đáp lại:

– Con cảm ơn bố, cảm ơn mẹ, con xin phép.

Nói rồi tôi cầm cốc nước cam chầm chậm đi lên bậc cầu thang, khi vừa đến tầng hai đã thấy mẹ chồng rít lên:

– Nước cam tôi vắt cho con Hiền cơ mà.
– Nhưng tôi thích để cho con Liền nó uống, nó vất vả từ sáng nấu nướng dọn dẹp, nó cũng đang có chửa chứ đâu không phải. Thôi đừng có nói nhiều nữa, con Hiền thích uống tự xuống mà vắt.
– Phải đấy, mẹ đừng có thiên vị cái Hiền quá. Còn nếu mà mẹ cứ chướng tai gai mắt bọn con thì để con với vợ ra ở riêng, chứ mẹ cứ ở đấy bắt nạt cô ấy con không chịu nổi nữa dâu. Con cũng muốn gia đình êm ấm, nhưng mẹ cũng phải vừa thôi chứ – Tiếng chồng tôi cất lên.

Bố chồng tôi lại nói chen vào:

– Không phải ra ở riêng làm gì, nhà có mỗi mấy người thôi, cái Hiền nó đi lấy chồng rồi, còn có bốn mống. Giờ mỗi người dẹp bỏ cái tôi một tý đi là dung hoà được hết. Nhất là bà, bà đối xử với con dâu tử tế chút, không sau này già rồi còn lâu nó mới thèm chăm.

Tôi nghe xong, chợt thấy ấm lòng, mẹ chồng tôi giờ tôi đã quen nên chẳng có gì tủi thân nữa, nhưng chính lúc này tôi mới càng nhận ra, trừ mẹ chồng ra, thì bố và chồng tôi rất ngầu. Tôi uống ực cốc nước cam rồi lên phòng tắm rửa sau đó ngủ khì một giấc.

Mấy ngày tiếp theo, tôi vẫn được nghỉ ở nhà, cái Hiền từ sau hôm ấy không thấy sang bên nhà tôi nữa. Nó không sang, cuộc sống của tôi dễ chịu hơn hẳn, không bị sai khiến không bị mẹ chồng soi mói, càng không bị mỉa mai vì nó chửa con trai tôi chửa con gái.
Cho đến ngày chủ nhật, chồng tôi cùng bố đi về quê bốc mộ cho ông nội, tôi đang nằm trên tầng cho bé con trong bụng nghe nhạc thì có tiếng đập cửa rầm rầm. Tôi vội tắt nhạc mở cửa đã thấy mẹ chồng quát:

– Bật nhạc gì mà ầm ầm thế, xuống dưới nhà cái Hiền nó tìm.

Tôi gật đầu, bước ra cầu thang, chưa kịp đi xuống dưới đã thấy tiếng cái Hiền gào lên:

– Chị Liền, chị dám lừa dối cả cái nhà này, chị dám lừa tôi, dám lừa cả bố mẹ tôi.

Tôi nghe nó nói xong thì bàng hoàng sửng sốt, phía bên dưới, mặt cái Hiền đỏ au, hai mắt long sòng sọc nhìn tôi căm phẫn, tôi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra nó đã lao lên bóp chặt tay tôi rồi nói:

– Chị còn tỏ vẻ ngây thơ thanh tao à,

Nói xong, nó rút trong xách ra một sấp ảnh ném thẳng vào mặt tôi. Tôi cúi xuống, nhặt từng ảnh lên, bỗng dưng toàn thân như bất động. Ảnh Tùng bế tôi ra khỏi nhà hôm đám cưới nó. Ảnh Tùng nắm tay tôi hôm cả bốn đứa từ quê lên phố, còn rất nhiều bức ảnh khác khi tôi đứng nói chuyện với anh ta, và hơn hết còn hai bức ảnh tôi và Tùng chụp khi còn yêu nhau thời sinh viên.
Mẹ chồng tôi nhìn tôi, lại nhìn mấy bức ảnh thì rít lên:

– Ôi giời ơi, Liền ơi là Liền, mày nó không có bí mật gì giấu tao, cái này là cái gì đây?

Tôi liếm môi, lắp bắp nói:

– Mẹ…mẹ mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu, từ từ để con giải thích.

Cái Hiền thấy vậy thì gào lên:

– Chị im đi, chị nghĩ tôi ngu hay sao? Chị với anh ta là người yêu cũ của nhau mà chị giấu tôi. Chị nghĩ tôi giống anh Trường để hai người lừa sao? Bức ảnh này, chụp hôm tôi, chị, anh ta và anh Trường về từ quê. Anh ta đến phòng trọ của chị, rốt cuộc hai người đã làm gì? Đứa bé trong bụng chị không phải con của anh Trường, mà là con của Tùng. Mẹ, mẹ xem đi, thời điểm đó đúng cách thời điểm này bằng số tuổi thai trong bụng chị ta.

Tôi nhìn nó, bàng hoàng đáp:

– Hiền, em hiểu nhầm rồi, đúng là chị và Tùng là người yêu cũ, nhưng mọi chuyện không như em nghĩ. Bọn chị đã kết thúc từ rất lâu rồi.

Thế nhưng không đợi tôi nói hết, nó đã lao vào, vừa khóc vừa nói:

– Thế là chị thừa nhận rồi nhé, chị có biết tôi đau khổ thế nào không? Chị có biết vào ngày cưới tôi nhục nhã thế nào khi chồng tôi đi tìm chị không? Chị có biết không? Chị ăn nằm với anh ta suốt thời gian học đại học, chị nghĩ chị lừa được bố mẹ tôi là chị trinh trắng chị chị lừa được tôi sao

Mẹ chồng tôi nghe vậy, liền lảo đảo dựa vào tường lẩm bẩm:

– Ôi giời cao đất dày ơi…

Tôi run rẩy, khẽ kéo tay nó ra rồi nói:

– Hiền, em nghe chị giải thích, đứa con trong bụng là của chị và anh Trường, không liên quan đến Tùng. Chị và anh ta yêu nhau thời sinh viên nhưng kết thúc lâu rồi, đến hiện tại không còn là gì của nhau. Chị dám thề với trời, với đất, chị không làm gì có lỗi với em cả..
Thế nhưng khi cơn ghen của phụ nữ đã lên, nó làm gì nghe tôi nói. Nó như một con hổ cái, một tay vân nắm chặt cổ áo tôi, một tay vung lên vả tôi thật mạnh rồi nói:

– Chị câm mồm đi, chị nghĩ chị lừa được tôi hay sao?
– Hiền, em làm gì vậy, buông tay cô ấy ra.

Tiếng Tùng bên dưới quát lên, anh ta hình như đang đi trực, vẫn mặc bộ quân phục cảnh sát màu xanh, cái Hiền nghe vậy cười sặc sụa rồi nói:

– Anh còn tư cách gì mà dám lên tiếng…

Mẹ chồng tôi liền lao xuống dưới, chăn ngang trước mặt anh ta rồi tru tréo lên:

– Chúng mày cút, cút khỏi nhà tao mau, chúng mày dám mèo mả gà đồng với nhau à? Ông trời ơi nhìn xuống mà xem, nhà tôi sống thế nào mà ông lại đối xử với tôi thế này. Ngay từ đầu tao đã biết mày là cái loại nhà quê đầy tham vọng…

Nói rồi bà khóc tu tu, cái Hiền vẫn không buông tay tôi ra, mà nhìn về phía Tùng đang đứng phía chân cầu thang nói:

– Anh còn gì nguỵ biện cho bản thân không? Còn gì nguỵ cho cả con phò này không?
– Hiền, em im ngay đi, em là ngừoi có học mà nói được ra từ ngữ như vậy sao.

Thế nhưng Tùng không biết, câu nói vừa rồi đã đụng đến máu điên của Hiền, nó nắm lấy tóc tôi gào lên:

– Được thôi, vậy cứ để tôi hành hạ người anh yêu đi.

Tôi bị nó kéo một mảng tóc, đau đớn kéo tay nó ra nhưng bất thành, bất ngờ nó buông tay tôi ra, tôi bị mất đà, bất chợt trượt chân ngã xuống cầu thang. Phía bên trên cái Hiền đang giơ nắm đấm, khuôn mặt ngơ ngác nhìn tôi rồi hoảng hốt nói:

– Không, tôi không cố ý…

Lúc này, tôi vẫn chưa hết bàng hoàng, một cơn đau dữ dội từ bụng ấp xuống, bất ngờ một thứ nước ấm chảy từ trong ra ướt đãm cả chân váy. Tôi không dám thở mạnh, đưa tay xuống chạm lên dòng nước ấy, một màu đỏ tươi hiện ra trước mặt. Bỗng dưng tôi không kìm được gào lên khóc nức nở, phía dứoi bụng quặn thặt lên từng đợt. Chợt có ai đó bế tôi, chạy ra ngoài. Tôi không định hình được, chỉ nghe phía sau tiếng cái Hiền đang gào lên:

– Anh Tùng, anh Tùng….

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (7 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN