Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền) - Phần 37
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
2496


Em Rể Chồng Là Người Yêu Cũ (Cái Liền)


Phần 37


– Liền, xuống nấu cơm đi đứng đực ra đấy làm gì?

Tiếng mẹ chồng tôi gọi kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ, nhà có mấy người con gái thế mà mẹ chồng lại giục mình tôi, buồn cười thật. Chị Ngọc thấy vậy liền đừng dậy nói:

– Dạ, mình em ấy nấu mệt lắm, để con đi phụ.
– Thôi, nó khoẻ như trâu ấy mệt cái gì, con cứ ngồi đây chơi với mẹ. Này, con xem thằng cu Bin thông minh chưa, nãy giờ bà đố gì đoán được hết.
– Dạ, thế mẹ chơi với cu Bin đi, con xuống làm cùng em Liền. Chứ con ngồi không thế này chân tay bứt rứt lắm.

Mẹ chồng tôi không còn cách nào đành lừ mắt đáp:

– Nói chẳng chịu nghe, thôi tuỳ chị đấy, mấy việc nặng nhọc cứ để cho Liền làm. Chị Liền chị ấy không vướng bận con cái chứ chị thì phải giữ sức khoẻ mà chăm cho thằng cu Bin đấy.
– Dạ vâng thưa mẹ.

Tôi hừ lạnh trong lòng, xuống bếp nhìn đống thực phẩm để ngổn ngang thì trong lòng có chút ngán ngẩm. Chị Ngọc đi phía sau, đến khi gần sát lại gần tôi rồi nói nhỏ:

– Liền, trông em vẫn tự tin lắm nhỉ, sắp bị đuổi ra khỏi cái nhà này rồi mà vẫn kênh kiệu ghê luôn.

Nhìn cái điệu bộ của chị ta mà tôi muốn nôn một bãi, nhưng rồi tôi không đáp lôi con gà ra cho vào chậu định đi rửa. Thế nhưng chị ta vẫn chẳng tha cho tôi, khẽ dựa lưng vào thành tưởng mỉa mai:

– Trước chị còn nghĩ em cao tay thế nào, hoá ra cũng chỉ được đến như vậy thôi. Giờ đấy, chị có con với anh Trường rồi, lại là cháu đích tôn, em nghĩ mình trụ được trong cái nhà này bao lâu? Mấy trước hai bọn chị còn đưa thằng bé đi khám rồi đi ăn đến chiều cơ, em chắc…không biết gì đâu nhỉ?

Tôi cố nén tiếng thở dài, có gì đó như kim chích khẽ vào tim tôi. Dẫu cho cố gắng không ghen vậy mà vẫn buồn vô cớ, nhưng rồi tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh đáp:

– Có đủ bản lĩnh thì chị cứ đuổi tôi đi. Nếu anh Trường quay lại với chị, thì anh ấy cũng chẳng xứng để tôi đặt niềm tin hết cuộc đời. Vậy nên tôi cần gì phải tiếc người như vậy chứ. Nhưng tôi tin ở chồng tôi, chị nhìn chị xem, vừa lùn vừa móm, so cả về ngoại hình lẫn tiền đồ có gì hơn tôi. Chồng tôi đâu có mù mà quay lại với chị, mà nếu anh ấy mù thì tôi cũng chả cần, tự dưng vác nợ vào thân làm gì đúng không?
– Em!!! Đúng là vẫn cứng mồm thật, bảo sao mẹ chồng em với em chồng ghét đến mức như vậy.

Tôi chẳng thèm đáp lại xoay lưng lau tay vào khăn rồi lấy mớ rau ngải cứu ra định làm, bất chợt tôi nghe tiếng bôm bốp. Vừa kịp xoay người lại thì đã thấy chị Ngọc khóc tu tu, máu miệng máu mũi chảy thành dòng. Chị ta vừa khóc vừa nói lớn:

– Liền, chị có làm gì em đâu sao em đánh chị? Chị có làm gì em đâu cơ chứ, dù sao thằng Bin cũng là con của chị và anh Trường. Chả lẽ em bắt chị không được chăm sóc nó, chị thề, chị thề với em chị sẽ không chia rẽ hạnh phúc của em và anh Trường, xin em đừng đánh chị nữa.

Bên trên nhà mọi người nghe tiếng ồn ào thì chạy cả xuống, mẹ chồng tôi vừa nhìn thấy máu trên mặt chị Ngọc đã gào lên:

– Ối giời ơi, Liền ơi là Liền, chị lại làm cái gì thế kia?

Tôi nhếch mép nói:

– Giờ con có giải thích thế nào thì con biết chắc mẹ cũng chẳng tin con đâu, vậy nên chuyện là gì thì mẹ hỏi con làm gì. Đằng nào mẹ chả tin chị Ngọc.
– Tôi sao có thể tin cái loại độc ác như vậy, chị chỉ vì ghen ăn tức ở mà hết đẩy thằng cu Bin lại đánh cả mẹ nó, tôi nói mà ông Đăng ơi, rước cái thứ con dâu này về là vô phúc cho nhà mình rồi.

Thực ra mấy lời này tôi nghe đã quen tai, tôi cũng chẳng thèm chấp. Trường khẽ lách qua người cái Thu rồi tiến về phía tôi. Nhưng bất chợt anh lướt qua đi đến chỗ chị Ngọc, bàn tay anh chạm lên mặt chị ta lau dòng máu đang chảy rồi hỏi:

– Có đau không?

Chị ta rúc đầu vào vai chồng tôi nói nhỏ:

– Em không sao đâu, anh đừng lo.

Tôi đứng chết lặng nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt, trong lồng ngực khẽ cuộn lên, đau đớn đến tột cùng. Căn nhà bỗng dưng im ắng lạ thường, không ai nói gì cả, đến cả cái Hiền cũng sững người lại. Nhưng rồi nó mau chóng hướng về phía tôi bĩu môi đắc ý.

– Tóm lại là có chuyện gì?

Tiếng bố chồng cất lên phá vỡ bầu không khí, chị Ngọc cất lời kể lể rằng tôi ganh tỵ với chị, rằng tôi bắt chị phải đi thật xa bỏ cu Bin lại nhưng chị không chịu nên tôi đánh chị. Bố chồng tôi xua xua tay rồi hướng về phía tôi nói:

– Tôi muốn nghe con dâu nói chứ không phải là chị.

Thế nhưng lúc này tôi thì nói gì được, nói gì được khi chồng mình đang gián tiếp bảo vệ chị Ngọc. Nỗi đau như mảnh thuỷ tinh cứa vào tim, máu túa ra thành từng đợt nhưng vẫn phải tỏ ra mạnh mẽ. Tôi thở dài đáp lại:

– Chuyện như chị ta nói. Con xin phép, con về trước.

Nói rồi chẳng đợi bố chồng nói tiếp, tôi nhanh chóng bước lên nhà, xách túi xách đi ra ngoài. Bên ngoài từng cơn gió thốc thẳng vào mặt nhưng tôi không còn cảm giác buốt lạnh, chỉ thấy mình giống như kẻ vô thức,

– Chị Liền, chờ em với.

Tiếng cái Thu gọi tôi lại ở phía sau, tôi không quay mặt lại, nhưng cũng không đi tiếp. Nó tiến đến gần rồi nói:

– Chị đi đâu bây giờ?
– Chị về nhà.
– Đừng vội về, đi uống với em chút đi, hôm nay em cũng buồn…uống một chút thôi.

Tôi nghe vậy thì gật đầu đồng ý, vẫy một chiếc taxi rồi hai chị em đến một quán rượu hơi ven biển. Cái Thu mở chai rượu nếp đặt ngay ngắn trên bàn, ném cho tôi con mực khô rồi nói:

– Chị buồn anh Trường đúng không?

Tôi không đáp chỉ lặng lẽ gật đầu, nó đưa cho tôi chén rượu rồi chẳng đợi cụng ly đã ực cạn chén của nó sau đó lên tiếng tiếp:

– Dây vào đàn ông là dây vào bể khổ, yêu một người mà mình yêu người ta, người ta không yêu mình còn khổ hơn. Mà yêu một người, người ta cũng yêu mình nhưng không đến được với nhau cũng khổ gấp nghìn lần.
– Sao vậy, có chuyện gì à?
– Cũng chẳng có chuyện gì cả, tự dưng thấy buồn linh tinh thôi chị

Tôi nhìn nó uống đến ba bốn chén rượu, mới đưa chén của mình lên chậm rãi ực một hơi. Uống xong lòng dạ tôi lại càng như cồn cào, bỗng dưng sống mũi tôi cay xè. Mấy dạo này tôi cứ có cảm giác chồng mình thay đổi, thấy tình cảm giữa tôi và anh lạnh nhạt đi rất nhiều, rồi hôm nay lại chứng kiến cảnh vừa rồi. Tôi bỗng muốn khóc. Nhưng tôi lại chẳng thể khóc nổi, làm sao tôi có thể yếu đuối trước mặt người khác, khóc lóc cũng chẳng phải thế mạnh của tôi. Tôi thở dài, nhìn cái Thu đã uống hết nửa chai rượu, liền nói:

– Thu, em nói thật cho chị nghe đi, rốt cuộc em có chuyện gì?

Nó ngẩng mặt, cười sằng sác đáp:

– Em thì còn chuyện gì được nữa hả chị?
– Liên quan đến Tùng?

Nó không trả lời, chỉ khẽ thở dài, tôi buồn rầu nói:

– Thu có phải tại chị không, vì chơi với chị, em mới thành ra thế này.

Thực ra tôi không dám nói thẳng, nhưng bỗng dưng tôi lại thấy có lỗi với con bé. Tôi chủ động thân với nó, rồi kéo theo nó vào mối quan hệ phức tạp này, vốn dĩ ban đầu chỉ nghĩ khiến cho cái Hiền tức tối nhưng không ngờ lại làm nó buồn đến như vậy. Nó ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn tôi, rồi hình như không còn kìm được, nghẹn ngào đáp:

– Kể cả chị không chơi thân với em như bây giờ, thì em cũng thành ra thế này thôi. Dù cho em có tự nhắc bản thân đừng yêu anh ấy nữa nhưng em không thể làm được. Em không làm được chị ơi. Dù cho không phải là chị, em cũng phải tiếp xúc, phải gặp lại anh ấy mà, tránh sao được cả đời. Chỉ là gặp lại rồi, em lại đau đớn. Em không biết mình có ảo tưởng không, nhưng em cảm nhận được anh dường như vẫn còn tình cảm với em. Nhiều khi em cũng muốn bất chấp hết mà lao vào anh ấy, nhưng em không làm được. Rốt cuộc thì vì cái gì, vì định kiến xã hội, vì mồm thiên hạ, vì cái giấy đăng ký kết hôn chết tiệt với con Hiền. Khi mà rõ ràng em không phải kẻ thứ ba, khi mà rõ ràng vốn dĩ em và anh ấy đang yêu nhau rất yên bình bị con Hiền cướp mất. Vậy mà giờ đây nó làm như thể em mới là kẻ thứ ba, mà nếu như em với anh có yêu nhau lại thì cả thiên hạ này cũng cho em là thử ba chứ không phải riêng con Hiền. Chị thấy nực cười không….Thật ra, em không ghen với con Hiền chút nào, em chỉ hận nó, hận đến thấu xương thấu tuỷ mà vẫn phải cố nhịn nhục. Chị Liền, em biết trước kia anh Tùng yêu chị, nhưng em chưa bao giờ ghen tuông hay ghét chị, bởi em nghĩ quá khứ đã qua, em không thể thay đổi được. Lần đầu gặp anh, đã có cảm tình, nhưng em thấy anh vẫn chưa thể quên được chị nên em đã buông bỏ. Đến lần thứ hai, anh chủ động tìm em sau hơn một năm chia tay, bọn em quay lại, lúc này em cảm nhận được anh yêu em thực sư. Tuy còn chút vấn vương lưu luyến chị nhưng ít nhất em cảm nhận được tình yêu anh dành cho em. Nhưng rồi, em bị chính chị gái con bác ruột chơi một cú quá đau…em biết mỗi lần gặp chị em nói chuyện này đến nhàm chán rồi, nhưng một lần này nữa thôi, từ nay em sẽ không nhắc về anh ấy nữa.

Tôi uống một ngụm rượu đắng chát, thực ra tôi biết Tùng rất thương Thu. Cái cách mà anh ta quan tâm đến con bé tôi cảm nhận được, và tôi cũng biết vì sao anh ta chưa quên tôi. Thực ra tôi không muốn so sánh tình cảm, bởi tình cảm là thứ khó cân đo đong đếm, nhưng tôi biết năm ấy tôi bỏ đi đã để lại cho Tùng một sự tổn thương rất lớn. Chưa chắc anh ta đã còn yêu tôi, nhưng bởi tôi là mối tình đầu, yêu nhau tận bốn năm rồi lại bỏ đi đột ngột nên anh ta có chút hận, lại có chút lưu luyến. Nhưng thời điểm này tôi dám chắc, người Tùng có tình cảm giờ là Thu chứ không phải tôi. Tình yêu của anh ta và Thu cũng như tình yêu của tôi và Trường bây giờ, không mãnh liệt nồng cháy, nhưng bình yên. Mà đến ngần này tuổi, tôi và anh ta cũng chỉ cần bình yên mà thôi.
Chỉ tiếc, anh ta không may mắn như tôi, khi ngỡ là có được bình yên, có một người vợ tử tế như Thu thì lại bị chơi một vố quá đau. Tôi nhìn Thu, gương mặt nó lúc này đã ướt đâm nước, nó chống hai tay lên cằm, vừa cười vừa khóc vừa nói:

– Chị biết không, anh Tùng đã từng định cưới em, định dẫn em về ra mắt. Kể mà ngày đó em không đi công tác, có khi mọi chuyện đã khác, chị cũng đã chẳng gặp những chuyện thế này.

Tôi nghe nó nói thấy rất đúng, nhưng mà cuộc đời làm gì có chữ nếu như. Lòng tôi lúc này cũng đang tự hỏi, nếu như ngày đó chọn lại tôi có chọn Trường không. Thế nhưng có hỏi mãi tôi cũng chẳng tìm được đáp án. Tôi nhìn cái Thu đang khóc lóc, lại cám cảnh cho cả bản thân mình, trên đời này ai cũng có một nỗi khổ riêng, tôi cũng vậy.
Bất chợt cái Thu gục mặt xuống bàn, tôi khẽ lay lay nó nhưng nó không thể ngồi dậy nổi, mòm miệng sặc mùi rượu. Cuối cùng chẳng còn cách nào tôi đành trả tiền cho ông chủ quán rồi nhờ anh nhân viên cùng dìu nó ra ngoài định bụng gọi một chiêc taxi. Thế nhưng chưa kịp gọi thì chiếc xe Camry trăng của cái Trúc đã xuất hiện như thể dự đoán trước. Thế nhưng trên xe không phải là cái Trúc mà là Tùng. Anh ta mở cửa chạy ra ngoài bế cái Thu đặt lên ghế rồi giục tôi:

– Lên xe đi.

Tôi cũng chẳng ngần ngại, lúc này mặc kệ ai muốn hiểu nhầm gì thì hiểu, ngồi lên ghế trước, vì cái Thu đã nằm hết phần ghế bên dứoi. Anh ta xoay vô lăng về hướng chung cư của tôi, vừa đi vừa nói:

– Máu phết nhỉ, hai người con gái mà đi uông hết cả chai rượu. Cô có biết Thu không giỏi uống rượu không?
– Không!
– Cô giận chồng rồi kéo cả cô ấy đi à?
– Không.

Tùng liếc nhìn tôi thở dài nói nói:

– Tôi nghĩ cô đừng có nóng vội như vậy, lại khiến chồng cô lo. Với lại cô nên nói thẳng với chồng mình đi, chứ đừng thế này có khi cô đang hiểu nhầm anh ta đấy.

Tôi ngạc nhiên hỏi lại:

– Nói gì là nói gì?
– Thì nói mọi cảm xúc của cô với anh ta. Ghen mà cũng bày đặt giấu,

Nghe vậy tôi chẳng thèm đáp lại, anh ta cũng không nói thêm gì nữa, chở tôi về phía chung cư. Khi tôi định mở cửa Tùng bất chợt lên tiếng:

– Để tôi đưa Thu về. Cô cứ lên chung cứ trước đi, cô ấy say như thế này cũng không thể vác lên đó được, với lại vợ chồng cô thế này cũng bất tiện.
– Không được. Vậy tôi sẽ cùng anh đưa Thu về rồi tôi tự bắt taxi về
– Cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Tôi thề với cô luôn, tôi sẽ đưa cô ấy về đến nhà an toàn. Cô biết tính tôi mà, tôi không phải thằng đàn ông cơ hội đâu.

Tôi nhìn anh ta, từng câu nói rất chân thành, lúc này người tôi cũng mệt lả đành đáp:

– Được rồi, nhớ đấy.

Nói rồi tôi lững thững đi lên căn hộ của mình, lúc bước vào phòng khách thấy đèn tối om, nhưng phòng ngủ của vợ chồng lại sáng, nhìn qua khe cửa thấy Trường đang nằm đó. Thế nhưng tôi không muốn vào mà sang phòng bên cạnh nằm. đột nhiên tôi thấy tiếng mở cửa, rồi tiếng bước chân của Trường loẹt quẹt ngoài ban công, sau đó là tiếng cười vui vẻ của anh cất lên:

– Ngọc à, Em còn đau không? Ngày kia sinh nhật em rồi, em muốn anh tặng gì nào?

Ban công sát với phòng tôi đang nằm, thành ra anh nói gì tôi nghe rõ mồm một, không những vậy anh còn nói to khiến tôi như phát điên. Nước mắt tôi bất chợt chảy ra không kìm nổi, tiếng Trường lại nói lớn:

– Ngọc à, em đừng nghĩ linh tinh nữa, đến sinh nhật em anh sẽ cho em một món quà cực kỳ bất ngờ. Mà hôm nay anh cũng nói với mẹ ngày kia sinh nhật em rồi, mẹ bảo sẽ tổ chức thật hoành tráng. Em đừng buồn nữa nhé.

Tôi nghe xong mà chỉ muốn mở cửa lao ra cào xé cho bõ tức, nhưng mà tôi hèn lắm chỉ dám nằm khóc rưng tức. Đến ngay cả việc bản thân ghen mà tôi cũng không thể hiện cho anh thấy, nghe được rồi cũng chẳng dám làm lướn chuyện, đúng là quá hèn mà. Anh nói xong thì đi vào, tôi không kìm được nữa ngồi khóc hu hu, lại còn mẹ tổ chức sinh nhật cho hoành tráng, lại còn món quà bất ngờ. Từng giọt nước mắt chảy xuống miệng đắng ngắt, lần đầu tiên tôi thấy mình ngốc đến vậy. Cả đêm ấy tôi không ngủ, Trường cũng chẳng thèm sang dòm tôi lấy một lần. Đến gần sáng tôi mới nhắn cho chị Hà một cái tin, ừ thì món quà bất ngờ, tôi cũng muốn có một món quà bất ngờ dành cho tất cả đây. Thế mà tôi lại chẳng háo hức chút nào, chỉ thấy xót xa buồn bã vô cùng. Đến sáng hôm sau, tôi đi làm mà người cứ như mất hồn, mọi thứ tôi đều chuẩn bị xong cả, ấy vậy mà nghĩ đến chồng mình tôi lại cảm giác tủi thân. Anh dường như cũng không để ý đến tâm trạng của tôi, đến lúc tôi đi làm về vẫn lạnh nhạt ăn xong là leo lên giường. Tôi và anh chẳng ai nói với nhau câu gì, tôi không buồn hỏi, anh cũng chẳng buồn trả lời. Thực sự tôi cũng không hiểu tại sao mối quan hệ đang tốt đẹp của tôi và anh nó lại rơi vào ngõ cụt như vậy nữa. Tôi cũng muốn giải quyết vấn đề với chồng nhưng sĩ diện của tôi không cho phép, thấy anh hờ hững tôi chỉ biết nén tiếng thở dài vào trong. Anh cứ cầm chiếc điện thoại rồi cười, khiến tim tôi như vỡ ra từng mảnh. Thực sự anh đang có điều gì giấu giếm tôi, thực sự anh và chị Ngọc đang có vấn đề thật sao? Sao mà tôi thấy ngột ngạt đến vậy cơ chứ? Rõ ràng đêm qua tôi nghe thấy anh nói rồi vậy mà giờ này tôi lại vẫn không dám tin. Tôi tự nhủ với lòng, đó đơn gỉan chỉ là một người đàn ông quan tâm đến mẹ của con trai mình, nhưng càng biện minh cho anh tôi lại càng thấy mình là kẻ hèn nhát. Nếu như là người phụ nữ khác, chắc chắn người ta sẽ gào lên chửi bới khóc lóc hoặc hỏi cho ra nhẽ, nhưng tôi lại chỉ giữ trong lòng rồi tự mình làm đau mình.

– Hôm nay em ngủ bên này đi, vợ chồng với nhau mà ngủ riêng là sao? Hay em giận anh chuyện gì à?

Tôi đang ôm gối đứng thẫn thờ thì anh lên tiếng, chưa kịp đáp anh đã đóng cửa phòng rồi nói tiếp:

– Sao vậy, đứng thẫn thờ ra thế, đi ngủ đi. Này, đừng nói em giận anh nhé, hay vì chuyện hôm trước với Ngọc, em để bụng rồi giận sao?

Tôi nhìn anh, muốn gào lên rằng ừ đấy tôi giận đấy, tôi ghen đấy, tôi chỉ muốn xé xác cả anh và chị Ngọc rồi chôn xuống hố nhưng rồi tôi vẫn phải cố bình thản mỉm cười nói:

– Không, chả có gì cả.

Anh thấy vậy cũng không nói gì, đổ vật xuống giường nằm rồi ngáy khò, cũng không thèm giải thích, không thèm hỏi xem hôm qua vợ đi đâu làm gì. Tôi vừa đau vừa tức giận, cứ chờ đấy mai sẽ có kịch hay cho anh xem, nghĩ vậy mà tôi cũng chả hả hê là mấy, chỉ muốn qua sang táng vỡ mồm chồng cho bõ tức. Thế nhưng tôi phải kìm lại, nhắn tin vào nhóm của tôi, chị Hà, cái Thu, với cái Trúc về kế hoạch ngày mai. Vốn dĩ định để qua Tết, nhưng dẫu sao tôi cũng cóc chịu được nữa, mai là sinh nhật chị ta cơ mà.
Cả đêm đó lại là một đêm tôi thức trắng. Đến sáng sớm tôi đã dậy mở tủ ấy tờ giấy Xét Nghiệm ADN cho vào túi xách rồi đeo vào người. Lúc này Trường vẫn ngủ say, tôi liền chạy ra ngoài ăn tô bún rồi về nhà sang phòng bên cạnh ngủ một giấc đến tận mười một giờ. Lúc tỉnh dậy cũng không thấy chồng mình ở nhà nữa. Hôm nay chủ nhật cũng không phải lịch trực của anh, chẳng biết anh đi đâu được, thế nhưng tôi cóc quan tâm tôi lấy máy gọi cho chị Hà rồi phi xe một mạch đến nhà bố mẹ chồng. Nghe cái Thu nói mẹ chồng tôi đón chị Ngọc về mấy hôm rồi, còn mua cho chị Ngọc cái xe SH đi cơ. Tôi cũng ứ hiểu người một mẩu như chị Ngọc ngồi trên con xe ấy liệu có chạm chân tới đất không nữa. Nhưng mẹ chồng càng sắm nhiều cho chị ta, tôi càng thấy vui. Lúc tôi đến cổng thì thấy nhà vắng tanh, chỉ có bố chồng đang ngồi xem ti vi, ông bảo mẹ chồng tôi với cái Hiền dẫn chị Ngọc đi Vincom mua đồ rồi. Hôm nay sinh nhật chị Ngọc mà, bà chắc sắm cho chị cả chục triệu tiền quà tặng ấy nhở. Tôi ngồi nói chuyện với bố chồng đến gần ba giờ chiều mới ôm túi xách về nhà. Về đến nhà chồng tôi cũng đã về, anh ngồi trong phòng ôm điện thoại hý hoáy nhắn tin. Ừ cứ nhắn tin đi, tối nay tôi vạch mặt con đàn bà của anh cho anh biết, rồi tôi cũng cho anh một bài học luôn.
Tôi vẫn ôm túi xách trong người, mang vào nhà tắm, tắm sạch sẽ rồi lại ôm túi xách ra ngồi trang điểm kỹ càng. Hôm nay tôi phải lộng lẫy nhất, thế mới chiếm được sờ pót lai của chị Ngọc chứ. Sau khi tắm trang điểm xong cũng ngót đến nằm giờ, đột nhiên chồng tôi cất tiếng:

– Em trang điểm đi đâu vậy?
– Đi sang nhà bố mẹ ăn cơm, nghe nói hôm nay sinh nhật chị Ngọc mà.
– Sinh nhật Ngọc liên quan gì đến em?
– Chả liên quan gì nhưng bố bảo chút em sang ăn cơm thôi, sinh nhật chị Ngọc là phụ, ăn cơm mới là chính. Sắp Tết rồi cả nhà phải sum vầy chứ anh.
– Ừ, thế đi cùng nhau luôn.

Tôi muốn xì một cái vào mặt anh, nhưng rồi lại khẽ gật đầu nhỏ nhẹ đáp:

– Vâng ạ.

Anh thấy vậy mặt cũng dửng dưng, khóac chiếc áo khoác rồi nói:

– Xong chưa, đi thôi.

Tôi thở dài, người chồng dịu dàng hiền lành trước kia của tôi chỉ có mấy ngày mà như thể người khác.Là do anh thay đổi từ từ mà tôi không biết hay anh thực sự quay ngoắt ba trăm sáu mươi độ? Tôi thấy có gì đó nhói lên trong lòng, cái thái độ dửng dưng kia sao mà khiến tôi muốn trào nước mắt.Kể mà không phải vì đại cuộc tôi đã lao vào mà khóc lóc rồi cắn xé anh ra thành trăm mảnh mất.
Tôi mặc chiếc váy dạ rồi khoác áo bên ngoài, đi giày cao gót theo Trường xuống lấy xe rồi đi về phía hướng nhà bố mẹ chồng. Tự dưng tôi lại thấy hồi hộp ghê gớm, mọi sự thành bại là nằm ở ngày hôm nay. Tôi cứ thở mạnh liên tục, nhịp tim chắc phải nhảy lên đến hai trăm mất một phút mất thôi, mãi đến khi chồng tôi chở tôi đi qua một tiệm bánh tôi liền cấu vai anh rồi nói:

– Từ từ, dừng lại, em muốn mua cái bánh sinh nhật.

Anh cũng chả để tâm, chỉ ừ cho qua chuyện rồi gạt chân chống xuống, tôi chạy vào mua một một chiếc bánh sinh nhật to oạch còn bảo người ta viết chữ CHÚC MỪNG SINH NHẬT NGỌC MÓM vào rồi hí hửng giục anh mau mau chở đến nhà bố mẹ chồng. Lúc đến nơi tôi đã thấy trong nhà tiếng cười nói vui vẻ. Nghe đâu mẹ chồng tôi đặt suất ở nhà hàng rồi, nhưng bố chồng muốn mọi người quây quần ở nhà cắt bánh trước rồi mới ra nhà hàng sau. Lúc này trời cũng tối sẩm, tôi ôm chiếc bánh sinh nhật vào,mẹ chồng tôi vừa thấy tôi đã mỉa mai:

– Gớm, vẫn còn mặt dày sang đây được, tôi nghĩ sau cái ngày chị đánh con Ngọc thì chị phải xấu hỏ lắm chứ. Tài thật.

Tôi nhìn bà một lúc rồi nói:

– Mẹ, con biết mẹ ghét con, nhưng con hỏi mẹ một chuyện được không?
– Chuyện gì?
– Tại sao mẹ hết cho chị Ngọc thẻ, vàng, rồi mau xe cho chị ấy…chỉ vì mẹ ghét con nên mẹ làm vậy cho con tức à?
– Chị nghĩ chị là cái gì mà tôi phải làm cho chị tức, tôi cho chị Ngọc bao nhiêu đồ là chị ấy đẻ được cho tôi một thằng cháu đích tôn. Chỉ cần vậy thôi là đủ,

Tôi gật gù, hoá ra là bởi cháu đích tôn, mẹ chồng tôi lại cười hừ một cái rồi nói tiếp:

– Mà sao phải hỏi tôi những câu ấy. Đi xuống bếp mà bổ bưởi mang lên đi.

Bố chồng tôi đứng một góc, ông chẳng bênh tôi nữa vì ông đang mở máy tính, còn gọi Tùng với Trường kéo máy chiếu ra trước phòng khách để. Tôi cười thầm, bước xuống dưới bổ mấy quả bưởi, đến khi xong cũng nhắn cho chị Hà một cái tin rồi bê lên.

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN