Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng - Chương 7: Trùng Hợp
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Em Sẽ Phải Yêu Anh Thật Lòng


Chương 7: Trùng Hợp


“Ping…Ping…Ping” tiếng đồng hồ báo thức của con gấu trúc hôm qua mẹ đưa cho Hoàng Yến vang lên. Nhỏ với tay tắt và ngồi dậy đi sửa soạn ngay lập tức như đã hạ quyết tâm. Nhỏ lấy đồ rồi đi xuống nhà tắm tầng trệt chứ không đi trong phòng vì ở có cái kính dài, tiện cho việc nhìn ngắm hơn. Nhỏ bật đèn thật nhẹ, vì cả nhà vẫn chưa thức nên phải rón rén, nhẹ nhàng, lát sau đi ra với bộ áo dài trắng tinh trên người thì đã thấy mẹ nhỏ đứng gần cửa nhà tắm. Bà kéo nhỏ ra ngoài một cái gương dài được đặt gần đó, nhỏ ngắm nhìn mình trong gương rất kĩ, nhỏ có khuôn mắt bầu bĩnh dễ thương, đôi mắt to long lanh, đôi môi không có gì đặt biệt, nhìn tổng thể mặc dù không gọi là xinh đẹp nhưng rất ưa nhìn.

– Con gái mẹ mặc áo dài cũng xinh lắm chứ bộ.- Mẹ nhỏ mỉm cười khen ngợi.

– Hihi.- Hoàng Yến được mẹ khen mà cười tít cả mắt.

– Để chị thắt bính tóc cho mày nha.- Chị Hoàng Linh từ nhà tắm bước ra bổng lên tiếng, vấn đề là không ai hay biết chị ấy vào đó từ khi nào.

– Được đó, mẹ giao lại cho con.- Bà xoay qua trả lời thay Hoàng Yến rồi đi vào nhà tắm. Ba nhỏ lúc đó cũng vừa đi xuống, thế là nhỏ lại được ba khen.

Sau khi Hoàng Yến chuẩn bị đồ đi học xong xuôi, nhỏ cùng gia đình ăn sáng rồi lên xe đi học. Hôm nay tâm trạng nhỏ đặc biệt thoải mái nên cảm nhận đường có vẻ ngắn hơn. Tới trường, Hoàng Yến xuống xe dắt bộ vào nhà giữ xe sau đó đi bộ vào lớp, vào tới lớp chỉ mới vài người tới, năm nay không có buổi nhận lớp như những năm trước mà đã vào học chính thức nên hơi rối : giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa biết mặt, vị trí chỗ ngồi chưa sắp xếp. Rút kinh nghiệm từ những năm trước, nhỏ nhanh nhão chạy vào ngồi chiếc bàn không có người ngồi có cửa sổ vừa có thể nhìn ra ngoài vừa tránh được ngồi chung với người không thích mình mà mình cũng chẳng thích họ. Từ từ lớp học bắt đầu đông hơn, người ra vào tấp nập đột nhiên có một người ngồi vào bàn chung với nhỏ rồi lên tiếng chào:

– Chào bạn! Trùng hợp quá, lại học chung lớp với nhau.

Hoàng Yến lúc này đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe tiếng chào hơi quen lại còn nghe trùng hợp thì quay đầu nhanh lại nhìn:

– A! Chào! Đúng là trùng hợp.- Nhỏ mỉm cười chào lại và cũng giật mình vì đang quay mặt đi mà Thế Thịnh vẫn nhận ra nhỏ.

– Cho mình ngồi chung với nha.

– Không vấn đề gì.

Sau đó Thế Thịnh nhìn xung quanh lớp rồi quay lại nói với nhỏ:

– Lớp này mình không quen ai hết ngoài bạn.

– Mình cũng không quen ai hết ngoài bạn mới quen hôm qua.- Nhỏ cũng nhìn quanh trả lời.

– Mới quen hôm qua vẫn tính là quen mà, đúng không?

– Chắc vậy.

Nhỏ vừa nói dứt câu thì có một cô giáo bước vào không cần ai nói cũng biết đó là cô giáo chủ nhiệm của lớp.

– Chào tất cả các em. Cô tên là Mộng Kiều, cô sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp ta trong năm học này và cũng là giáo viên phụ trách dạy môn Hoá của lớp. Vì năm nay thời gian nghĩ hè dài hơn những năm trước nên chúng ta tranh thủ làm quen với nhau trong 15′ sinh hoạt này rồi thời gian sau tiếp xúc chúng ta sẽ hiểu nhau hơn. Cô tin là các em đã có sự lựa chọn cho chỗ ngồi của mình rồi nên cô sẽ không đổi trừ khi các em mất trật tự hoặc cần người kèm cặp nhưng việc đó sau này chúng ta sẽ giải quyết. Còn bây giờ các em có chuyện gì muốn hỏi cô không? – Sau khi cả lớp im lặng tập trung thì cô Kiều nói một tràn dài, giọng cô khá nhẹ nhàng nghe rất êm tai.

Thế là hàng loạt câu hỏi muôn thuở: “Cô bao nhiêu tuổi ạ”, “Cô có bạn trai chưa cô”, “Cô khó hay dễ tính” được đặt ra.

– Cô 29 tuổi, trạng thái hiện tại là ê sắc, còn về cô khó hay dễ là tùy thuộc vào thái độ học tập của các em thôi.- Cô Kiều tươi cười trả lời.

Trò chuyện vài câu nữa thì trống đánh vào tiết vang lên cô tạm biệt lớp rồi lui ra. Sau đó là những tiết học như không học vì ai vào cũng bị lớp đòi làm quen hết cả tiết.

Hoàng Yến và Thế Thịnh cùng đi ra khỏi lớp đã thấy Hoài Thi đứng chờ ngoài cửa lớp ngoài ra còn có một bạn nữ khá xinh, bạn nữ đó vừa thấy Thế Thịnh đi ra lập tức tươi cười chạy lại khoác tay Thế Thịnh cười nói:

– Lớp anh tan trễ quá, hại em chờ từ nãy tới giờ.

– Tại nói chuyện vui quá quên luôn thời gian thôi.- Thế Thịnh nói với bạn nữ đó rồi xoay qua Hoàng Yến và Hoài Thi – Mình về trước nha hai bạn ở lại về sau. Pye pye.

– Pye pye.- Cả hai cùng lên tiếng.

Hai người kia vừa về Hoài Thi liền nói:

– Tao quên nói với mày một chuyện, tao học chung lớp với Thiên Huy mai mốt để tao qua lớp mày nói chuyện, mày đừng qua lớp tao. Mà công nhận ghê thiệt, nhỏ Xuân Quỳnh học bên phải, tao với Thiên Huy học bên trái, lớp mày thì nằm chính giữa, không chừng mai mốt đụng mặt nhau hằng ngày đây.- Hoài Thi chép miệng than.

– Cái gì? Xuân Quỳnh học bên này? Ôii trời sao ám nhau hoài vậy?- Hoàng Yến vừa nói vừa chỉ tay về phía phòng học bên phải phòng mình, ngạc nhiên cực độ. Dãy lầu này có tất cả 5 phòng học, mà 3 phòng nằm gần nhau nhất lại của họ, rồi đây thế nào cũng chạm mặt thường xuyên.- Nhưng không sao, tao cũng chuẩn bị tinh thần hết rồi, đừng lo.- Hoàng Yến chậm rãi nói tiếp.

– Ừ! Về thôi. – Nói xong hai đứa bước cùng nhau ra về.

Hai người đi cùng nhau ra nhà giữ xe, vừa đến nơi đã thấy Xuân Quỳnh đứng đợi, khỏi cần nói hai người cũng biết ả đang đợi Thiên Huy, vốn dĩ cả hai định mặc kệ ả đi thẳng vào nhà xe nhưng vừa đi ngang qua Xuân Quỳnh được hai bước thì ả đã lên tiếng nói:

– Chào Yến! Không ngờ tụi mình có duyên với nhau vậy lại học gần lớp, bạn bè cũ học chung 4 năm trời, ngồi chung bàn 2 năm mà gặp lại không chào hỏi mình được một tiếng sao?

Hoài Thi nghe xong thì tức giận định quay lại mắng ả, loại giả tạo như ả không cần nhận bạn bè lại càng không cần phải chào hỏi nhưng Hoàng Yến đã nhanh chóng giật tay nhỏ Thi lại, từ từ quay đầu lại mỉm cười nói với Xuân Quỳnh:

– À đúng ha, học chung với nhau 4 năm rồi cũng biết ít nhiều tính của nhau, đáng lý mình phải chào Quỳnh một tiếng để người trọng sỉ diện như Quỳnh không thấy mất mặt. Nhưng thật sự xin lỗi mình chỉ chào hỏi những người mình thật sự cho là bạn thôi, nên Quỳnh thông cảm cho nha.- Lời nói của Hoàng Yến không lớn không nhỏ, đầy sự mỉa mai làm Xuân Quỳnh tái mặt vì tức giận cộng thêm những ánh mắt của những học sinh xung quanh đổ dồn về phía ả làm ả nổi cáu định lên tiếng mắng, nhưng vừa lúc đó thấy Thiên Huy dắt xe đi ra nên đành ngậm miệng, sau đó nhếch môi cười bước ngang qua hai nhỏ đến chỗ Thiên Huy. Hoàng Yến và Hoài Thi cũng quay đầu lại, Thiên Huy đang nhìn vào Hoàng Yến, nhỏ lờ đi ánh mắt của cậu rồi kéo tay Hoài Thi đi vào bên trong nhà xe, Thiên Huy cũng quay đầu nhìn theo họ, Xuân Quỳnh thấy vậy liền nhíu mày lay cánh tay Thiên Huy giục:

– Tụi mình về thôi.

– Ừ. – Thiên Huy quay lại hờ hững đáp rồi lên xe chở Xuân Quỳnh về nhà.

– Sao hồi nãy mày không để tao chửi thẳng vô trong mặt nó luôn mắc gì phải khách sáo với nó.- Hoài Thi nhướng mài nói khi đang cùng Hoàng Yến đẩy xe ra ngoài.

– Mày đó, bỏ cái tính nóng nảy với hấp tấp lại đi, mày chửi nó chỉ khiến nó đắt ý thêm thôi. Hồi nãy mày mà chửi nó thì những cái ánh mắt nghi ngại kia không nhìn nó mà nhìn mày đó. – Hoàng Yến từ tốn trả lời.

– Chơi với mày mà lo gì, mày đã đềm đạm thì tao phải nóng nảy chút cho nó đồng đều chứ, haha.- Hoài Thi nói dứt lời thì hai đứa cũng ra khỏi cổng rồi, đành chia tay nhau về…..

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN