Em thật đáng yêu !!!
Chương 2: tiểu Lạc
Nó mang cặp kính râm kiêu ngạo bước đi, đeo đôi giày búp bê màu đen mang nét đẹp huyền bí bước xuống phòng khách, nó dừng lại vài giây, đảo mắt nhìn quanh nhà lần cuối, bật cười chua xót nhìn ba nó rồi cất bước rời đi. Ông lười biếng đưa đôi mắt nhìn nó từ từ rời đi …. đi rồi!!!, ông rất muốn chạy ra để giữ nó lại nhưng ông đâu còn mặt mũi …..Bà Nguyên khuôn mặt bên ngoài thì tỏ vẻ đau khổ nhưng trong lòng lại vui sướng khó tả, được mấy người thương con của người khác đâu, buồn cười
– lục tiểu thư, Lục tiểu thư, người đừng đi
– quản gia … cháu xin lỗi, cháu phải đi
– tiểu thư ….
Quản gia Hạo Nam vội vã chạy theo sau Oải Hương, nét mặt không giấu nổi sự lo lắng, nó chưa từng trải qua sự đời, một đứa bé vô tư hồn nhiên bỗng chốc thoáng trở thành cô gái đôi phần lạnh lùng, sâu thẳm trong đôi mắt kia là cả vùng trời đau thương, một thân ảnh mảnh mai phải hứng chịu hàng nghìn vết dao cứa vào tim, mất mát người thân là vết cứa lớn nhất, ông sao có thể không lo lắng
– tôi muốn đi theo người _ Hạo Nam ánh mắt kiên định nhìn nó, nó cười trừ né tránh , giằng co một hồi cuối cùng vẫn là nó đi một mình, ông đến thua với nó mất …… Nhưng Hạo Nam vẫn nằng nặc đòi đi theo để tìm nhà cho Oải Hương rồi mới rời đi
**********
Chiếc xe từ từ lăn bánh ra khỏi biệt thự Lục gia, ngày 6/7/2018 …….năm 15 tuổi , nó chính thức rời khỏi ngôi nhà đã gắn bó bấy lâu, ngoảnh lại lần cuối, kỉ niệm ùa về ……. Thứ làm ta đau khổ nhất vẫn luôn là kỉ niệm dai dẳng theo ta mãi mãi
– Bác Hạo Nam ……. Cháu thấy áy náy lắm
– về điều gi????
– bác giả vờ không biết_nó chu mỏ hờn giỗi nhìn bác, Hạo Nam bật cười có đôi chút yên tâm , nó đã bình thường lại rồi, vẫn là cô bé vô tư trong sáng
– Bác muốn tặng cháu căn nhà thôi mà, với lại đây cũng là ý nguyện của bà chủ, bác đã tìm được nơi ở cho cháu theo ý thích, tách lập với thành phố và mang cảm giác nhẹ nhàng
– oh yeahhhhh, bác là nhất luôn hì hì_ nó vui sướng hét lên, nó sẽ không lo chỗ ở nữa rồi
Đi được một lúc lâu, đôi mắt mỏi mệt, nó nhắm nghiền ngủ một giấc sâu, trong vô thức mơ màng thấy mẹ..
.
.
.
KITTTTTTTT
Nó thức giấc sau tiếng phanh xe ồn ào kia
– bác, có chuyện gì vậy…oáp
– để bác ra xem
– dạ
Hạo Nam bước ra khỏi xe, nó ngó đầu ra xem thì thấy một chú chó con toàn thân ướt nhẹp, co ro run lẩy bẩy giữa đường, giữa hàng nghìn cái xe đang lao vụt , mủi lòng nó nhảy xuống xe ôm chú chó đó lên , lấy mình che chở khỏi ướt
– Oải Hương, như vậy cháu sẽ bị cảm, trời đang mưa to, vào nhanh đi
– cháu biết rồi mà hihi_ nó nở nụ cười thuần khiết khiến ai đi đường nhìn qua cũng khó lòng mà nhìn thêm cái nữa
Nó lấy khăn bông lau người cho chú chó con, cậu ta dụi dụi mình vào lòng Oải Hương, nó bật cười thích thú nhìn chú chó quá đỗi đáng yêu này, khi lau khô xong , lớp lông vàng mịn dần dần bông lên, cả người mũm mĩm mà vẫy đuôi vui mừng , cái mặt cute phát ghét mất
– Bác, nhìn xem, cháu sẽ đặt tên cho nó là tiểu Lạc
– ừ, tên đáng yêu đấy, như chú chó này vậy
– tiểu lạc, em đói không, uống sữa nhé_ nó nhìn tiểu Lạc vuốt ve bộ lông mịn màng hỏi, tiểu Lạc vẫy đuôi kêu gâu gâu,ôi ….. Dễ thương chết mất.
***********
Tiểu Lạc ngủ say trong lòng Oải Hương, Oải Hương không ngủ được mắt nhìn xa xăm ngoài thành phố, cơn mưa vẫn xối xả không ngớt, như đang gào thét hộ nỗi đau xé lòng của nó ….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!