Em thật đáng yêu !!!
Em ăn kẹo không?
Nó đứng đợi bến xe buýt để về, trời cũng nhập nhoạng tối, ánh đèn dưới phố lấp lánh thơ mộng, nó mải mê ngắm nhìn mọi người cùng gia đình dạo phố, trông có lẽ rất vui ……, Oải Hương bất giác bật cười, một nụ cười thê lương đến xé lòng, một gia đình hạnh phúc à? hết cả rồi!!
-chị….chị ơi _ Nó cảm nhận được một lực nhỏ đang túm lấy chân váy Oải Hương, nhìn xuống thì thấy bé gái đang rưng rưng nước mắt chỉ chực chờ nó lên tiếng sẽ òa khóc một trận, nó vội vàng lúng túng cúi người xuống an ủi
– e..em em lạc mẹ hả?, chị dẫn em đi tìm nhé
– ……
– em tên gì?, nhà ở đâu, có số điện thoại của ba mẹ không?- nó lo lắng hỏi han nhưng không thấy phản hồi liền luống cuống không biết phản ứng thế nào, một tiểu thư từng sống trong nhung lụa thì gặp tình huống này chả khác gì như gặp phải tai ương khó đỡ
-…….
– Em ăn kẹo không?_ nó cười tươi lục trong túi một cây kẹo sặc sỡ màu sắc, bé gái gật đầu rồi cầm lấy cây kẹo, bàn tay trắng trẻo mũm mĩm thích thú bóc cây kẹo khiến tiểu Hương chỉ muốn bắt cóc luôn về nhà
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!