Em Thuộc Về Tôi! - MinNagi
Chương 4: Bắt sống?
Trong căn phòng khách của ngôi biệt thự to lớn nhà họ Hoàng, dưới ánh đèn chùm sáng lung linh, 1 gái xinh đẹp đang yên vị trên ghế sofa với khuôn mặt khó lo lắng.
– Con nhỏ này rốt cục đi đâu mà vẫn chưa về vậy trời!-Ngọc sốt ruột.
– Cháu đã thử gọi cho Trúc Linh chưa?- 1 người đàn ông mặc bộ vest đuôi tôm hỏi nó.
Đó là William, chỉ William thôi. Ông năm nay 60t, xuất thân là trẻ mồ côi, ông đã phục vụ cho gia đình họ Hoàng từ năm 10t. Mọi người đều thân mật gọi ông là quản gia Will. Bố Trúc Linh là 1 doanh nhân thành đạt và có rất ít thời gian chơi đùa cùng con gái nên tuổi thơ của Linh gắn liền với Will, đối với cô ông chính là 1 phần ko thể thiếu trong gia đình.
– Cháu đã thử gọi nhưng nó không bắt máy…
-Hừm…vậy chắc phải cho người đi tìm cô bé thôi.
Will vừa dứt lời thì Trúc Linh đã trở về. Thấy cô, nó liền phóng ra quát lớn:
– HOÀNG TRÚC LINH!
– Nhỏ nhỏ tiếng lại, đau tai quá!- Cô nhăn nhó “Nhỏ này giọng khoẻ thiệt”
– Mày đi đâu mà giờ mới về hả?
– Haizzz…Lên phòng rồi nói tiếp, tao cũng có chuyện muốn hỏi mày nè.
2 cô gái cất bước lên tầng 2 và…
-Linh! Tao có 1 chuyện quan trọng muốn hỏi mày!- Giọng nó nghiêm trọng.
-Sao!?
-Phòng mày ở đâu zợ?
– Mày…- Cô nghiến răng. Quả thật ko thể chấp nhận nổi! Nó ở nhà cô suốt mấy tháng trời, quen nhau mười mấy năm mà đến cái phòng cô nó còn ko nhớ.”Nhỏ não cá vàng này!”
~Phòng Linh~
Căn phòng rộng rãi bài trí theo kiểu công chúa tràn ngập sắc hồng. Giường của Linh rất rộng, cô vốn chọn mua cái giường này để có thể thường xuyên ngủ chung với Ngọc.
-Haizzz…-Linh nằm lăn ra giường thở dài.
– Mày quen hiệu trưởng?- Nó vừa hỏi vừa chọn 1 quyển truyện trên giá sách.
– Uhm…sắp thành người lạ rồi…- Cô chán nản khi nghĩ đến Thiên Minh. Anh quả thực rất hoàn hảo nhưng cô không hề muốn cưới người mà mình không yêu.
– Tao cũng thế.- Ngọc nói không đầu cuối nhưng thế cũng đủ cho cô hiểu rồi. Nó cũng đang rơi vào tình trạng giống cô.
Đêm nay ngôi biệt thự im ắng khác hẳn mọi ngày bởi 2 cái loa ồn ào hiện đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man…
~Tại trụ sở Hắc Long bang~
– Lão đại…Lão đại…Xin lão đại tha mạng…Em biết sai rồi…Đáng ra em không nên nghe theo phe Huyễn Vương…- 1 người đàn ông mặt mũi bầm dập, thân thể đầy máu đang quỳ xuống van xin người đối diện.
-…
-Lão đại tha mạng…Em trót dại…Em thề sẽ không bao giờ phản bội lão đại nữa đâu…- Người đàn ông đó vẫn tiếp tục van xin.
-…
– Lão đại…- Người đàn ông đó vẫn khẩn khoản.
– Long Diệp, hình phạt dành cho kẻ phản bội là gì?- Người ung dung ngồi đối diện nãy giờ mới bắt đầu cất tiếng.
– Giết không tha thưa lão đại.- Chàng trai trẻ tuổi với mái tóc màu đỏ hung cung kính trả lời.
– Vậy cứ thế xử theo luật bang thôi! Còn Long Diệp, cậu lo xong việc đi nhé!- Hắn nói 1 cách hồn nhiên và bỏ đi trong nỗi tuyệt vọng của người đàn ông xấu số.
Sau khi xử lí xong đống công việc chất cao như núi mà vị lão đại “đáng kính” vừa “ban” cho, Long Diệp uể oải ngồi phịch xuống chiếc ghế sofa trong phòng riêng của lão đại.
– Phong! Cậu thật quá đáng! Việc của mình cứ đẩy cho người khác!- Long Diệp nổi cáu, cặp lông mày nhăn lại nhưng hoàn toàn không làm mất đi vẻ thanh tú trên khuôn mặt anh.
– Cậu theo tôi thì cậu phải chịu.- Hắn cười giễu cợt.
Nhìn vẻ thích thú của hắn Long Diệp khẽ thở dài. Anh đường đường là đại thiếu gia nhà họ Long mà giờ không khác gì 1 tên người hầu của hắn.
~Sáng hôm sau~
“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa vang lên kéo 2 cô gái khỏi giấc mộng.
– Mời nhị vị tiểu thư xuống nhà ăn sáng- Will đứng ngoài cửa phòng nói.
– Ưm…dạ…- Cô uể oải trả lời rồi nhìn sang kẻ bên cạnh.
-Nhỏ kia dậy mau lên.- Cô khẽ gọi, nó vẫn nằm im.
– Ngọc, dậy đi mày.- Cô lay nhẹ người nó, nó vẫn ko cử động.
Nếu người khác thấy nó như vậy chắc chắn sẽ cực kì hoảng hốt nhưng…cô thì không. Cô đã quá quen với con sâu ngủ đó rồi.
– Con kia! Dậy! Dậy mau!-Cô quát rồi thẳng chân đạp nó xuống đất.
“Uỵch!”
– Aissss! Mày nhẹ tay chút có được không!?- Nó lồm cồm bò dậy.
– Tao có dùng tay đâu.- Cô vừa nói vừa bình thản bước vào phòng tắm.
Ngọc chẳng trả lời vì nó biết có nói cũng chẳng thắng nổi. Nó tung hoành “giang hồ” bao năm mà riêng võ miệng chỉ thua có mình cô thôi. Không phải nó không biết nói gì mà là nó quên mất mình phải nói gì…
~Trường học~
Sau khi dùng xong bữa sáng 2 đứa nó được tài xế riêng nhà Linh đưa tới trường.
“OAAAA!” Tiếng nữ sinh hò hét ầm ĩ khiến 2 người tò mò nhìn sang chiếc xe đắt tiền đang bị vây kín. Bước ra khỏi xe là 2 anh em họ Bạch. Các nữ sinh lao về phía 2 chàng trai ngày một đông, còn ở phía xa có 2 kẻ đang tìm nơi “ẩn nấp”.
Thiên Minh bị các nữ sinh vậy chặt đành chỉ biết cười và cố lách dần ra trong khi Phong lại được các cô gái dè chừng với bán kính 1m. Có 1 cô nữ sinh dũng cảm chạy lại gần Thiên Phong liền bị hắn liếc qua với đôi mắt lạnh đến thấu xương, ko chỉ cô gái đó mà đám đông bao quanh anh đều bị ảnh hưởng mà đông cứng cả người. Bầu không khí im lặng bỗng chốc bao trùm cả sân trường. Khoảng cách giữa Phong với đám nữ sinh bỗng được hình thành thêm 1m nữa. Nhìn ông anh trai đang loay hoay trong đám đông, hắn khẽ thở dài rồi tiến đến. Thấy vậy, toàn bộ nữ sinh đã lẳng lặng rẽ sang 2 bên mở đường.
~Trong lớp~
– Chào em.
– Ờ.-Nó đáp lại nụ cười 1 cách lạnh lùng.
Nó càng lạnh lùng, hắn càng hứng thú. Phong vẫn mỉm cười hỏi:
– Hôm qua xin lỗi em nhé, tôi có chút việc bận nên không thể đưa em về được.
– Đó là diễm phúc của tôi.- Nó cười giễu cợt.
– À…Mai là ngày nghỉ, em muốn đi chơi cùng tôi không?
– Không!
– Đi chơi chút thôi.- Hắn vẫn kiên trì nài nỉ.
– Không!
– Tôi xin phép bố mẹ em rồi mà.
– Ừ!
– Vậy là em đồng ý?
Nó quay sang mỉm cười và dịu dàng nói: Không.
Quả thực trước giờ ngoại trừ mẹ thì Phong chưa bao giờ phải hạ mình nài nỉ một cô gái nào cả. Hắn tức tối “Hừ! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Không thể nhường nhịn em được nữa rồi!”
– Tôi tính chuyển bố em qua chi nhánh bên Mĩ, lương bên đó cao hơn.-Hắn vờ như đang suy ngẫm.
– Anh đe doạ tôi đấy hả?- Nó chau mày khó chịu. Bình sinh nó cực kì ghét bị người khác đe doạ.
– Tôi nào dám! Chỉ là dự tính thôi, tại thấy lương bố em có vẻ hơi thấp, không đủ tiền cho em đi chơi cùng tôi.- Hắn nhếch mép cười ranh ma.
– Anh!- Nó đứng bật dậy, mặt đỏ bừng vì giận dữ mà quên luôn rằng mình đang ngồi trong lớp, lại còn trúng tiết của ông thầy khó tính nhất trường nữa chứ.
– Em kia! Làm gì vậy? Ra ngoài đứng cho tôi!
– Dạ…- Nó tự trấn tĩnh bản thân “Hôm nay thật xui xẻo, mình tốt nhất không nên nóng giận kẻo chuốc thêm hoạ vào thân. Ra ngoài càng tốt, đằng nào mình cũng muốn cúp tiết của lão thầy khó tính này.”
Nó liếc xéo Phong 1 cái rồi bước ra khỏi lớp nhưng vẫn không quên hướng ánh mắt ra hiệu về phía Linh. Thấy vậy, Linh khẽ thở dài đứng dậy.
– Thưa thầy, em cảm thấy hơi mệt.
– Vậy em xuống phòng y tế nằm nghỉ đi.-Thầy giáo đồng ý ngay bởi cô là đại tiểu thư nhà họ Hoàng kia mà.
– Thưa thầy, em cũng cảm thấy hơi mệt.- Phong nói, đôi mắt xanh khẽ liếc về phía Linh.
Cô chợt rùng mình. Ánh mắt đe doạ vẻ tình cờ đó đã đủ để cô hiểu hắn muốn gì.
– Thưa thầy…Em thấy khoẻ hơn rồi…Em có thể ở lại học tiếp…- Cô lắp bắp rồi lén nhìn về phía Phong, hắn mỉm cười…đầy thiện cảm!
Được sự cho phép của thầy, hắn ung dung bước ra khỏi lớp thầm lên kế hoạch bắt sống kẻ nào đó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!