Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 4
Cỏ ngồi trong phòng, cô ngồi ngay ngắn nhìn Tam gia, nhìn anh ăn hết một bát mì bò to đùng, ăn xong lại nhìn anh uống cạn một ly nước cam mát lạnh. Thật sự mà nói, Tam gia nhà cô rất là đẹp trai, đến ăn nhìn cũng cuốn hút, giống như là diễn viên đang đóng cảnh ăn vậy.
Thấy Cỏ cứ ngồi nhìn mình, Duy Long khẽ nhíu mày, anh hỏi:
– Em đói hả? Đói thì đi ăn đi, sao cứ ngồi nhìn tôi ăn vậy?
Cỏ cười cười:
– Không đói, tại nhìn anh ăn ngon quá.
Tam gia cười khẽ:
– Tôi thu phí ngồi nhìn đó, dễ gì ai nhìn được lúc tôi ăn…
Thấy cô bỉu môi, anh không nói nữa, lúc này mới nói tới chuyện chính:
– Xuân Hoa bị bệnh khó nói, tạm thời chị em hai người họ sẽ ở lại đây một thời gian. Nếu em rảnh thì thường xuyên tới tìm Nguyệt nói chuyện cũng được, em ấy rất thích em.
Cỏ nhíu mày, cô tò mò hỏi anh:
– Bị bệnh khó nói? Là bệnh gì vậy cậu Ba?
Duy Long nhìn cô, anh do dự một lát, lại thấy chuyện này cũng không có gì khó nói, vậy nên anh nói rõ luôn cho cô biết:
– Đại khái là bệnh của em ấy có liên quan đến tâm linh, tôi cũng không thể giải thích rõ, em cứ hiểu như vậy là được. Rảnh rỗi thì tìm chị em Nguyệt nói chuyện, hình như bọn họ cùng tuổi với em thì phải.
Cỏ gật gù, cậu Ba đã nói như vậy, cô cũng không nhiều lời gặng hỏi thêm. Mặc dù cô vẫn còn tò mò về căn bệnh của Xuân Hoa nhưng vô duyên vô cớ hỏi nhiều quá thì cũng không tốt. Với lại cô với cậu Ba cũng chưa thân, hỏi nhiều quá thành ra vô duyên.
Thấy Cỏ không hỏi thêm gì về chuyện này, cậu Ba liền nói sang vấn đề khác. Cậu nhìn cô, ý tứ có chút khó hiểu:
– Mà này, tôi thấy em cũng xinh đó, lý do gì mà em phải bôi đen mặt vậy? Có uẩn khuất gì hả?
Cỏ biết ngay kiểu gì thì cậu Ba cũng sẽ hỏi đến chuyện này, mà cậu hỏi thì cô sẽ nói, cũng không có gì nghiêm trọng mà phải giấu cậu ấy.
– Cũng không có uẩn khuất chi hết đó cậu, tại vì chị em sợ tía má cho em cho người ta nuôi nên mới vậy…
Duy Long nhìn cô, anh biết là cô gái nhỏ này không được thương, nhưng anh không nghĩ tới là cô lại thiệt thòi nhiều tới vậy. Sống trong nhà của mình nhưng phải dè chừng ngay chính cả ba mẹ ruột của mình… đây quả là điều bất hạnh.
Bất giác anh sinh ra đồng cảm với số phận của Cỏ, tự dưng cũng muốn đối xử tốt với cô hơn một chút.
– Ừ, về đây rồi thì không cần phải nghi kị ai nữa hết, có tôi là chồng em, em thích gì thì làm nấy. À quên, tôi chưa đưa em tiền xài, em muốn tôi chuyển tiền cho em hay lấy tiền mặt?
Cỏ chớp chớp mắt nhìn chồng mình, nghe anh nói anh cho tiền, trong lòng Cỏ rạo rực như có mùa xuân về. Quả thật người ta nói đúng, đàn ông đẹp trai nhất là lúc cho tiền vợ mình… quá đỉnh!
– À, em chưa có tài khoản ngân hàng… mà ở đây muốn đi rút tiền cũng khó đó cậu.
Duy Long quên mất ở đây không phải thị trấn, có chuyển tiền cho cô thì cô cũng khó mà xài.
– Tôi quên, vậy để tôi đưa tiền mặt. Sau này thích gì thì mua, cần gì thì cứ nói, tiền của tôi đủ nuôi em cả đời, không cần ngại.
Cỏ khoái chí cười tủm tỉm, cô đâu có ngại, đã là vợ chồng rồi thì ngại ngùng gì nữa. Bây chừ mà anh có đưa hết tiền cho cô thì cô cũng lấy, nói chi là nhiêu đây…
Biết tâm trạng Cỏ đang vui dần lên, anh tương đối hài lòng, lại nói với cô:
– Tôi ngủ một lát, thức cả đêm nên giờ hơi mệt. Nếu không có gì quan trọng thì em đừng kêu tôi dậy, tôi ngủ không đủ giấc thì hơi khó tính…
Cô gật gật đầu, cười đáp:
– Em hiểu rồi, cậu ngủ đi, cứ ngủ cho lại sức. Em sẽ không làm ồn, không làm ồn.
Lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, Cỏ đột nhiên có chút dè chừng, cô hỏi anh:
– À khoan đã… cậu ngủ ở đây luôn ạ? Tối nay cũng ngủ ở đây?
Duy Long gật đầu, anh nhàn nhã đáp, ý tứ có chút trêu ghẹo:
– Dĩ nhiên, đây là phòng tôi, tôi không ngủ ở đây chẳng lẽ ngủ ở khách sạn? Hơn nữa tôi đi cũng được nửa tháng rồi… tối nay phải ở đây với em chứ… em thấy đúng không?
Hai má Cỏ vô thức ửng đỏ lên, cô dù sao vẫn còn là con gái, nói ẩn ý như này… hỏi sao cô không ngại cho được?
– Cái này… cậu Ba…
Biểu cảm thẹn thùng này của Cỏ làm cho Duy Long phát buồn cười. Anh nổi tiếng ăn chơi một thời, bây chừ lấy vợ lại lấy trúng ngay một cô bé chưa biết mùi đời là gì. Cái này phải gọi là anh may mắn hay là bất hạnh đây, chắc là may mắn nhiều hơn nhỉ?
Hai má của Cỏ càng lúc càng đỏ lên, cậu Ba thấy thương nên cũng không muốn chọc ghẹo cô thêm nữa. Anh đứng dậy, vừa cởi áo sơ mi vừa nói với cô, bộ dáng thong dong nhàn hạ vô cùng:
– Không chọc em nữa, em làm gì làm đi, tôi đi tắm.
Cỏ tròn mắt nhìn người đàn ông trước mặt, anh mặc quần tây đen, áo sơ mi đen buông thõng, đây chính là phong cách tạo nên thương hiệu “ngầu lòi” của Tam gia. Nhớ hôm đó anh tới gặp cô ở nhà bà Lý cũng là áo sơ mi đen quần tây, hôm nay cũng là áo sơ mi đen quần tây… mặc dù quen mắt nhưng vẫn cuốn hút cực kỳ. Cỏ không thể phủ nhận sự quyến rũ của cậu Ba, mà cô cũng không có ý định sẽ ngăn lòng mình không phát sinh cảm giác khác lạ với anh…
Chu choa, chồng cô “ngon” thế, không hổ danh là cậu Ba cực phẩm nhà ông Lệnh!
___________________________
Duy Long ngủ trên phòng, Cỏ thì ra vườn xem người làm vườn trồng rau. Chân tay cô cũng không tính mịn màng thon thả gì đâu, cô cũng là dân làm vườn mà, cũng quen với lao động rồi.
Nhìn người ta cuốc đất cô lại ngứa tay, nhưng con bé Nhí nhất quyết không cho cô ra xới đất trồng rau. Cỏ phản đối nhưng bé Nhí hâm dọa đủ đường, con bé nói là thân phận cô bây chừ cao quý, những chuyện này cô không được động tay vào. Đang còn lý lẽ với bé Nhí thì từ xa chị chồng cô đi tới, đi gần tới chỗ cô ngồi, chị ấy cười cười, hỏi:
– Chuyện chi mà em nói không ngừng miệng vậy hả Ý?
Nghe chị chồng hỏi, Cỏ cười hề hề trả lời:
– Dạ em muốn ra trồng rau mà con bé này cứ không cho, ở không riết em buồn tay buồn chân quá hà chị Hai.
Hai Trân cười cười, chị kéo ghế ngồi xuống kế bên Cỏ, chị thủng thẳng, nói:
– Ờ, con Nhí nó nói đúng đó, bây chừ em là mợ Ba trong nhà rồi, em mần chi mấy chuyện nặng nhọc. Người ta hông biết người ta nói nhà mình ngược đãi em nữa thì bị rầy đó Ý.
Cỏ cười cười, cô gãi đầu, đáp lời chị chồng:
– Tại em buồn tay buồn chân quá, ở không chịu không nổi chị Hai ơi.
Hai Trân dáng người cao cao, nước da trắng trắng, không tính là sắc nước hương trời nhưng vẫn thuộc hàng có nhan sắc. Hai Trân là con gái lớn của ông bà Lệnh, cũng là chị em song sinh với cậu Ba Long, cậu Năm thì là con trai út. Sở dĩ ở nhà ông bà Lệnh vừa có cô Hai, vừa có cậu Hai là vì ông Lệnh không muốn phân biệt con cháu, mặc dù cậu Hai chỉ là cháu, không phải con ruột.
Ông Báu có ba người con, ông Lệnh là con trưởng, ông Dinh là con thứ. Ông bà Ba Dinh có với nhau một đứa con trai là cậu Hai, nhưng lúc cậu Hai An vừa tròn tuổi thì ông Ba Dinh đột tử chết, để lại mẹ con bà Ba trơ trọi một mình. Ông Lệnh thương em thương cháu nên kể từ lúc ông Ba Dinh chết, ông Lệnh quyết giữ bà Ba và cậu Hai An ở lại nhà để chăm sóc và nuôi dưỡng. Cậu Hai An mang tiếng là cháu trai nhưng thật chất cậu được hưởng quyền lợi và sự chăm sóc không khác gì so với cậu Ba và cậu Năm. Mà bà Ba cũng rất được tôn trọng, tới cả bà Hai Lệnh cũng ít khi lớn tiếng trách phạt bà ấy chuyện gì.
Cô Hai Trân bằng tuổi cậu Ba nhưng đến nay vẫn chưa chịu lấy chồng, có lắm mối tới tìm bà Hai hỏi hoài mà cô Hai đâu có chịu. Bà Hai thì thương con, cô Hai đã không ưng thì bà cũng không dám ép. Chỉ là chuyện cô Hai không chịu lấy chồng sẽ không kéo dài được lâu nữa đâu, bởi vì ông Báu đã lên tiếng cảnh báo, đến cả ông Lệnh còn không dám cãi thì huống chi là cô Hai?
Hai Trân nhìn em dâu xinh xắn trước mặt, cô quả thật ưng bụng đứa em dâu này. Người thì đẹp đẽ mỹ miều nhưng tánh tình lại cực kỳ dễ chịu, không có kiêu căng ngạo mạn như Thủy Tiên, vợ của cậu Năm. Thiệt lòng mà nói, cái tánh tình tiểu thư công chúa như Thủy Tiên, cô không biết là em trai mình sẽ chịu được trong bao lâu nữa đây?!
Thấy em dâu than buồn bã, cô Hai nghĩ nghĩ một lát, mới nói:
– Nếu buồn chán quá thì… ở sau nhà có khóm đất còn trống, em rảnh rỗi ra coi muốn trồng bông hoa gì đó thì trồng.
Cỏ nghe tới đây liền sáng mắt, cô hỏi gấp:
– Được hả chị Hai? Em trồng hoa được hả chị Hai?
Cô Hai Trân gật gật:
– Thiệt, chị nói thiệt mà. Trồng hoa tỉa lá thì được, chứ trồng rau cuốc đất này không được đâu, ba rầy chết.
Được trồng hoa là mừng lắm rồi, Cỏ đâu dám đòi hỏi gì thêm. Sống ở đây thì quá sung sướng, không phải động tới cái móng tay, nhưng mà với một người quen làm lụng lao động như cô thì quả thật là quá chán nản, cô không chịu được mãi thế này. Bây chừ chị Hai cho phép cô trồng hoa trong vườn, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, cô khoái chết đi được.
– Dạ, em hứa chỉ trồng hoa thôi, không cày đất trồng lúa trong nhà mình đâu.
Hai Trân nhìn thấy biểu cảm vui vẻ mộc mạc của em dâu, cô nhịn không được mà cười phì. Cái con bé này thiệt tình dễ thương quá chừng, chỉ có mỗi việc được trồng hoa mà làm nó vui như vậy… đúng là dễ thỏa mãn mà!
Lại chợt nhớ tới chuyện của Duy Long, Hai Trân khẽ hỏi:
– À, Duy Long đâu rồi Ý? Nó ngủ rồi hả?
Cỏ gật đầu, cô đáp nhanh:
– Dạ chị Hai, anh Long ngủ rồi, ảnh nói thức nguyên đêm, giờ mệt quá chừng.
– Ờ, để cho nó ngủ, chắc nó cũng mệt rồi. Vừa nãy chị có ghé thăm Hoa với Nguyệt, nhưng thấy chị em họ ngủ, chị cũng không làm phiền. Thiệt ra, em cũng đừng để trong lòng chuyện Duy Long đi với chị em Xuân Nguyệt… nó cũng là bất đắc dĩ buộc phải làm như vậy mà thôi.
Cỏ lại bắt đầu tò mò, cô vội hỏi:
– Bất đắc dĩ ạ? Sao lại là bất đắc dĩ hả chị Hai?
Hai Trân biết là Duy Long sẽ không kể cho Như Ý nghe, thằng nhóc này nhìn vậy chứ tánh nết cũng thâm trầm lắm, không dễ gì biết nó đang làm gì và muốn gì. Nhưng mà cô thật lòng rất thích đứa em dâu này, cô không muốn vì chuyện của chị em Xuân Hoa mà khiến cho Như Ý hiểu lầm Duy Long…
Sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, Hai Trân mới bắt đầu kể lại:
– Xuân Hoa với Xuân Nguyệt là bạn của Duy Long từ lúc còn nhỏ tới giờ, tụi nó chơi chung với nhau, cũng coi là thân thiết. Chị nhớ năm đó hình như là sinh nhật năm 23,24 tuổi gì của Duy Long… Xuân Hoa trên đường đi mua bánh kem cho thằng Long thì con bé… gặp nạn. Cái bọn hại đời con bé tới giờ vẫn chưa tìm ra, mà con bé kể từ lúc đó tới giờ… giống như là mang tâm bệnh trong người mà trở nên biệt lập với mọi người…
Dừng vài giây, Hai Trân như hồi tưởng lại, cô tiếp tục nói, giọng man mát buồn:
– Sau khi xảy ra chuyện đó, Xuân Hoa trở nên sợ hãi mọi người, mãi tới hai ba năm gần đây, con nhỏ mới đỡ được chút. Ngoài Xuân Nguyệt ra thì cũng chỉ có thằng Long mới nói chuyện gần gũi được với con Hoa, tới cả chị mà con bé còn không dám nhìn… nghĩ mà thương.
Cỏ đồng cảm, cô cũng thương xót cho Xuân Hoa. Cái loại chuyện ác ôn hành hạ tinh thần như vậy, hỏi ai mà chịu cho nổi. Đời người con gái tuổi xuân phơi phới mà bị giày vò bởi lũ quỷ sống… căm phẫn tột cùng mà!
– Dạ, tội cho Xuân Hoa quá hà chị Hai. Mà tức cái là không bắt được đám quỷ ma kia, trả lại công bằng cho cô ấy.
Hai Trân gật gù:
– Ừ, Nhị gia năm đó truy tìm dữ lắm… vậy mà cũng không có tìm được.
Hai chữ “Nhị gia” phát ra từ miệng cô Hai Trân làm cho Cỏ có chút giật mình. Đã lâu lắm rồi cô chưa hề nghe ai nhắc lại cái tên Nhị gia này, vốn dĩ cô cũng quên mất là mình từng có quen biết với Nhị gia…
Đang còn định hỏi thêm vài chuyện thì người hầu của cô Hai đi tới thông báo là có Nhị gia tới nhà, mục đích chắc là tới thăm chị em Xuân Hoa. Cô Hai Trân vừa nghe Nhị gia tới thì đã vội vàng đứng dậy đi ra tiếp đón, bộ dạng phấn khởi vui mừng thấy rõ mồn một. Đợi cô Hai đi xa rồi, bé Nhí mới dám kéo ghế kề tai nói thầm với Cỏ:
– Cô Hai… thương thầm Nhị gia đó mợ Ba…
Cỏ nhíu mày, cô khẽ hỏi:
– Sao em biết? Rồi Nhị gia có đáp lại tình cảm của chị Hai không?
Bé Nhí nhanh nhảu:
– Chuyện cô Hai thích Nhị gia thì ai ở nhà này mà hông biết, có điều… Nhị gia hình như hông có ưng cô Hai.
– Thiệt hén?
– Thiệt, chớ mợ nghĩ thử coi, hai nhà môn đăng hộ đối, Nhị gia lại còn là anh em chí cốt với cậu Ba nhà mình. Nhị gia mà ưng cô Hai là mần đám cưới lâu rồi chớ đâu có để cho cô Hai ở không tới giờ này. Theo em thấy thì Nhị gia không ưng cô Hai, người mà cậu ấy ưng… hình như là cô Xuân Nguyệt…
Cỏ được mở mang tầm mắt, Nhị gia mà thích Xuân Nguyệt… ờ thì cũng đẹp đôi lắm á chớ!
– Mà khoan, có chuyện này… em hông biết có nên nói cho mợ nghe hông nữa?
Nghe bé Nhí nói úp úp mở mở, Cỏ liền cười, cô nói với con bé:
– Dữ ác hôn, bữa nay còn chơi trò úp mở nữa. Bộ em tính em hỏi như vậy là mợ sẽ để yên cho em hay gì?
Bé Nhí cười hề hề, con bé liếc ngang liếc dọc một hồi, canh chừng cẩn thận đâu đó, sau đó mới dám nói cho Cỏ nghe:
– Em nghe nói… cô Xuân Hoa có tình ý với cậu Ba nhà mình. Mà cậu Ba… cậu Ba… làm như cậu… từng ưng ý cô Nguyệt đó mợ!
Cỏ ngạc nhiên, úi chà, cái xứ núi này coi vậy mà nhỏ dữ, quá trời nam thanh nữ tú không ưng, ưng chi mà rối rắm chị chị em em như tơ vò vậy nè?
Xuân Hoa thích chồng cô, chồng cô lại thích Xuân Nguyệt… Rồi chị Hai Trân thì ưng Nhị gia, mà Nhị gia thì lại ưng Xuân Nguyệt…
Chà, đệ nhứt mỹ nữ có khác, cả Nhị gia, cả Tam gia, hai thanh niên anh tuấn nhất xứ núi này đều thích chung một người con gái. Không biết nên gọi Xuân Nguyệt là có phúc hay là có họa nữa đây? Mang tiếng là được nhiều người ưng nhưng tới giờ vẫn để cho con nhà người ta độc thân một mình?
Rốt cuộc thì mấy cái chuyện mà bé Nhí nói với cô… đó đều là sự thật hay đơn giản chỉ là tin đồn thất thiệt?!
______________________________
❌ MỌI NGƯỜI ƠI, TƯƠNG TÁC CHO EM VỚI Ạ, THƯƠNG EM NHÉ MN!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!