Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
723


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 40


Bà Lý cầm trên tay tách trà ấm, bà định đưa lên miệng uống một hớp nhưng khi nghĩ tới chuyện đang lo lắng trong lòng, bà vẫn thôi không muốn uống nữa. Nghĩ nghĩ, bà lại nhìn về phía người đàn ông trước mặt, bà trầm giọng, hỏi:

– Thầy, sao riết gần nửa năm rồi mà vẫn không có tin tức gì vậy thầy? Có khi nào… thuốc không hiệu nghiệm hông thầy?

Lão thầy nhìn về phía bà Lý, mi tâm lão nhíu lại, lão gằn giọng:

– Nữ nghe thầy thì nên tin tưởng thầy, làm gì có chuyện thuốc không hiệu nghiệm… ăn nói linh tinh.

Bị mắng, bà Lý không tức giận, ngược lại còn thấy sợ hãi, bà vội vàng giải thích:

– Dạ thầy bớt giận, con tin thầy chớ nhưng mà con thấy lâu quá mà bên phía con nhỏ… vẫn chưa có tin tức gì nên con lo, chứ tin là con tin thầy mà.

Lão thầy chau nhẹ mày, giọng khinh khỉnh khó nghe:

– Chuyện sinh đẻ cũng đâu phải chuyện nhỏ, làm như giống ăn trái ổi trái xoài vậy. Trước sau gì không phải là cháu của nữ, nữ lo rầu cái chi. Thầy nói này, cứ từ từ, chỉ cần bên đó có tin hỷ, vậy là mọi sự thành công… nữ cứ chờ tới ngày nhận cháu đi là vừa.

Bà Lý nghe tới đây thì vui vẻ ra mặt, bởi từ khi con trai bà chết, bà chỉ còn một hy vọng duy nhất đó là mong mỏi mau mau có cháu nội để nối dõi tông đường. Những chuyện mà bà đã tính toán với lão thầy thì phần trăm thành công là rất cao. Chỉ cần con dâu hụt của bà có thai, vậy thì bà chắc chắn sẽ có cháu, không chạy đi đâu được…

Lão thầy thấy bà Lý hứng khởi, lão cười cười, nụ cười ranh mãnh bày trò:

– Nếu nữ đã nôn nóng như vậy, vậy thì lão thầy đây cũng có cách chứ không phải là không đâu…

Bà Lý như người buồn ngủ gặp phải chiếu manh, bà vội hỏi gấp:

– Dạ là cách gì hả thầy? Mong thầy chỉ dạy kẻ ngu dốt này ạ.

Lão thầy cười nhếch môi, râu thì chỉ có lưa thưa vài cọng nhưng vẫn ngoan cố vuốt vuốt tỏ ra mình là người thông tuệ. Lão đứng dậy, sau đó cúi người kề thầm vào tai bà Lý nói cái gì đó mà chỉ có hai người họ nghe được. Nghe xong, bà Lý khoái chí bừng bừng, nụ cười rộng toạc mang tai, gấp gáp một hai chạy về nhà đặng thực hành ngay kế sách…

Quả thật kẻ mù quáng ngoan cố trên đời này còn rất nhiều, điển hình nhất chính là bà Lý, mẹ chồng hụt của Cỏ. Con trai đã chết, người nối dõi cũng không còn, vậy mà bà vẫn cứ luôn cố chấp… thật không biết ngoan cố như vậy để làm chi?!
____________________________
Hiếm hoi lắm mới có được một ngày mà cả nhà họ Cao ăn sáng cùng nhau, tất nhiên là có người thoải mái thì cũng sẽ có người không thoải mái. Nhưng dù cho có thoải mái hay không thì cũng phải ngồi xuống ăn một bữa cơm, nếu không thì lại lớn chuyện với ông nội Báu.

Cậu Hai An bình thường rất kiệm lời, đột nhiên lúc này lại lên tiếng phát biểu. Sau khi nhìn quanh một vòng tất cả mọi người đang ngồi trên bàn ăn, cậu mới dõng dạc tuyên bố:

– Dạ sẵn tiện có đông đủ mọi người, con cũng muốn thông báo một chuyện ạ. Có thể đầu tháng sau… hai vợ chồng con sẽ dọn đến tỉnh A để sinh sống…

Lời vừa dứt, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía cậu mợ Hai, giống như đây là một thông tin mang tính chấn động, khiến cho ai cũng kinh ngạc và ngơ ngác. Tam gia thì đã biết từ trước nên không ngạc nhiên lắm, nhưng còn mọi người thì khác, tới cả bà Ba Vân mà cũng cảm thấy kinh ngạc nữa nói gì là ai…

Cũng là bà Ba phản ứng nhanh nhất, bà nhìn vội sang con trai, hỏi gấp:

– Đi đâu? Con định đi đâu?

Cậu Hai An nhìn sang mẹ mình, cậu dịu giọng:

– Con thích môi trường sống ở tỉnh A nên con quyết định sẽ đưa Thảo tới đó sống. Sẵn tiện con cũng muốn thử sức tự mình đứng ra kinh doanh, mở một nhà hàng nho nhỏ tự quản lý.

Bà Ba Vân mở to mắt, bà vì nể mặt ở đây có nhiều người, chứ nếu không, bà đã mắng cho cậu Hai An một trận. Cố kìm chế cơn giận trong lòng, bà gằng lên từng chữ:

– Đi cái gì, sống ở đây gần gia đình gần người thân… đi nơi khác sống có được như ở đây không. Thôi bỏ ý định này đi, cứ sống ở đây cho mẹ.

Mợ Hai Thảo hết nhìn mẹ chồng rồi lại nhìn sang chồng mình, ánh mắt của mợ như ẩn chứa một nỗi sợ sệt kỳ lạ. Mợ sợ là chồng mợ sẽ thay đổi ý định, sẽ lại nghe lời mẹ chồng, sẽ không chịu rời đi…

Chẳng qua là cậu Hai An đã quyết, vậy nên dù cho bà Ba Vân có không đồng ý thì cậu cũng nhất quyết sẽ đưa vợ cậu rời đi. Cậu nhìn sang mẹ mình, cậu nói trong kiên định:

– Con thực lòng quyết định như vậy, tháng sau bọn con sẽ đi, thi thoảng sẽ về thăm mẹ… mẹ đừng lo, con lớn rồi mà.

– Mày…

Bà Ba Vân tức lắm nhưng nổi giận thì không được, chẳng qua là bà không muốn yếu thế trước mặt con trai, vậy nên bà liền cau có đứng bật dậy, bà nói khẩy:

– À được, anh lớn rồi, cũng đâu có bàn qua với bà già này… được rồi đó… anh chị muốn đi đâu thì đi… bà già này tự sinh tự diệt được rồi…

Còn chưa kịp theo kịch bản phủi mông bỏ đi thì bà Ba Vân lại nghe được giọng nói mạnh mẽ của ông nội Báu. Trước là có ý dằn mặt bà Ba Vân, sau là thể hiện rõ ràng sự ủng hộ cho việc cậu Hai An rời đi lập nghiệp.

– Con Vân sống ở đây quá tốt rồi, có cái gì mà tự sinh tự diệt, có ai bỏ đói bỏ khát, để cho cô phải sống cực khổ một ngày nào chưa hả? Làm mẹ thì phải biết hy sinh và thấu hiểu cho con cái, tụi nó lớn rồi, cô giữ bo bo bên mình để làm cái gì?

Bà Ba Vân khựng bước, sắc mặt bà dần đỏ lên, giọng bà khàn đặc vì giận:

– Nhưng con chỉ có một mình thằng An là con trai, cháu nội cũng chưa có… tụi nó bỏ đi như vậy thì con nhớ chịu sao được?

Mợ Hai Thảo thầm bĩu môi cười lạnh trong lòng, sao đó giờ mợ không biết là mẹ chồng mợ biết thương biết nhớ tới con trai mình vậy cà?

Ông nội Báu cương quyết ủng hộ cháu trai, ông nói cho ra lẽ:

– Nhớ thì kêu tụi nó về thăm, thời buổi nào rồi, ngồi xe có vài tiếng đồng hồ, ngồi máy bay có mấy chục phút chứ xa xôi gì mà cô lo là nhớ con. Cứ để cho vợ chồng thằng An đi, tôi cho vốn, làm mà thất bại thì làm lại, làm tới khi nào thành công thì thôi. Đàn ông là phải vùng vẫy biển khơi, phải thấm mùi vị của sương gió thì mới trưởng thành. Con cháu nhà họ Cao đâu phải là kiểu dung dưỡng nuôi trồng trong nhà kính… tôi cho đi đó, ai ngăn cản thì bước qua xác ông già này đi!

– Ba!

Bà Ba Vân tức đến đỏ mặt, thiếu điều muốn phát hỏa xì khói hai bên tai. Nhưng dù cho có làm mình làm mẩy cỡ nào thì cũng không dám chống đối với ý định kiên quyết của ông nội Báu. Với lại ông Lệnh cũng đồng ý, mọi người đều đồng ý, số đông lấn áp số ít… bà đâu có dám chống lại. Cuối cùng thì dưới sự ủng hộ của mọi người, vợ chồng cậu Hai An chắc chắn sẽ dọn đi trong tháng sau. Cũng không biết đây là ý của ai, chỉ thấy mợ Hai Thảo vui mừng mà cậu Hai An cũng vui vẻ không kém!
______________________________
Đêm xuống, vẫn như thường ngày, Cỏ lúc nào cũng nằm áp vào lòng Tam gia để ngủ. Thời tiết ở vùng quê này lúc nóng lúc lạnh, rõ ràng sáng giờ có mưa mà chẳng hiểu sao lúc này cả hai lại cảm thấy nóng bức khó chịu như thế này.

Ngồi bật dậy, Tam gia trước là mở quạt, sau là mở điều hòa chỉnh nhiệt độ xuống thấp nhất, vậy mà trong người vẫn cảm thấy nóng. Lúc này, anh mới quay sang nhìn vợ, thấy cô mặt đỏ bừng bừng, anh khàn giọng hỏi:

– Em có thấy nóng không?

Cỏ gật gật đầu:

– Dạ nóng…

Tam gia bực dọc, cậu quát:

– Mẹ kiếp! Bị ma nhát à, sao nóng vậy?

Cỏ tung chăn tung gối, cô ngồi bên cạnh giường, mặt cô đỏ bừng, giọng nói cũng nghe khác lạ:

– Mà nóng ngộ lắm, nóng hừng hực từ trong nóng ra á cậu… hông có giống sốt cũng không có giống bệnh đâu. Em… tự dưng thấy khó chịu ghê, bức bối dễ sợ!

Tam gia nhíu mày, anh nhìn thẳng vào Cỏ, trước mắt anh là một màn sương mờ mờ. Anh vội lắc lắc đầu, lại thấy vợ mình đang bặm môi chau mày ngồi trên giường. Người cô nhỏ nhắn, mặt đỏ bừng bừng, ánh mắt mơ màng, cơ thể chảy mồ hôi có phần ướt át…

Anh thực sự không giải thích được cảm giác này là gì, nhưng anh biết chắc chắn là anh và Cỏ… dường như đang bị cái gì đó kích thích. Mẹ kiếp, không được rồi, anh phải đi, phải tìm phòng khác để tự xử… ngàn lần vạn lần không thể tiếp tục ở gần vợ anh được…

Cỏ cũng giống như Tam gia, nhưng có thể vì sức chịu đựng của cô yếu hơn nên bản thân cô mới cảm thấy khó chịu nhiều hơn là Tam gia. Mà lúc này càng nhìn chồng mình, cô càng thấy… không chịu nổi. Vậy nên lúc thấy anh định rời đi, cô liền chạy tới ôm chầm lấy anh, cả người dính vào người anh, sờ soạn lung tung sau lưng anh…

Tam gia được vợ ôm, phòng tuyến cuối cùng trong anh như sụp đổ hoàn toàn, dù đã rất cố gắng nhưng anh vẫn không cách nào chống đỡ nổi. Anh cúi người nhấc bổng cô lên, môi kề môi, nụ hôn thô bạo ướt át, cứ như là lần đầu được hôn, hôn đến khi không thở được nữa mới chịu dừng.

Đàn ông ở độ tuổi như anh gọi là sung mãn, anh không mê luyến sắc dục nhưng cơ bản anh vẫn là người đàn ông chân chính với sinh lý ổn định. Lúc này lại có thêm chất kích thích ngầm, thật sự là anh không khống chế được, anh biết chắc chắn đêm nay anh sẽ làm cô đau… nhưng thà là đau mà cả hai cùng cảm thấy thoải mái, chứ cứ khổ sở bức rức kiểu này, anh sợ là cả anh và cô đều sẽ phát điên lên mất!

Cỏ lúc này đang trong trạng thái trầm luân mê muội, cô không cảm thấy đau, chỉ thấy bản thân rất khó chịu, rất không thoải mái. Tam gia hôn cô, cô lại thấy không đủ. Tam gia xoa nắn hai bầu ngực của cô, cô càng cảm thấy không hề đủ một chút nào, cơ thể cứ nóng lên rần rần, máu lửa và sôi trào. Mãi tới khi cảm giác đau đớn từ thân dưới truyền thẳng lên đại não, cô mới giật mình tỉnh táo được một chút. Cô biết rõ là cô và Tam gia đang làm cái gì, nhưng thú thực là… cô không thể dừng lại được, có chết ngay lúc này cũng không thể dừng lại được…

Cỏ bức bối một nhưng Tam gia lại bức bối đến mười, anh vừa trải qua cảm giác thiếu thốn giống như cô, mà còn phải cố gắng giữ được sự bình tĩnh để không làm cho vợ mình cảm thấy đau đớn như xé nát thân thể. Một tay anh vịn lấy chiếc eo nhỏ xíu trắng nõn của Cỏ, tay còn lại phải tự nhéo vào eo mình, nhéo càng đau thì mới mong có thể tỉnh táo được một chút…

Gân xanh gân trắng nổi rõ hết lên trên mặt, Tam gia đặt vợ mình dưới thân, anh cố gắng nhích từng chút, từng chút “quái thú dị hợm” tiến sâu vào nơi bí ẩn nhất của Cỏ. Càng cố gắng thì lại càng không tiết chế được, cảm giác chật kín trong thân cô như khiến cho anh phát điên lên:

– Mẹ nó! Còn cái gì khó hơn chuyện này nữa không? Chật quá, tôi chịu không nổi!

Không khí ám muội, cơ thể sôi trào rừng rực, lại cộng thêm câu nói đầy tính khiêu khích của Tam gia… đầu óc Cỏ mụ mị hết cả lên, cô khó chịu tới mức không thể nằm yên một chỗ được. Hết rên rỉ rồi đến vùng vẫy, tự cô tìm cách giúp Tam gia “lấp đầy” khoảng trống trong cô…

– Ái! Sao đau vậy? Cậu Ba… khó chịu… khó chịu quá!

Vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi lã chã, kèm theo đó là chất giọng yêu mị kỳ lạ… hình ảnh nóng bỏng quyến rũ này của Cỏ gần như bức Tam gia phát điên. Anh không khống chế được nữa, giữ hai giây bất động, sau đó như phát giận trên người cô, không ngừng ra vào liên tục. Anh biết cô sẽ đau nhưng nếu anh không làm, cô còn cảm thấy khủng hoảng hơn như thế này nhiều nữa…

Bàn tay gân guốc siết chặt lấy eo của Cỏ, nhìn vào đôi mắt mơ màng kèm thân hình nuột nà ướt át của cô, Tam gia khàn giọng, anh nỉ non:

– Cố gắng một chút… sẽ dễ chịu thôi… chắc chắn sẽ dễ chịu…

Cỏ chưa từng rơi vào cảm giác này khi nào, nửa thì đau đớn, nửa lại cảm thấy khoái lạc kỳ lạ. Cô nằm dưới thân anh, hai chân bị anh đè chặt dang rộng, lúc này chỉ có thể bám tay vào ga giường, ngây ngốc rên rỉ kiều mị dưới sự luận động của anh. Mỗi một giây trôi qua, cô như dần thoát ra khỏi sự đau đớn đang có. Cảm giác ướt át dưới thân như giúp cô làm dịu đi cơn đau như cắt da cắt thịt này. Hết khóc rồi đến nỉ non, giọng của cô phát ra từ cuống họng, âm thanh trong trẻo như tiếng mèo con đói sữa đang kêu gào tìm mẹ…

Tam gia đã rất cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng anh bây giờ lại không thể dừng lại được. Anh chỉ có thể cúi người xuống hôn lên mi mắt cô, thu hết những âm thanh nỉ non của cô vào trong bụng. Bên dưới đều đặn ra vào, bên trên thều thào trấn an cô vợ nhỏ:

– Đã thoải mái chưa? Hết nóng chưa? Hết đau chưa?

Cỏ ngây dại nhìn anh, cô mím môi, cơ thể nẩy lên nẩy xuống theo nhịp điệu…

– Chưa… vẫn chưa cậu Ba…

Tròng mắt đục ngầu, nụ cười mị hoặc gian xảo, anh nói:

– Vậy được rồi… anh sẽ cho em thoải mái… nhất định sẽ thoải mái!

Căn phòng nóng rực, chiếc giường to lớn xộc xệch gối chăn, quần áo vứt lung tung từ trên giường xuống đến dưới sàn nhà. Hai thân người một nam một nữ trần truồng đang quấn lấy nhau mà “nhấp nhô” liên tục. Thú thực, cô vợ nhỏ nhà Tam gia rên rỉ quá lớn đi, nếu lúc này mà có ai đi ngang qua, chắc chắn sẽ nghe thấy một loạt âm thanh bỏng tai đỏ mặt này của hai người bên trong…

Giống như bị hại, mà cũng giống như là được hại… cả hai là lần đầu cùng nhau, chỉ mới có lần đầu tiên mà đã phóng túng bản thân thoải mái đạt tới ngưỡng cực khoái không một chút tiết chế gì như vậy. Xem ra… đêm nay cảnh xuân phải còn rất dài, rất lâu và rất nóng bỏng rồi đây!

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (4 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN