Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 42
Nhà bà Lý đèn đuốc tối om, bước từ ngoài vào cứ như một chốn không có người ở. Trong nhà thiếu ánh sáng, chỉ thấy lay lắt mấy ngọn đèn ở trang thờ, trong âm u kỳ quái vô cùng…
Tam gia đi phía trước, sau lưng anh còn có thêm mấy người nữa. Trước khi tới đây, anh đã gom đầy đủ bằng chứng, lần này tới là bắt tội chứ không phải hỏi tội nữa. Với lại, anh cũng muốn biết là bà Lý đang tính toán bày cái trò gì, bày trò khốn nạn gì với vợ chồng anh!
Ả Cúc đã bị Tam gia nắm thóp, ả lúc này đang theo kế hoạch, chạy tới tìm bà Lý xin thêm tinh dầu kích dục. Mục đích là để cho Tam gia bắt tận tay ả và bà Lý, nhân chứng vật chứng có đủ, có vậy bà Lý mới không chối cãi.
– Bà chủ… mợ Ba bên đó khoái cái mùi tinh dầu này lắm… bà cho con thêm để con đem qua bển cho mợ đi bà.
Bà Lý cười nhếch môi, giọng khinh khỉnh:
– Đúng là cái loại đàn bà dâm dục, xài có một lần đã mê, cũng may nó không phải là con dâu của tao. Được rồi, đợi tao chút, tao lấy đưa cho mày.
Nói rồi bà Lý đi vào kệ tủ lấy ra một bọc đồ được gói cẩn thận đưa cho ả Cúc, đồ vật chỉ mới truyền tay, còn chưa kịp nói lời nào thì người của Tam gia đã xông từ ngoài vào. Lúc nhìn thấy Tam gia xuất hiện trước mặt, mụ Lý chấn kinh, nhất thời bất động không biết phải nói cái gì…
Tam gia thì khác, anh nhìn mụ Lý, ánh nhìn ghét bỏ có thừa, lúc này anh chỉ muốn đá cho mụ ta một cước thì mới khiến cho anh thấy hả giận được đôi chút. Nhưng nghĩ lại thì đàn ông không nên đánh đàn bà, đã vậy còn là đàn bà vừa già vừa yếu, có đánh cũng không vẻ vang gì. Mụ đã chơi đểu vợ chồng anh như vậy, anh cũng có cách trả đũa khiến mụ thừa sống thiếu chết… vậy mới đủ trình với Tam gia anh.
Bước vào bên trong phòng, người làm kéo ghế cho Tam gia ngồi xuống. Trong phòng ngoài mụ Lý, ả Cúc và bà hầu thân cận của mụ Lý ra thì cũng chỉ còn lại người của Tam gia. Thấy mụ Lý sợ sệt, Tam gia thoải mái cười nhạt, giọng anh trầm trầm, không rõ là vui mừng hay là tức giận…
– Thím Lý… lâu ngày không gặp… thím khỏe không?
Mụ Lý hoảng loạn có thừa, mụ liếc nhìn về phía ả Cúc, thấy ả đang cúi đầu run lẩy bẩy, mụ thầm than trong lòng là có chuyện lớn rồi. Nhưng không đoán được là Tam gia đã biết bao nhiêu, vậy nên mụ mới định là đi bước nào thì tính tiếp bước đó…
Lấy lại tinh thần, mụ Lý cười gượng gạo, giọng mụ thoáng run, mụ nói:
– Tam gia… bữa nay cậu… tới nhà thím là có chuyện chi vậy?
Tam gia không vội bắt tội ngay, anh cười cười, thái độ xem thường có thừa:
– Có chi đâu thím, lâu ngày không gặp thím nên muốn qua thăm thím, sẵn tiện thắp cho Kiện Khang nén nhang đó mà.
Mụ Lý nghe Tam gia nói vậy, mụ liền nhanh nhảu:
– À nếu là cậu muốn thắp nhang cho Kiện Khang thì ra ngoài bàn thờ, thím pha trà mời cậu, chớ ở đây là phòng riêng của thím… cậu ngồi ở đây không tiện.
Tam gia nhướn mày:
– Có gì không tiện, mà nếu thím thấy không tiện thì ra ngoài sân nói chuyện luôn cũng được. Tôi thấy chuyện này để nhiều người biết thì càng tốt, thím thấy sao?
Tam gia càng nói thì mụ Lý càng hoảng loạn, mụ run lắm, nhưng chống chế thì phải chống chế, biết đâu ăn may thì sao.
– À thôi đi cậu… thím… từ lúc Kiện Khang nó chết… thím ít giao du với người lạ… có gì nói ở đây cũng được rồi.
Tam gia khẽ nhướn người, chân anh vắt chéo, bộ dáng thong dong thoải mái. Anh nhìn về phía mụ Lý, đáy mắt ẩn chứa một tia lạnh lùng, không muốn vòng vo nữa, anh vào thẳng vấn đề:
– Thôi, nói vòng vo chi cho mất thời gian, để tôi vào thẳng vấn đề với thím luôn vậy. Ở đây có tôi, có thím, có con Cúc… ba mặt một lời… tôi nghĩ thím không cần chối nữa. Tôi bước vào đây, ngang nhiên ngồi ở đây là vì tôi đã có đầy đủ bằng chứng định tội thím. Con Cúc cũng không phải tự dưng chạy tới đây tìm thím… vậy nên thím âm mưu cái gì thì nói luôn cho rõ. Chớ có làm mất thời gian của tôi, tôi mà trễ nải công việc làm ăn… tôi sẵn sàng để cho thím chết mà không có chỗ chôn đó… thím hiểu chứ hả?
Mụ Lý sợ tới mặt mày biến sắc, hai tay mụ run rẩy, nói không ra hơi, răng môi run run va vào nhau. Mụ biết Tam gia này không phải là người dễ nói chuyện, mụ biết anh ta nói được làm được, bởi vì sau lưng anh ta là Cao gia và tên Nhị gia tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng mụ thật sự không có cam tâm, kế hoạch tốt đẹp như vậy, sao mới chỉ một hai ngày mà đã bị phát hiện… Tam gia thật sự thần thông quảng đại như vậy hả?
Biết là đã bị bắt bài nhưng mụ Lý vẫn cố chống chế cho tới cùng, mụ run run, nói:
– Tam gia… cậu… nói cái gì vậy? Chắc là có hiểu lầm gì ở đây phải hông… chứ thím… thím…
Tam gia nhíu khẽ mi tâm, nụ cười lạnh lẽo:
– Thím đừng chối, một là thím gật đầu nhận tội rồi nói cho tôi biết lý do tại sao, còn hai là tôi bắt thím vừa khóc la vừa nhận tội. Con người tôi không ác, thím mà biết điều thì chúng ta dễ nói chuyện, còn nếu không thì…
Chậc chậc lưỡi vài tiếng, Tam gia vờ ra lệnh cho người làm:
– Mấy chú chắc cũng nhàn rỗi, nếu vậy thì chạy kêu người dân trong làng tới đây một chuyến đi… nói là Tam gia tôi mời hương thân phụ lão tới nhà thím Lý một chuyến… thím Lý có chuyện bí mật cần mọi người cùng nghe. Đi đi!
– Dạ!
Tiếng “dạ” rõ to và chắc tai khiến cho mụ Lý sợ tới mềm nhũn cả người. Mụ liền hốt hoảng nói gấp với Tam gia, nói như không nghe rõ được chữ:
– Tam gia… tha cho thím… Tam gia… tha…
Thấy mụ Lý biết sợ, Tam gia lúc này mới thôi không hù dọa mụ ta nữa. Anh đá đá mũi giày vào bàn gỗ, giọng anh nhàn nhạt nhưng không kém phần uy quyền, anh nói:
– Nếu thím đã biết sợ, vậy thì nói cho rõ ràng mọi chuyện. Thím mà giấu tôi chuyện gì, tôi hứa với thím sẽ đào hết mồ mả nhà họ Lý lên, để coi lúc đó, thím ăn nói thế nào với tổ tiên của Lý gia!
Mụ Lý nghe mà muốn quỵ, mụ gả tới nhà họ Lý, sống gần hết một đời người, thú thực là chưa bao giờ làm việc gì hổ thẹn với Lý gia. Mụ âm mưu nhiều thứ như vậy, cốt lõi là muốn giữ lại cho nhà họ Lý giọt máu truyền nhân để không thẹn với tổ tiên nhà chồng. Một người đàn bà trung trinh cung phụng nhà chồng hết mực như mụ thì làm sao chịu đựng được tội danh này. Mụ thà là sống thiếu ăn thiếu mặc chứ quyết không để Lý gia thiếu hương thiếu khói. Vậy nên khi nghe Tam gia đe dọa như vậy, mụ rõ ràng là không chịu đựng nổi…
Mụ Lý ngồi phịch xuống ghế, thân người mụ run run, mụ im lặng khoảng chừng mấy phút, biết là không cách nào thoát được, vậy nên mụ đành nhận tội với Tam gia. Với lại mụ nghĩ, thuốc kia Như Ý cũng đã uống, trừ phi là Tam gia nhẫn tâm bỏ con của mình thì mụ chịu. Chứ đối với mụ, dù cho có nhận tội, dù có bị đánh chết thì mụ vẫn có hời, không có chi phải lo cả…
Nghĩ là như vậy, mụ mới sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, mụ run run, không dám nhìn thẳng vào Tam gia, mụ nói:
– Tôi… tôi cũng vì nghĩ cho nhà họ Lý, muốn giữ cho Lý gia cốt nhục duy nhất còn xót lại… vậy nên tôi đã… tôi đã nghe lời một lão thầy… là cho con Ý uống một thứ thuốc… là thuốc hoài thai…
Tam gia nghe tới đây thì biết rõ là có điều không ổn, anh liền ngồi bật dậy, anh hỏi gấp:
– Thím nói gì? Thuốc hoài thai là cái quái gì?
Mụ Lý càng lúc càng run, giọng mụ đứt quãng, lời nói cứ như trân trối trước khi chết:
– Thuốc hoài thai… được bào chế từ… từ… máu… xương… và… và tóc của Kiện Khang… Khi cho Như Ý uống thuốc này… thì… thì…
Tam gia nhịn không nổi nữa, anh đập đổ hết đồ vật trên bàn, anh quát lớn:
– Thì cái gì? Nói!
Mụ Lý cụp đuôi y hệt một con chó dữ được thuần phục, mụ nói trong mếu máo:
– Như Ý mà uống thuốc này rồi… vậy thì sau này con nhỏ có sinh con… đứa con đầu lòng chắc chắn sẽ là con cháu của nhà họ Lý…
Nghe tin mà như bị sét đánh trúng giữa trời quang mây tạnh, Tam gia kinh hãi tới mức đứng gần như không vững. Anh nhìn mụ Lý, cõi lòng anh như tan nát, bao nhiêu hy vọng về một gia đình hạnh phúc trong tương lai gần như bị đánh cho vỡ ra từng mảnh. Trên đời này… cũng có cái thứ thuốc quái thai dị hợm như vậy sao? Sao thứ thuốc đó lại nằm trong người vợ anh? Tại sao vậy?
Không thể tưởng tượng nổi, anh mà khốn đốn một thì vợ anh phải khốn đốn tới mười. Nếu như cô biết chuyện, cô phải nghĩ như thế nào, cô phải sống tiếp với anh như thế nào? Phải thế nào đây hả?
Không kìm chế được nữa, Tam gia điên cuồng đi tới trước mặt mụ Lý, anh túm cổ họng mụ xách ngược lên. Tay anh siết chặt, anh gào lên trong giận dữ:
– Mày… mày có biết mày đã làm ra chuyện gì với vợ tao hay không? Khốn nạn! Mất dạy! Súc vật!
Mụ Lý bị siết cổ muốn tắt thở, mụ vùng vẫy đạp loạn, vừa đạp vừa kêu gào:
– Cứu! Cứu! Cứu… cứu…
Tam gia giận đến mất khống chế, nếu không có người của anh ngăn lại, chắc chắn anh đã bóp chết mụ đàn bà độc ác này rồi. Sau phút giây bấn loạn, anh cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng, nhìn về phía mụ Lý nằm thở hì hộc dưới nền nhà, anh đá vào người mụ, giọng anh gằng lên:
– Nói! Thằng chó thầy bà đó là thằng nào? Nó ở đâu?
Mụ Lý nói không được, mụ bị siết cổ đến thở còn không thông thì nói gì là nói chuyện. Lúc này, Tam gia liền bắt mụ người hầu của mụ Lý tới hỏi cung. Con mụ người hầu vừa rên rỉ vừa nói, vất vả lắm con mụ này mới nói rõ ràng được địa chỉ của tên thầy bà.
Có được địa chỉ, người của Tam gia chia ra thành một tốp, một tốp ở lại, một tốp gấp rút đi tìm tên thầy bà.
Sau khi một tốp rời đi, Tam gia cho trói ba người là mụ Lý, ả Cúc và mụ người hầu vào cùng một phòng. Sau đó anh cho người xông tinh dầu kích dục trong phòng, để cho ba con đàn bà độc ác này tự mình gặm nhấm cơn hành hạ của dục vọng. Muốn hại vợ anh, vậy thì cũng nên nếm trải qua một chút cảm giác thiếu thốn khát tình này đi. Ả Cúc thì còn có thể thoát được, chứ còn mụ Lý và mụ người hầu… hai con mụ này đã già như vậy… chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi giày vò. Anh đã từng trải qua, vậy nên anh biết rõ sức công phá của tinh dầu kích dục này là khủng khiếp tới cỡ nào. Nếu là người trúng hương mà không được thỏa mãn… mẹ kiếp… cái cảm giác đó còn đáng sợ hơn là chết!
Xong chuyện, Tam gia liền cất bước rời đi, anh không muốn ở lại nơi bẩn thỉu này thêm một chút nào nữa. Cho người ở lại canh giữ, cốt là không muốn có người bên ngoài vào cứu ba mụ đàn bà này, sẵn tiện giữ lại mạng sống cho mụ Lý. Anh thì không cần mụ Lý phải chết, thứ anh muốn là nhìn thấy mụ ta sống không bằng chết… như vậy mới vừa lòng anh. Với lại, mụ Lý đã hết lòng hết dạ với Lý gia như vậy, sống trung trinh giữ tròn đạo làm vợ làm dâu với Lý gia. Anh “thương xót” cho số phận của mụ… vậy nên anh muốn cho mụ nếm thử cái cảm giác gian díu “ăn trái cấm” với người đàn ông khác trong chính căn nhà tổ của Lý gia… để cho mụ hiểu rõ, mụ chọc nhầm người rồi!
……………………………….
Lão thầy bà bị bắt chỉ sau 30 phút, nhưng những gì mà lão thầy nói sau đó lại khiến cho thế giới của Tam gia một lần nữa suy sụp. Lão ta nói rằng vì thứ thuốc này là dùng chính máu đen, tóc và xương của người chết để chế tạo thành… vậy nên không có thuốc giải. Mà mục đích chính của thứ thuốc tà ma ngoại đạo này là làm cho phụ nữ hoài thai con của người đã chết. Nó cơ bản không phải thuốc độc, vậy nên sẽ không có thuốc để giải…
Lão thầy cũng có nói, phần trăm thành công chỉ là 50 và 50. Nếu người hoài thai sinh ra được đứa bé, vậy thì là thành công. Còn nếu người hoài thai không thể sinh ra được đứa bé… vậy thì có nghĩa là… cả đứa bé… cả người hoài thai… đều sẽ chết…
Chỉ trong một ngày, à không, phải nói là trong một giờ đồng hồ ngắn ngủi mà đã khiến cho bầu trời xanh thẳm trên đầu Tam gia như sụp đổ hoàn toàn. Anh hận bọn người này một nhưng anh xót thương cho cuộc đời của vợ anh tới mười, tới một trăm…
Anh ngồi một mình trong gian phòng rộng lớn hơn mấy giờ đồng hồ, khóc không khóc được, gào lên cũng không xong. Nhưng dù cho anh đang phải chịu đau đớn tới cỡ nào thì anh cũng nhất quyết không thể để cho Như Ý phải chịu tổn thương. Nếu số phận đã muốn ép anh và cô như vậy, vậy thì anh chiều, anh chiều hết…
Thà là cả đời cả kiếp này anh không có con chứ anh nhất quyết không bao giờ để cho vợ anh phải chịu khổ, chịu uất ức. Chỉ cần cô không biết gì về chuyện này, cô cứ mãi vui vẻ sống an nhiên hạnh phúc bên cạnh anh là được. Bầu trời trên cao dù có sập xuống, anh cũng sẽ đứng ra gánh đỡ che chở cho cô. Mưa có như trút xuống thành thác, anh cũng sẽ cố để cô không dính lấy một giọt mưa nào… sẽ không để cho cô bị ướt… sẽ không bao giờ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!