[Fanfic BangTan : Cà rốt của anh đâu rồi ? ]
Chương 1
Thời tiết hôm nay thật đẹp . Bầu trời trong xanh mát rượi , nắng sớm chiếu vào mọi nghóc ngách trong sân . Bạn vẫn nằm dài ra chiếc ghế sofa cũ đuợc bà để ngoài sân , đặt một tay lên trán , tận hưởng không khí trong lành của những ngày cuối hạ .
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh . Là bà gọi . Bạn nhanh chóng bắt máy .
_Alo . Con nghe ạ
Đầu dây bên kia theo phản ứng cũng đáp lại
_Ami , ra cửa hàng bà nhờ chút việc
_Giao hàng ạ
_ừ . Mau lên nhé
_Vâng !
Nhanh chóng vào nhà thay bộ đồ tươm tất , bạn chạy xe máy đến cửa hàng . Vẫn là người bà luôn bận rộn với hàng tá công việc . Mặc dù cuộc sống khó khăn như vậy nhưng chưa bao giờ bà la mắng bạn , chỉ trách bạn chưa dành đủ thời gian để phụ giúp và quan tâm bà .
Như thường ngày , bạn vẫn phụ bà giao hàng nhưng ban đêm thì bạn đi làm thêm để kiếm chút tiền trang trãi cho con đường học tập , không dựa vào bà quá nhiều vì bà đã đến tuổi già yếu , cũng cần tiền để mua thuốc rồi khám bệnh . Yêu thương là vậy ! Mặc dù từ nhỏ đến lớn bạn chưa cảm nhận được tình thương của ba mẹ là thế nào nhưng chỉ cần có bà là quá đủ .
Ba và mẹ bạn đã ly hôn khi bạn vừa tròn 2 tháng tuổi . Từ khi đó đường ai nấy đi , họ không cần vướng bận bởi bạn vì một trong hai ngưoi ai cũng đồng ý đưa bạn cho bà ngoại nuôi .
Lúc bạn tròn 5 tuổi , bà đã mở cửa hàng tokbokki nhằm để kiếm thêm thu nhập nuôi bạn . Cho đến bây giờ , cửa hàng mà bà làm chủ vẫn còn hoạt động , những người khách ai cũng quen với những huơng vị món ăn mà bà nấu . Nhờ vậy , ai cũng biết đến cửa hàng , tên tuổi cũng ngày càng được vang xa hơn .
Trở về với thực tại , khi bà nhìn thấy bạn liền đưa cho bạn hai hộp tokbokki rồi dặn đến địa chỉ giao hàng , bạn chỉ việc nghe và làm theo thôi
_Này , nhớ chạy xe cho cẩn thận đấy !
Đã hơn 1000 lần bà nói câu này với bạn , sự quan tâm này chưa bao giờ mờ đi theo năm tháng . Nó luôn hiện hữu trong con người nhân thiện ấy .
_Vâng ạ
Bạn đáp lại rồi phóng xe chạy thật nhanh . Đến đúng địa chỉ , là chung cư Takaya , phòng số 5 . Bạn bắt thang máy rồi đi tới phòng mà người khách đã đặt hàng .
Bạn nhấn chuông liên hồi , lâu lâu lại dòm vào cái lỗ nhỏ của cửa .
_Ơ sao không thấy ai ta ? Rõ ràng là mình đến đúng địa chỉ rồi mà
Xoay đi xoay lại tờ giấy mà bà đưa cho , đúng là ở đây nhưng lại không có người . Có khi nào họ đang tắm hay là bận công việc gấp nên không lấy hàng ? Hàng ngàn câu hỏi cứ liên tiếp xảy ra trong đầu bạn . Nếu không lấy thì họ sẽ điện lại cho bà mà nhưng lại chưa thấy bà gọi đến ?
10 phút đến 20 phút , đồ ăn thì đã nguội hết rồi nhưng vẫn không thấy người ra mở cửa ? Gặp đúng loại khách hàng này chắc điên mất thôi
Dẹp sự kiên nhẫn sang một bên , bạn chuẩn bị xoay lưng đi về thì cửa ra vào tự động bật ra .
Theo quán tính , bạn cũng đẩy cửa vào , bạn như không tin vào mắt mình , người con trai đang đứng trước mặt bạn có một vẻ đẹp khiến ai nhìn vào cũng bị chìm đắm , làn da trắng hồng làm nổi bật đôi môi màu anh đào đỏ tươi , đôi mắt to kèm theo hai cái răng thỏ , có phải giết người ta rồi không ? Tại sao lại có người đẹp đến không góc chết thế này chứ ?
Bạn cứ đứng đơ một hồi lâu , nếu không phải anh ấy gọi bạn thì bạn đã chết trong sự mềm dẻo này rồi
_Này..cậu gì ơi ..
Bạn giật mình như tỉnh mộng , nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người đó
_Hả hả ? à tôi đến đây giao hàng thôi , có phải cậu là người đặt 2 phần tokbokki ở cửa hàng Kim Ami không ?
_ừ . Xin lỗi nhé ! nảy giờ tôi ngủ quên nên quên mất phải lấy hàng , bây giờ mới chợt nhớ
_Của cậu đây
_Bao nhiêu vậy ? Để tôi đưa tiền
_10 won
Sau khi nhận tiền , bạn đưa hàng rồi nhanh chóng ra về , tâm trí bạn bây giờ chỉ nghỉ về người con trai ấy , chúng ta có thể gặp lại nhau không ? nếu như lần sau cậu ấy còn đặt hàng thì bạn nguyện đứng chờ suốt 2 tiếng cũng được .
__________________________________
Hôm nay , bạn lại làm việc bán thời gian , được một tiệm cà phê tuyển vào khi tiệm đang thiếu nhân viên bán hàng ,chỉ một tuần nhưng tiền lương lại cao hơn những công việc mà bạn làm trước đây , đủ đóng hết chi phí cho cả một năm học , ngu dại gì mà lại không làm chứ ?
Từ 6h tối trở đi là thời điểm tiệm bắt đầu đông nghẹt . Bạn phải cắm cuối làm túi bụi quên cả giờ giấc , đến việc hít thở bạn còn không nghĩ tới huống chi việc ăn uống .
Dần dần , khách ít hơn , bạn cũng đủ thời gian để nghỉ ngơi..Quả là một ngày mệt mỏi với bao nhiêu công việc . Ăn tạm miếng bánh mì lót bụng để đủ sức làm tiếp ,mồ hôi chảy đầy mặt . Bạn đã cực khổ lúc nhỏ nên khi lớn nó đã trở thành thói quen .
Tiếng chuông gió vang lên một nhịp , lại có khách đến , bạn lại phải vào vị trí để lên đơn bán hàng
_Quý khách cần gì ạ
_Một cốc cà phê cappuccino nóng
Sao giọng nói này trông quen thế ta ? Đầu óc bạn cứ mãi suy nghĩ \”rõ ràng là rất quen , mình đã nghe ở đâu rồi nhỉ ? \”
Sự tò mò càng đè nặng lên người bạn . Bạn ngước lên nhìn , là chàng trai với vẻ đẹp như thiên thần làm bạn xao xuyến ngày đêm , là người làm cho tim bạn rung lên một nhịp bất chợt , hôm nay bạn đã gặp lại người con trai đó . Lần thứ nhất , có thể xem là trùng hợp . Lần thứ hai , có thể xem là may mắn . Nhưng nếu có lần thứ 3 , thì em nghĩ mình tìm đúng mảnh ghép của cuộc đời mình rồi .
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!