Cười đã miệng rồi, cậu mới nhìn người trước mặt. Giọng đầy thương cảm, chua xót cho bệnh tật của anh vừa mỉa mai nói:
– Tôi biết anh sốc đến não úng nước, nhưng món này đắt lắm. Anh cho rồi nữa đòi thì tôi không muốn trả. Lúc đó ngại ngùng lắm. Bây giờ, anh lấy lại đi. Tính tốt của anh, tôi nhớ mãi.
Cái giọng trào phúng tới cực điểm, Tuấn Khải lại chẳng buồn để tâm cứ vậy một mạch đi xa. Còn về phần cậu vừa nói thẳng xong liền mạnh bạo lấy tay dựt dợi dây chuyền ra. Loại dây chuyền mảnh này, chỉ dùng sức một chút là đứt ngay.
Nhưng cậu không thể làm nó đứt, chính xác là có lấy sức mạnh phi thường tới đâu cũng vô dụng, cậu bất lực ngước lên nhìn tên Tuấn Khải khó ưa để mắng thêm một trận nhưng nhìn quanh cũng không thấy bóng ai. Nén giận vào lòng, Thiên Tỉ loay hoay đi tìm lớp.
Cậu dám chắc hôm nay cậu ra khỏi nhà mà quên xem ngày.
Xui đến tận mạng mà!
Về phần Tuấn Khải, anh đang đi lên phòng hội học sinh, vừa đi vào Vương Nguyên – anh chàng dễ thương, nhí nhảnh và đặc biệt là anh ta là hội phó hội học sinh, Vương Nguyên liếc mắt nhìn Tuấn Khải rồi bực dọc nói:
– Cậu có biết gì không? Lúc kia, cô bạn gái của cậu tới tìm tớ. Trời ơi! Nhìn cô ta y như muốn đánh người, cô ta nói là tìm tên gay nào mà lần trước cậu giúp tên đó nhặt ví tiền. Nói thật chứ, cô ta vừa ghen vô cớ còn hung hăng như xã hội đen. Cậu nên chia tay là vừa.
Tuấn Khải ngoài mặt thì nghe Vương Nguyên nói nhưng thật ra trong lòng đang nhớ lại câu nói của Thiên Tỉ:
” – Có trách thì trách anh đẹp. Có trách thì trách anh đào hoa, có trách thì trách cái đám gấu mà anh quen đó, tụi nó quay ra ghen ghét thằng gay nào đó sau đó mắt tụi đó lé hay là cận thị mà nhận nhầm tôi là cái thằng gay đó. Sau đó tôi phải bị đánh vì cái người tên VƯƠNG TUẤN KHẢI. Anh nghĩ coi chung quy lại tôi có nên đánh anh không?”
Vương Nguyên thấy Tuấn Khải cứ trầm ngâm không trả lời, liền lay người anh và hét lên:
– Cậu có nghe mình nói gì không vậy?
Tuấn Khải hoàn hồn nhìn Vương Nguyên, anh cười cười nói:
– Tớ nghe chứ chỉ là đang suy nghĩ là tại sao đám người kia lại làm vậy thôi.
Vương Nguyên biểu môi.
Giả tạo!
Thật ra tên mặt Đao này có nghe gì đâu chứ, mà thôi kệ đi Vương Nguyên anh là quân tử không chấp kẻ tiểu nhân như tên hội trưởng mặt Đao.
“Reng…..reng….reng”
Giờ vào học vang lên, Thiên Tỉ chạy lòng vòng nãy giờ mà chưa thấy cái lớp 10a1 nơi đâu. Đứng ngay cầu thang tầng 2, cậu thở dốc, ngay lúc đó có tiếng nói của một người con gái vang lên:
– Là nó. Chính là nó. Sợi dây chuyền độc quyền của Vương gia, người mà đeo thì…. chính là……
Là gì? Thiên Tỉ đang lóng tai lên nghe thì cô nàng cứ ngập ngừng không nói, cô nàng nhìn Tỉ rồi ái ngại nói:
– Tiếc thật…. tôi cũng muốn đeo….. Thật đáng tiếc!
Nói rồi cô ta bỏ đi, Thiên Tỉ ngu muội nhìn theo, tay cầm lấy dây chuyền vừa nhìn vừa nghĩ thầm:
“Chả lẽ có giá trị? Bao nhiêu đây? Nếu đem bán thì sống được mấy năm? Mà nhìn cái này giống hàng chợ quá chừng. Xem chừng là đồ giả thì sao? Mà dây chuyền này thuộc về Vương gia thì phải. Hình như ai cũng biết Vương gia, vậy đem bán có người mua chắc? Đờ mờ! Đúng là tiến thoái lưỡng nan, bán không được mà vụt cũng không xong.”
Lắc lắc đầu, cậu cảm thấy chủ đề này dẹp qua một bên. Bây giờ cậu đi tìm lớp thì hơn. Nhìn cái dác một vòng, cuối cùng cũng tìm thấy lớp học. Cậu bước vào lớp, định nói vài lời giới thiệu thì phía sau đột nhiên la lên:
– A! Nhìn kìa! Đó chả phải dây chuyền của Tuấn Khải sao? Vậy không lẽ, cậu học sinh đó là osin của Vương Tuấn Khải?
“Đùng… Xẹt…”
Sét đánh trúng tai luôn chứ không ngan tai nữa
Quát đờ phắc?
Cái gì mà osin? Osin là cái của nợ gì ở đây?
Cái biểu cảm phấn khích khi nói cậu là osin của tên đầu heo kia là thế nào?
Ai? Ai là osin?
Mẹ nó!
Hôm nay là ngày của nợ gì đây hả?
Mặt cậu liền đỏ rồi xanh rồi trắng. Tức giận tới thở không nổi. Gương mặt âm u, cậu lạnh giọng nói:
– Cái dây chuyền này thì là osin Tuấn Khải? Thế tôi đeo gông cho anh ta thì anh ta là chó nhà tôi chắc? Mấy cậu ăn nói cho đàng hoàng. Ăn có thể ăn bậy mà nói thì không thể nói bậy. Chỉ có một sợ dây chuyền thì khẳng định được cái gì? Tôi nói tôi nhặt được, tôi được người ta cho thì sao?
Thiên Tỉ so sánh rất chói tai nhưng không ai phản bát, bởi lẽ họ không muốn lên tiếng. Dù chỉ là osin của Tuấn Khải, nhưng đã là người của nhà họ Vương. Tránh đụng chạm vẫn hơn.
Nhưng mà trong không gian yên tĩnh, có một tiếng cười nhạo nho nhỏ vang lên:
– Hay cho câu đeo gông thì sẽ là chó.
Người đó an tĩnh đứng lên, môi nhếch một đường cong tuyệt đẹp trên gương mặt tà mị: “Dịch Dương Thiên Tỉ đúng không? Cậu không cần tức giận vì sự thật cậu là ở đợ nhà tôi.”
Thiên Tỉ! Mày phải bình tĩnh. Mày đừng manh động, giết người là ở tù. Mày phải bình tĩnh.
Mẹ nó! Bố đ*o bình tĩnh nổi. Khi không lại làm osin không công. Bố muốn xé xác tên này.
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!