[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi! - Chương 7: Chính thức là Osin
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi!


Chương 7: Chính thức là Osin


Tới nhà của Tuấn Khải, cậu không mấy ngạc nhiên như bao người khác, đúng là nhà rất rộng và đẹp nhưng cũng không làm cậu bất ngờ gì. Bởi vì một người có thể trả công cho osin một tháng 2000 đô là biết không phải dạng vừa rồi.
Chiếc xe từ từ chạy vào nhà, cảnh sắc trước mắt thật sự rất tuyệt. Mái hiên xa xa cùng bộ bàn ghế đá tinh xảo. Một vườn hoa đủ màu sắc, bước lên từng bật thang màu trắng, nhìn cánh cửa gỗ được chạm khắc tinh xảo.
Tuấn Khải một tay mở cửa, một tay kéo vali cho Thiên Tỉ, không phải hắn tình nguyện làm giúp cậu đâu, tại ánh mắt muốn giết người của cậu cứ chăm chăm nhìn hắn nên hắn đành phải hạ mình giúp cậu.
Cửa vừa mở ra, một khung cảnh xa hoa khiến người ta lóa mắt, phòng khách đơn giản, chiếc đèn chùm tỏa sáng khắp nơi. Ở phía bên trái trên chiếc sofa màu trắng là hai người, người phụ nữ nhìn khoảng 38 tuổi, trên gương mặt vẫn xinh đẹp nhưng ở đuôi mắt đã có vài nếp nhăn, trên người là chiếc áo đầm màu kem nhìn thật thanh nhã. Người đàn ông ngối kế bên nhìn rất lịch lãm, dù chỉ khoác chiếc áo sơ mi sọc cùng quần tây đơn giản nhưng lại làm người khác khó rời mắt.
Tuấn Khải đột ngột đẩy vali cho cậu. Cậu liền hiểu đây là ba mẹ anh, nhưng cậu vẫn bất mãn mà nhíu mày. Tuy nhiên, khi nhớ lại thân phận nghiệt ngã của mình. Cậu thở dài mà nhìn Tuấn Khải. Thấy anh đi đến chỗ hai người kia, cậu cũng giả vờ ngơ ngác đi theo. Anh cúi đầu chào hai người trước mặt:
– Con chào ba mẹ. Đây là Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu ấy là osin riêng của con ạ.
Thiên Tỉ mỉm cười thân thiện sau đó cuối đầu 90 độ, nhẹ giọng nói:
– Cháu chào….. ông bà chủ ạ.
Thật là ngượng miệng, cậu mà phải gọi hai người đó là ông bà chủ? Đời đúng là lên voi xuống chó mà.
Anh thở phào một hơi, cũng mai là cậu gọi ông bà chủ chứ cậu mà gọi cái khác thì anh có nước bị chửi đến mức sức đầu mẻ trán. Anh nhìn ba mẹ, cậu thì ngước mặt lên, mẹ anh liền hỏi cậu:
– Từ trước tới giờ tôi thấy osin toàn là nữ. Vậy mà con tôi là nhận nam nhân làm osin. Cậu chắc là cậu làm được hay không đây?
Hơ hơ…. osin thôi mà. Làm quá vậy. Nghe mẹ anh nói là biết mẹ anh muốn cô gái kia làm osin rồi, cậu từ đâu chui ra làm mất hết kế hoạch làm mai cho con trai mẹ anh nên mẹ anh mới giận mà làm khó cậu đây mà.
Mà thôi đi cậu cũng không quan tâm. Cậu cười tươi một cách chuyên nghiệp rồi từ tốn nói:
– Bác à. Nam nữ không quan trọng, quan trọng là kết quả. Con đảm bảo sẽ chăm sóc, phục vụ cậu chủ thật tốt. Con sẽ không làm phụ lòng bác đâu ạ.
Nói gì chớ cậu diễn kịch tài lắm đó, Tuấn Khải đứng kế cậu ngoài mặt khi cười cười nhưng lòng rất bái phục cậu, anh đã từng nghĩ mình diễn cực giỏi nhưng khi gặp cậu, anh liền hiểu cái câu: “Núi cao còn có núi khác cao hơn.”.
Không biết cái nụ cười chuyên nghiệp kia có thuyết phục được mẹ amh hay không nhưng ba anh đã hài lòng bảo:
– Ừm…. cố gắng chăm sóc thằng Khải thật tốt. Thôi giờ lên phòng đi.
Thiên Tỉ mỉm cười, cuối đầu chào rồi bước lên phòng, lên được tầng 1, anh nhìn cậu rồi đưa tay qua căn phòng có cánh cửa gỗ được chạm khắc hình con hạc. Hắn nói:
– Vì là osin riêng của tôi nên cậu ở đối diện phòng tôi.

Thiên Tỉ trề môi nhìn Tuấn Khải và nói:
– Cũng mai là tài diễn xuất của tôi quá xuất sắc. Chứ không thôi là chết cả đám.
Tuấn Khải dừng động tác tay vận cửa. Hắn quay sang nhìn cậu và nói:
– Tạm qua một ải thôi. Sau này còn phải diễn dài dài.
Thiên Tỉ liền quay sang đối diện anh, giọng đầy kể lễ nói:
– Tôi phải chăm sóc anh. Cái thân nhỏ của tôi sẽ tàn tạ biết không cho nên anh phải trả tiền nhiều hơn để tôi bù đắp lẩn thể xác và tâm hồn mong manh của tôi.
Tuấn Khải hừ tới hừ lui một lúc lâu rồi đóng cửa lại một cách nhanh chóng, chưa kịp vào thì anh nghe giọng cậu nói:
– Anh nhớ trả tiền cho tôi đó. Không thì tôi trù tám đời tổ công của anh chết không siêu thoát.
Tuấn Khải quay sang định bịt miệng con quạ này lại thì cậu đã vào phòng từ lâu. Căn phòng của cậu cũng khá đơn giản, màu trắng là màu chủ đạo, có một bàn học, kế đó là kệ sách, giữa phòng là chiếc giường màu trắng. Kế bên nữa là chiếc sofa và chiếc bàn nho nhỏ. Kế bên nữa là một cánh cửa, chắc là WC.
Nằm lên giường, cậu bắt đầu cảm thấy mình hôm nay thật sự xui tới mức không thể xui hơn, thôi mà kệ đi, xảy ra cũng đã xảy ra, làm gì khác được.
Tuấn Khải vừa vào phòng liền thấy điện thoại reo, anh liền nghe:
– Alô?
– Đi bar không?
Tiếng Vương Nguyên vang lên, anh liền không nóng không lạnh nói:
– Không đi. Hôm nay mệt lắm, tao muốn nghĩ ngơi.
“Nghĩ ngơi”? Nghe hắn nói Nguyên muốn bật ngửa, Vương thiếu mà muốn nghĩ ngơi? Thật là…. mặt trời chắc mọc hướng Tây rồi.
Cúp máy, Tuấn Khải thở dài, từ nay về sau anh và cậu phải ngày ngày gặp mặt.
Đời luôn có nhiều cái không theo ý mình. Khiến anh mệt rã rời mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN