[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi! - Chương 6: Dọn nhà theo chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi!


Chương 6: Dọn nhà theo chủ


Từ lúc quyết định làm osin của Tuấn Khải, cậu cảm thấy lúc đó chắc mình ấm đấu hay là não chưa kịp hoạt động nên mới đường đột mà thốt lên câu nói đó, mà thôi cũng lở nói ra thì muốn thu lại cũng không được. Bước nhanh về nhà, nằm ịt xuống giường, thở dài một cái, cậu cảm thấy số của mình thật là nhọ.
– Thiên Tỉ! Có bạn tìm nè con.
Ai chứ nhỉ? Quái lạ. Cậu mới về nhà, chưa kịp tắm rửa nữa thì tên nào tìm.
Bạn cũ? Không thể nào.
Bạn mới? Mà bạn mới là bạn nào mới được. Thôi xuống rồi biết.
Bước nặng nề xuống nhà, Tỉ nhìn quanh thì thấy tên mặt đao miệng cười như hoa để lộ hai chiếc răng hổ. Tuấn Khải cười cười nói:
– Con tới đón Thiên Tỉ. Cậu ấy nói muốn học hành chăm chỉ và muốn có kết quả tốt nên nhờ con kèm học, tại vì nhà con đến nhà Tỉ rất xa nên con mạng phép xin hai bác đây cho bạn Tỉ qua nhà con ở ạ.
Đúng chuẩn học sinh ngoan hiền, con ngoan trò giỏi, lễ phép đến mức khiến người khác khó mà không yêu thương. Thiên Tỉ nghe Khải nói thì cứ như là mới bị tác vào mặt vậy, cậu ngu ngơ nhìn hắn. Ba mẹ Thiên Tỉ mừng đến độ cười đến mức muốn toét hàm. Mẹ Tỉ niềm nở nói:
– Thật là tốt quá. Mong là con sẽ không thấy nó phiền.
Khải cười cười, lắc đầu nhẹ giọng nói:
– Không phiền gì đâu bác. Con rất sẵn lòng giúp đỡ.
Thiên Tỉ càng nghe càng bực mình nhưng mặt vẫn lãnh đạm, cậu không dám làm gì quá phận trước mặt ba mẹ. Ba của Thiên Tỉ cười tươi nói:
– Nó có chút ngốc nên nhờ con giúp đỡ nó. Nó mà làm gì quá đáng cứ nói bác, bác sẽ dạy dỗ nó cho.
Thiên Tỉ khóc không ra nước mắt, ba mẹ cậu có biết cậu phải nay lưng ra làm osin cho người ta hay không?
Sao mà cứ hết nói cậu phiền rồi nói cậu ngốc rồi đến cậu làm việc gì quá đáng. Quá đáng phải là tên mặt cười như hoa nhưng lòng ác độc như rắn trước mặt ba mẹ cậu kìa.
Thật là cậu tức sắp chết đây rồi.
Đang thổ tào mấy vạn chữ trong lòng thì giọng mẹ cậu vang lên:
– Ơ thằng kia mày bị điếc à? Tao bảo mày lên nhà soạn đồ đề chuẩn bị qua nhà Tuấn Khải mà sao mày đứng như trời trồng vậy?

Thiên Tỉ bực mình quay lên phòng thu dọn hành lý sẵn tắm một cái cho bớt nóng, cho bớt bực.
30′ sau, nó bước xuống nhà với chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jean, khoác ngoài chiếc áo màu đen. Cậu nhẹ nhàng cười với ba mẹ và nói:
– Con đi đây ạ.
Tuấn Khải nhìn cậu sau đó làm màu, giả bộ giúp cậu kéo vali. Cậu cũng không nói gì mà cứ đưa cho Tuấn Khải, mẹ cậu liền lên tiếng:
– Mày đã nhờ người ta mà còn bắt người ta xách vali cho nữa. Mày làm như mày là chủ người ta không bằng.
Trời ơi! Cậu đây là bức xúc lắm rồi nha. Thấy cậu mặt thì bình thường nhưng trán đã nổi gân xanh, hắn thầm cười. Anh cảm thấy nếu cậu cứ nhịn thế này, có ngày lên máu chứ chả đùa.
Đi ra khỏi nhà, mặt cậu càng thêm âm trầm. Cũng như trên đường đến nhà hắn, cậu câm như hến, hắn khẽ hỏi:
– Tức giận?
Thiên Tỉ hừ lạnh một cái sau đó quay sang Tuấn Khải và nói với giọng muốn ăn tươi nuốt sống:
– Tôi muốn giết chết anh ngay bây giờ cái đồ giả nhân giả nghĩa.
Tuấn Khải cười lên thành tiếng rồi nhẹ vỗ vai cậu nói:
– Ý cậu tôi là người hai mặt?
– Ý trên mặt chữ.
– Bây giờ cậu là osin chứ không phải chủ. An phận chút đi.
– Nhưng tiền bạc phải sòng phẳng – Thiên Tỉ nhanh miệng nói.
– Biết rồi.
Xe bon bon rời đi. Cậu an tỉnh nhắm mắt dưỡng thần. Một ngày mệt mõi, gặp một người phiền toái.
Đúng là không có cái xui nào như cái xui nào mà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN