[Fanfic Khải - Thiên] Này Bảo Bối! Yêu Anh Đi!
Chương 5: Thiên Tỉ mê tiền.
Nhưng cơm mẹ nấu, lực gì mạnh thế không biết. Ôi mẹ ơi! Cậu không ngờ, mình thua tên này. Một sự thật đầy đau đớn và nghiệt ngã.
Anh đưa cậu tới sân sau trường học rồi buông tay cậu ra. Cậu vừa muốn nói vài lời nhưng bị khung cảnh làm đầu óc mụ mị đi. Cậu cảm thấy khoan khoái khi làn gió nhẹ bay lướt qua thân thể. Cỏ xanh lượn sóng theo gió, đằng xa là đài phun nước hoàng tráng, kế bên là một cái xích đu nhỏ màu trắng, cậu đứng giữa sân, cảm nhận sự mát mẻ, sự thoải mái, cảm giác mọi bực dọc đang theo gió mà bay mất, nhắm mắt lại để cảm nhận. Anh liếc mắt nhìn cậu, đành bất đắc dĩ phá vỡ im lặng:
– Tôi dẫn cậu tới không phải để cậu hưởng thức tự nhiên.
Cậu vẫn nhắm mắt, lười nghe anh nói. Nhưng lát sau lại ghét bỏ trả lời:
– Chia ranh giới gì? Nếu là tôi chịu thiệt. Tôi đành không chấp nhận.
Tuấn Khải trầm ngâm lúc lâu cũng không nói câu nào. Chuyện anh bắt cậu làm osin cho hai nguyên do nhưng đều là vì ác ý mà ra. Ai bảo cậu đánh anh chứ?
Anh chưa từng bị ai đánh một cách ác liệt như vậy. Ghét bỏ cậu cũng là chuyện thường.
Nguyên nhân thứ nhất chính là anh muốn chỉnh cậu, hành hạ cậu. Như thế đúng thật là có chút trẻ con. Nhưng ai quản anh đây? Anh muốn hành là hành, cần gì quan tâm cách thức nhàm chán chứ?
Nguyên nhân thứ hai thì sâu xa hơn. Gia tộc của anh rất khác so với những gia tộc khác. Để có con dâu, ba mẹ anh đã chấm trước một cô. Cho cô ta làm osin ba tháng, trong thời gian này, sẽ coi cô có phù hợp làm dâu nhà họ Vương hay không. Anh cảm thấy đau đầu với chuyện này, ba mẹ anh đã dắt một cô về và ép buộc anh. Anh rát chán mãn với chuyện này, cho nên khi gặp Thiên Tỉ liền mang dây chuyền đặc trưng của nhà họ Vương cho cậu. Như thế khi mang về, anh dám chắc ba mẹ sẽ không đồng ý. Vì Thiên Tỉ là con trai, nhưng anh sẽ quyết liệt nhận lại để ba mẹ khỏi dòng dài chuyện này.
– Tôi muốn thương lượng với cậu.
– Cái gì? Thương lượng? Anh nghĩ tôi muốn nghe? – Thiên Tỉ nhìn anh như nhìn thằng điên. Thử nghĩ, cậu còn tâm trạng mà thương với lượng chắc?
– Cậu bình tĩnh đi. Tôi muốn cậu làm osin cho tôi trong vòng ba tháng. Tôi trả tiền cho cậu, mỗi tháng 2.000 đô.
2.000 đô?
Đờ mờ!
Tên này não úng thiệt chứ không đùa đâu. Giỡn nhau à? Là hai ngàn đô đó, đâu phải giấy đâu mà nói như chơi vậy.
Ờ mà đô gì? Đô la âm phủ thì sao? Cậu biểu môi:
– Để dành mà hỏi người khác. Tôi không rảnh làm mọi cho anh.
– Là đô la thật 100%. Tôi làm hợp đồng cam kết.
Được rồi! Anh thật tồi khi lấy tiền mua chuột cậu. Nhưng mà anh cứ tiếp tục tồi như vậy đi, cậu thích lắm a~.
Ai mà không mê tiền thì chỉ có mấy đứa tỉ phú chảnh chó với mấy đứa ngu muội thôi. Nhưng cậu thì không thuộc hai loại trên.
Nên-cậu-vẫn-mê-tiền.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!