[Fanfic] Thần Tượng Thì Sao - Dịch Dương Thiên Tỉ (TFBOYS)
Chap 1: Nỗ Lực Để Được Gặp Cậu
Và bây giờ ước mơ nhỏ nhoi ấy đang dần được thực hiện khi nó trúng tuyển vào trường Mai Hồ Khê – nơi mà cậu đang theo học.
[…]
Bước xuống sân bay là lúc nó mày mò tìm kiếm mẩu giấy ghi địa chỉ nhà nhưng do bất cẩn mà đụng trúng ai đó.
Nó từ từ ngước đôi mắt lên nhìn người ấy, đó là một bạn trai đeo khẩu trang đen che gần hết khuôn mặt với một chiều cao đáng ngưỡng mộ. Câu xin lỗi chuẩn bị được thốt ra thì ngay lập tức nó đã nhận ra người con trai đang đứng trước mặt mình. Chính vì vậy mà lời xin lỗi kia phút chốc bay đi đâu mất…
– Dịch Dương Thiên Tỉ, mỹ nam hảo soái. – nó thốt lên khi nhận ra cậu
Dịch Dương Thiên Tỉ – cái người nó thầm mến bấy lâu nay,cái người mà nó xem là động lực để học tiếng Trung đang đứng ngay trước mặt nó. Phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng nó lúc này, một cảm giác sung sướng…à không phải nói là hạnh phúc mới đúng.
Song cái cảm giác ấy chỉ kéo dài trong 5 giây ngắn ngủi, có lẽ do cảm xúc quá dâng trào hay vì một lí do nào đó mà 5 giây sau nó đã quay lưng chạy khỏi cậu. Rồi tự thấy thiếu thiếu cái gì, liền quay lại cúi đầu nói xin lỗi và tiếp tục nhanh chóng “chạy marathon”.
Ba dấu chấm hỏi to đùng chợt xuất hiện trong đầu cậu. Mới mấy chục giây trước khi nghe nó lên tiếng, cậu đã nghĩ mình gặp phải fan cuồng và cố gắng nghĩ cách chuồn sao cho lẹ. Nhưng điều không ngờ là nó lại quay đầu chạy trước, chạy được mấy bước lại quay lại nói câu xin lỗi…khiến cậu đã khó hiểu lại càng thêm khó hiểu.
“Tại sao lại chạy chứ, mình đáng sợ lắm à” cái suy nghĩ hiện tại cứ bay qua bay lại trong đầu cậu.
[…]
Sau một hồi ngồi taxi thì nó đã đến được chung cư dành cho học sinh sinh viên. Việc đầu tiên nó làm khi bước chân vào nhà đó là móc điện thoại ra gọi về cho mẹ, nghe mẹ dặn dò từng tí một như lúc trước khi lên máy bay. Tiếp đó là thu dọn đồ đạc và leo lên giường, nó nhớ về tình huống lúc ở sân bay…
Thực sự mà nói thì chính bản thân nó cũng không hiểu tại sao nó lại chạy trong khi đó lại là người nó thương thầm nhớ trộm bao ngày tháng, nay gặp được lẽ ra phải xin chữ kí chụp ảnh các kiểu chứ. Có lẽ do gặp được cậu quá bất ngờ, xúc động quá mà không điều khiển được bản thân mình. Haizz, nếu đúng là như thế thì nó là đại ngốc rồi…
———————
“Ting” – âm báo điện thoại nó kêu
Thì ra là tin nhắn từ chị Vi, nó biết chị nhờ “Hội người Việt sinh sống tại Trung” trên facebook và chị cũng là người giúp nó tìm được chung cư này.
[Em về đến chung cư chưa? Nhớ nghỉ ngơi cho tốt rồi ngày mai đi công tác về chị qua thăm em, dẫn em đi chơi nha😘😘]
Đọc xong dòng tin nhắn từ chị, khóe miệng nó chợt nở nụ cười. Một cảm giác ấm áp như có người thân đang bên cạnh mình tại nơi đất khách quê người vậy…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!