[Fanfic] Thần Tượng Thì Sao - Dịch Dương Thiên Tỉ (TFBOYS) - Chap 7: Tôi Đáng Sợ Lắm Sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
86


[Fanfic] Thần Tượng Thì Sao - Dịch Dương Thiên Tỉ (TFBOYS)


Chap 7: Tôi Đáng Sợ Lắm Sao?


Giờ giải lao giữa ca học buổi sáng và buổi chiều là khoảng thời gian để các học sinh ăn uống và nghỉ ngơi.
Sẽ có nhiều bạn về nhà ăn cơm với gia đình nhưng cũng có không ít bạn chọn ăn trưa tại canteen trường, sau đó lên lớp nghỉ ngơi chờ đến tiết học buổi chiều.
Đối với người sống một mình như nó và cậu thì phương án thứ hai sẽ là phương án tốt nhất.
Đây chính là lí do vì sao nó gặp cậu ở canteen.
À mà cũng không phải, cậu đang ngồi chung bàn với Huỳnh Trân, My My, Tiểu Khôn và cả Thành Thành nữa.
Xem ra lớp mình cũng có nhiều người ở lại trưa quá nhỉ.

Lấy cho mình một xuất cơm sườn, nó loay hoay tìm chỗ ngồi thì Huỳnh Trân đã nhận ra nó và vẫy nó tới bàn của mình.
Cô nàng đáng yêu này cũng nháy mắt ý bảo nó qua ngồi cạnh với Thiên Tỉ, nó chỉ cười cười một cái rồi tiến tới ngồi cạnh cô nàng…đối diện với cậu.

“Cô bạn Gia Nhi này không phải là Thiên Chỉ Hạc sao?? Cơ hội tốt như vậy mà không chịu nắm bắt.” Huỳnh Trân, My My, Tiểu Khôn và Thành Thành lấy làm lạ trước hành động của nó.

Khi thấy cái nháy mắt của Trân, cậu còn đang tính kéo ghế xích sang một chút nhường chỗ cho nó nhưng nó lại…không qua chỗ cậu.
Haizz, nghĩ mà buồn thật. Chưa bao giờ cậu bị chính fan của mình bơ như vậy. 😥😥

– Ngày nào mọi người cũng ở lại trường ăn chung với nhau như này à? – nó vô tâm đến nỗi chả thèm quan tâm biểu cảm của mấy bạn, thản nhiên ăn một cách ngon lành.
– Ừm, nhà tụi tớ ở khá xa với lại ăn chung thế này nó vui hơn mà Thiên Tỉ cũng đỡ bị fan quấy rối – Thành Thành lên tiếng trả lời câu hỏi của nó.

“Bị fan quấy rối”??
Đúng là làm thần tượng cũng chả sung sướng gì, đời tư bị xâm phạm không nhiều thì cũng ít.

Ủa…
My My với Tiểu Khôn thân mật vậy luôn à.
Nhìn kìa, gắp đồ ăn cho nhau, lấy khăn lau miệng cho nhau rồi lại nhìn nhau cười cười cười cười.
“Trời ạ, mình đang thấy cảnh gì thế này, ngọt quá rồi không. Tui còn đang FA à nha, nhìn mà muốn phang cặp này một cái quá😑😑”

Thấy ánh mắt nó nhìn My My và Tiểu Khôn, Huỳnh Trân huých nhẹ vai nó:
– Cặp đôi vàng của lớp ta đó, nhìn mà học hỏi. Còn nếu cậu ghen thì cứ tưởng tượng đó là mình và Thiên Tỉ đi nhé.

Câu nói vừa dứt tất cả mọi người trừ cậu đều bụm miệng mà cười khúc khích.

– Hứ. KHÔNG THÈM. Tui đi trước đây, cứ ở đó mà cười đến chết luôn đi.

Khụ khụ, câu nói của nó nghe sao chát thế.

– Tự nhiên trêu người ta chi, Nhi Nhi bỏ đi rồi kìa – My My đánh nhẹ vào vai Trân Trân trách móc.

– Ai biết đâu, tưởng vui mà 😑😑

– Tính ra cô bạn này cũng dễ thương thật đấy. Nhưng Thiên Tỉ à, có lẽ cậu gặp phải một bạn fan đặc biệt rồi đấy -Thành Thành vỗ vai an ủi cậu.
[…]
Chính vì bỏ đi trước nên giờ trong lớp ngoài nó ra thì chả còn ai.
Khoảng thời gian này sẽ là khoảng thời gian phù hợp cho việc lướt facebook.

Haizz, chán quá đi mất.
Cầm điện thoại nãy giờ lướt lên lướt xuống toàn thấy hình cậu. Đúng là list friend của mình toàn Thiên Chỉ Hạc.
Mà cũng kì thật, nó là fan của cậu, thấy hình cậu phải vui mới đúng, sao hôm nay tâm tình lại khó chịu thế này. Hay…cái suy nghĩ vô tâm của nó lại lên ngôi rồi. 😑😑

“Tích tắc tích tắc”
Im lặng một chút, hình như có tiếng bước chân.
Ban ngày ban mặt, không phải có ma chứ…
Nó quay phắt lại phía sau…

Giời ạ, là lũ bạn khốn nạn gồm My My, Trân Trân, Thành Thành, Tiểu Khôn đều đang âm mưu hù nó.
– Nhi Nhi, cậu đang chơi gì vậy, cho tớ chơi với- Huỳnh Trân nhanh chóng chỉ vào cái điện thoại trên bàn trước khi nó cất tiếng khiển trách, mấy người còn lại cũng nhân cơ hội mà chuồn về chỗ.

– Hừm, lướt face thôi.
Mấy người này là đang muốn đánh trống lảng đúng không? Được thôi, lần này Nhi Nhi ta đây ứ thèm chấp, xem như rủ lòng từ bi tha cho các ngươi một mạng. 😎😎

– Face?? Nó là cái gì vậy – My My tò mò với qua hỏi
Mấy bạn khác cũng tò mò mà nhìn qua nó chờ đợi câu trả lời.

– Ừm. Face hay gọi là facebook, là một mạng xã hội giống như weibo nhưng ở nước mình thì facebook phổ biến hơn.

-Oh, vậy cậu có tài khoản weibo chứ, follow nhau đi nào – My My nháy mắt tinh nghịch, tay cầm điện thoại giơ giơ lên trước mặt nó.

– Okk, nick mình là Gia Nhi, ghi theo kiểu chữ la-tinh: G-I-A N-H-I -nó đánh vần theo âm tiếng Anh cho mấy bạn dễ tìm.

“Smile” cậu chợt nở nụ cười nhẹ. Tìm ra rồi, mình sẽ follow cô bạn này bằng nick phụ của mình. Sau đó sẽ inbox tìm hiểu xem, cậu ấy là một fan đặc biệt như thế nào.

– Nhi Nhi à, tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan trường vào chiều nay.
Nó gật gật đầu, chờ đợi câu nói tiếp theo của Trân Trân
– Nhưng mà chiều nay tớ bận rồi. Thiên Tỉ sẽ dẫn cậu đi thay tớ nhá.

Hửm, Thiên…Thiên Tỉ dẫn mình đi á.
Không được không được.
Cậu ấy mà dẫn mình đi thì biết nói gì đây trời. Mà cứ cho là mình bắt chuyện đi thì người cao lãnh như cậu ấy liệu sẽ trả lời một đứa bạn mới quen như mình à?
Chả nhẽ đi một vòng quanh trường trong im lặng rồi đi về. Nhàm chán.
Tốt nhất là không nên a~

– Nhưng Thiên Tỉ, cậu ấy chắc rất bận
Nó cố tình nói ra câu đó, hy vọng là cậu bận thiệt.

Nhưng Huỳnh Trân lại vỗ vai nó bảo:
– Yên tâm, chiều nay Thiên Tỉ rảnh. Tớ đã nhờ cậu ấy dẫn cậu đi lúc ăn trưa rồi và cậu ấy cũng đồng ý rồi. Khỏi lo cậu ấy bận nữa nhé.
-_- -_- -_-
Đúng là không còn gì để nói mà.
Thôi cứ để đến ra về nói cậu ấy là mình bận phải về trước, chắc cũng được ấy. . .

Sở dĩ, cậu đồng ý là do cậu muốn hỏi tại sao nó lại chạy khi thấy cậu ở hai lần gặp trước. Còn mục đích Trân muốn làm vậy…tất nhiên cậu cũng biết rồi…
[…]
– Thiên Tỉ – nó cất tiếng gọi cậu khi mọi người trong lớp đã về hết.
Đây cũng là hai tiếng đầu tiên nó nói với cậu suốt từ sáng đến giờ.

– Mình có việc bận, phải về trước. Hẹn hôm khác đi tham quan trường nha – nó nói một hơi rồi lại như hai lần trước quay lưng bỏ chạy

Cô bạn này có quá đáng lắm không?
Trong lớp thì trò chuyện, làm quen với tất cả mọi người…trừ cậu. Giờ nói được với cậu vài ba câu lại đòi quay lưng bỏ chạy. Rốt cuộc, đây có phải fan, có phải Thiên Chỉ Hạc. Hay do cậu đáng sợ đến nỗi không dám lại gần.

Cậu nhanh tay giữ được tay nó trước khi nó chạy mất…
-Tại sao lần này và hai lần trước gặp tôi cậu đều bỏ chạy? Tôi đáng sợ đến mức làm fan như cậu sợ à…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN