[Fanfiction Exo] Căn Biệt Thự Ma - Chương 3: Người Bạn Thân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
158


[Fanfiction Exo] Căn Biệt Thự Ma


Chương 3: Người Bạn Thân


(bắt đầu từ chap này Au sẽ gọi tên sát nhân bí ẩn, đúng hơn là kẻ giết người đó là “Hắn” nha!)

:::::Tại phòng ăn trong căn biệt thự:::::

Tất cả 9 con người tụ tập lại đông đủ, riêng là chỉ có thiếu SeHun vì anh ấy còn đang bận ngủ ở trên phòng…Tôi thật đến bó tay với anh chàng này mà! .__.”

Kai vừa run cầm cập vừa nói

– Ai đó lên gọi SeHun xuống đây đi! Ở một mình sợ lắm! Tính nó vốn nhát gan mà!

– Để anh lên gọi cho! Chứ nó đang ngủ mà bị đánh thức là tức lắm đấy, cẩn thận nó đánh cho bay hàm không còn răng để ăn cơm luôn! – LuHan đứng dậy nói trêu chọc thì bị XiuMin ngáng chân.

– Ở dưới đi! Để anh lên gọi cho! Đằng nào anh cũng phải lấy cuốn sổ tay đã! – Xiu nói.

– Đúng dồi, cho anh lên đi, vừa rồi có nấu cơm đâu, toàn ngồi chơi! – Chen với D.O. nói rồi lườm nguýt.

– Ừa ừa…Để anh lên được chưa!? – Xiu chỉ biết lắc đầu thở dài rồi bước lên cầu thang

Chầm chầm bước từng bước, vừa đi vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa gãi mớ tóc trên đầu…Xiu hận mình giá như lúc đó giá như nghe lời Chen nói đi ngủ sớm hơn có phải tốt không, chứ lại dành ra cả đêm để suy nghĩ về cái chết của Lay…

Tôi cũng bước theo anh ta từ phía sau…

Vừa đặt chân vào bậc cầu thang cuối cùng thì XiuMin bị 1 người khác bịt mồm kéo lại về phía chân cầu thang. Vì bị bất ngờ nên anh ta chỉ kịp ư ử vài tiếng…

– Suỵttttttttt……..Em vừa thấy có bóng người kỳ lạ ở kia kìa, em nghĩ đó là ma nên sợ, đúng lúc anh lên nên em mới kéo anh lại đó! – chắc mọi người cũng đoán được người nói là ai rồi nhỉ, chính là maknae SeHun đây!

– Giật bắn cả mình! – Xiu vuốt vuốt ngực, đưa đôi mắt ai oán về phía Hun.

– Xin lỗi mà…Nhưng công nhận là cũng sợ thật đó! – Hun nói rồi nhìn về phía cầu thang rồi lại nảy mình lên, ôm vội XiuMin vào góc tường.

– Hắn…hắn…ta quay lại kì…ìa…a…

– Đâu!?

XiuMin ngó ra mà chẳng thấy gì cả, nhưng điều đáng ngạc nhiên nhất bây giờ đó là Chen đang đứng ở cầu thang nhìn XiuMin và SeHun ôm nhau…

– Xiu…u…Min…n…Anh…h với SeHun…n…đang…g…làm…gì vậy…y… – Chen chỉ biết ấp úng nói, tay chỉ chỉ về phía XiuHun.

– Ơ,…Chen hyung…không phải như anh nghĩ đâu…Chỉ là… – SeHun giật mình, buông người XiuMin rồi cố giải thích cho Chen nhưng anh ta nào có nghe…

– Anh…h… – Chen nói, đá vào mông Xiu một cái rồi xách cổ Xiu về phòng…

Còn SeHun chỉ biết ngơ ngác nhìn theo rồi ỉu xìu xuống nhà.

Mọi người thấy SeHun mà không thấy 2 người kia đâu nên mới hỏi dồn dập…

– XiuChen đâu rồi SeHun? – Kris hỏi.

– Oaoaoaaa…em chẳng may làm Chen ghen rồi!!!!! – SeHun gào lên ăn vạ rồi kể rõ sự việc cho tất cả nghe.

[Một lúc sau…]

“Ồ………”

Tất cả nghe xong câu chuyện thê lương không có đầu có đuôi của SeHun thì thi nhau ồ ồ à à lên.

Riêng LuHan thì vẫn giương đôi mắt oán than về phía Hun, còn nạn nhân thì chỉ biết cúi gằm mặt xuống mà không nói năng câu gì…

– Xong rồi, Chen mà nổi cơn ghen lên Thị Nở còn phải sợ…giờ thì XiuMin hyung “die” dồi! Em thì vẫn may mắn thoát được đây Hun ợ! – ChanYeol lắc đầu, nói với vẻ hiểu rõ thằng bạn thân của mình lắm…

– Hức hức….

[Ở trên phòng XiuChen…]

Chen xách cổ XiuMin vất lên giường rồi quay lại đóng chốt cửa thật chặt…

Xong xuôi, Chen lao tới hôn ngấu nghiến vào môi XiuMin. Xiu dù đang ngạc nhiên nhưng cũng đáp trả lại cái hôn bởi rất hiếm khi Chen chủ động như vậy…

Cho tới khi cả 2 không còn sức nữa, khí ôxi bị rút sạch khỏi lồng ngực thì Chen mới buông ra rồi tát 2 phát vào XiuMin…

Xiu bị người mình yêu làm cho ngạc nhiên hết lần này đến lần khác.

– Em…em làm gì vậy!? – Xiu chỉ biết ngơ mặt ra hỏi.

Khuôn mặt hình bánh bao đáng yêu bị cái tát vừa rồi làm cho đỏ bừng lên.

– Câu đó tôi hỏi anh mới đúng đó! Anh vừa làm gì với SeHun vậy hảảảảả??? – Chen hét ầm.

Dù đã đóng cửa nhưng 8 con người ở dưới vẫn còn nghe thấy tiếng. Tất cả đều có chung một suy nghĩ. “XiuMin hyung chết chắc rồi…”

Đến lúc này Xiu mới hiểu ra rằng Chen đang ghen nên nói:

– Em bình tĩnh! Lúc anh lên trên tầng thì bị SeHun kéo lại và em ấy nói rằng có bóng người kỳ lạ ở cuối cầu thang nên mới kéo anh lại! Anh thề là anh với SeHun không có gì cả!

– Anh nói dối! Tôi không tin! – Chen hét ầm lên, nước mắt rơi lã chã rồi đấm túi bụi vào XiuMin.

Xiu cố giữ 2 tay Chen nhưng không làm được…Thì ra khi người yêu mình ghen nó lại như vậy!

Rồi sự chịu đựng cũng sẽ có lúc bùng nổ…Xiu đứng dậy, hất tay Chen ra:

– Em đừng có mãi trẻ con như thế nữa! Anh đã nói rồi, anh với SeHun không có gì hết! Anh không tin thì thôi nhưng đừng có hồ đồ như vậy rồi đánh mất đi tình anh em của chúng ta! Anh nghĩ sau cái chết vừa rồi của Lay thì em cũng phải mạnh mẽ lên đi chứ! – XiuMin nói trong tức giận.

– Đúng đấy! Tôi ngu, tôi không thông minh, tôi mù nên tôi mới yêu phải cái thằng như anh đấy! Biến đi đi cho khuất mắt tôi! – Chen bị chữ “GHEN” làm cho mù quáng. Anh ta lấy gối ném tới tấp vào Xiu.

Đợi tới Xiu đập cửa đi ra ngoài rồi, Chen mới có thể tĩnh tâm lại.

Anh ngồi xụp xuống ôm đầu…

“Là mình sai thật sao!?” rồi ngất đi…

1 giọt nước mắt nữa lại rơi…

[Ở bên dưới…]

– Sao…sao rồi Xiu hyung!?

Mọi người thấy XiuMin thì mới chen nhau hỏi, trong đáy mắt của từng người vẫn ánh lên một vài tia hy vọng.

Nhưng đáp lại những hy vọng của tất cả chỉ là cái lắc đầu mệt mỏi của XiuMin.

Ngồi bán tán một hồi về cái chết của Lay xong, 9 con người đều có thể thống nhất một ý kiến rằng chắc chắn Lay đã bị một ai đó trong căn nhà này giết.

Sau đó, Kris, D.O. với ChanYeol xin phép được đi vệ sinh. (vệ sinh mà cũng tụ tập lắm thế? -,-)

Còn SuHo và BaekHyun thì lên gọi Chen xuống…

[Quay lại chỗ Chen nha!]

Chen vẫn đang nằm ngủ say sưa.

Trong giấc mơ của mình, anh đã thấy Lay hyung yêu dấu và cả 1 người nữa…

Đó là TAO!

HUANG ZITAO!!

Cả 2 người đều mỉm cười với Chen và họ khẽ đưa tay mình ra, ý để Chen nắm lấy.

Chen cũng cười lại, định nắm lấy tay thì bị một người giữ lại…

Quay lại, đó là XiuMin. Đằng sau anh ta còn có cả 8 người mà Chen luôn yêu quý nữa…

Cặp đôi ChanBaek cũng bước lên nói:

– Chen à, đừng đi, tụi mình là bạn thân của nhau mà! Đúng chứ! Ở lại đi!

Chen đang phân vân không biết nên chọn bên nào vì tất cả đều rất quan trọng với anh! Anh không muốn phải bỏ 1 ai cả…

1 bên thì có 1 người anh đã từng yêu từ lâu…

Còn 1 bên thì lại là 1 người mà anh đang yêu rất sâu đậm…

“Cạch…” Tiếng mở cửa.

…Chen bỗng có cảm giác như mình bị một người nào đó bế bổng lên nhưng vì đang say giấc mộng nên anh cũng không để ý mấy…

[Nửa đêm…]

Vì cửa phòng của KrisXiuChen bị khóa, chắc là do Chen nên 2 người Kris và XiuMin phải sang nhờ phòng người khác ngủ cùng…

“Yeah stop stop… Geu nalgaega jeojeuni oh, stop, stop…

Gipeojin haru teum neoneun joyonghi dagawa

Eodumeul geodeonaego naui jameul kkaewo

Geurigon meoreojyeo yeollin changmun neomeoro

Tto gireul ilheottna, neon, neon, neon…

Bamgonggiga ajik chagawo ireona

So, baby, hold on neol honja dugiga

Nan geokjeongi dwae georil dugo neoui dwireul ttaraga…” Tiếng chuông điện thoại của LuHan phá vỡ không gian yên tĩnh trong căn phòng…

– LuHan! Hyung nghe điện thoại đi! Ai gọi kìa, dở thế không biết, tự nhiên gọi vào lúc người ta đang ngủ! – BaekHyun lèo nhèo nói.

– Hyung biết rồi mà! – Han ngáp ngủ nhưng vẫn cố với tay lấy cái điện thoại.

Và đập ngay trước mắt anh là dòng chữ to đùng “Chen đáng êuuuu”

“A lô…Chen à? Em gọi có việc gì không? Mọi người ngủ hết rồi mà!”

“LuHan hyung…g…Cứ…ứu…u…em…m…với…i…hắn…ắn…ta…” giọng nói đầu dây bên kia có vẻ đứt quãng.

“Chen! Chen! Em làm sao vậy!? Bình tĩnh nói cho hyung nghe!” LuHan cũng giật mình mà ngồi bật dậy.

“Hắn…ắn…ta…a…CỨUUUUUUU EMMMMM!!!!!!”

Tít…tít…tít…

Cuộc gọi kết thúc…

– Chết tiệt!

LuHan nghiến răng, đập mạnh tay xuống nệm giường.

– LuHan à, có chuyện gì thế? Ai gọi vậy? – Kris nằm ở tầng trên ngó xuống hỏi.

– Chen…Chennn…Bị ai đó bắt…bắt…đi rồi!! – LuHan sợ tới mức không nói nổi một câu.

– GÌÌÌÌÌ CƠƠƠƠƠ?????? – ChanBaek đang nằm lơ mơ mà nghe Han nói thế thì ngồi dậy như lật đật, hét toáng lên.

Các phòng bên cạnh cũng bị đánh thức. Từng người kéo nhau bước vào phòng.

– Có chuyện gì mà mọi người ồn ào quá vậy? Nửa đêm nửa hôm mà thi nhau hò hét luyện giọng như đúng rồi ấy! Làm tụi em dậy hết rồi nà! – D.O. vừa dụi mắt vừa nói.

– Có gì thì nói đi! – XiuMin nom bây giờ có vẻ lạnh lùng hơn…

– Chen…Chen…anh ấy bị bắt…bắt rồi! – SeHun lại bắt đầu a dua theo LuHan mà nói không thành lời.

– Đừng…đừng…đùa chứ! Không thể nào! – SuHo ngã khuỵu xuống cánh cửa mà ôm đầu – Hãy nói với anh rằng các chú bị mộng du đi, Lay đã chết rồi, anh không muốn ai bị như vậy nữa đâu!

– SuHo, hyung cứ bình tĩnh đã! – Kai xoa tấm lưng rộng lớn đang khẽ rung lên theo từng tiếng nấc cụt.

– Anh nghe nói ở quanh đây còn có một cái nhà kho nữa đấy! Mình thử đến đó xem sao! – Kris đưa ra ý kiến. Vì là nêu ra ý tưởng cho chuyến đi này nên có vẻ anh là người biết rõ nhất.

– Điiii…đi…thôi…iiii… – XiuMin gần như mất hết bình tĩnh.

Rồi cả 9 con người bắt đầu rồng rắn kéo đuôi nhau đi về phía căn nhà kho.

Tôi đứng nhìn họ từ lúc LuHan nghe điện thoại tới giờ. Nhìn gương mặt đậm chất lo lắng mà tôi không khỏi động lòng.

Dẫn đầu là Kris tay cầm chắc cái đèn pin, tiếp theo là SeHun, Kai, D.O., BaekHyun, LuHan, ChanYeol, XiuMin và cuối cùng là SuHo.

– Mọi người bám chắc vào nhau đấy! – Kris lên tiếng nhắc nhở.

– Ừa……

Đi tầm khoảng 2, 3 phút thì tới nơi. Trước mặt chúng tôi là một căn nhà gỗ nhỏ, khá là sơ sài, hình như nơi này là để các dụng cụ như rìu, búa,…các thứ khác.

Nhưng điều đáng chú ý hơn nữa, đó là…

Từ dưới chân ChanYeol một cái đầu từ đâu lăn ra, 2 mắt trợn trừng lên.

“Ááááááááá……………” ChanBaek hét toáng lên

…CHENN…

Mọi người bắt đầu hoảng sợ, lùi ra xa dần.

– Không…không…không…thể…nào…Sao…lại tàn nhẫn…như vậy?! – XiuMin ngã khuỵu xuống. Khóc không ra nước mắt.

– XiuMin! Bình tĩnh! Chắc đây chỉ là trò đùa của ai đó thôi! Đứng dậy đi! – Kris tiến tới, nâng 2 bả vai của Xiu mà nhấc lên.

Rồi cả bọn lại tiếp tục đi tiếp. Riêng ChanYeol với BaekHyun thì vẫn cứ thừ người ra, mặt trắng bệch, nếu không được HunHan đỡ cho thì chắc 2 người đã ngất từ đời nào rồi.

Tôi cũng biết! 3 người họ là 1 đôi bạn thân mà!

Dừng chân tại phía sau của căn nhà, D.O. bỗng nhiên run rẩy, tay vô phép mà đưa về phía cửa sổ ở tầng 2.

– Anh…anh..ấy…y

Giờ thì tất cả mọi người cũng đã bắt đầu sợ hãi, không kiềm nổi mà hét toáng lên khiến cho cả những chú quạ gần đó phải bay đi mất.

Trước mặt chúng tôi bây giờ là Chen. Nhưng nhìn anh ấy quả thật rất thảm thương.

Cái đầu bị chặt đứt nên vừa mới lăn ra chỗ chúng tôi. Phần ngực thì bị một cây giáo xuyên qua đính chặt vào bức tường. 2 tay thì gần như là lìa ra khỏi cánh tay. Chen cởi trần, chỉ mặc độc nhất một chiếc quần short ngắn. Giữa thời tiết lạnh giá thế này mà chỉ ăn mặc như vậy nên người anh đã đông cứng từ bao giờ, rất khó có thể biết được thời gian tử vong.

– Chen, Chen, cậu làm gì trên đó vậy? Xuống đây chơi với tớ đi! – BaekHyun đứng ở dưới mà hét, chân anh ấy như không còn vững nữa.

– Để anh lên bế cậu ấy xuống! – Kris lại cố nén nỗi sợ của mình mà chạy lên tầng 2 bỏ người Chen ra khỏi cây giáo mang xuống.

Tầm 2 phút sau, tất cả bắt đầu lê gối về phía Chen.

– Chen ơi! Cậu dậy đi! Đừng có chết mà! Tớ nè, ChanYeol đây nè, người bạn thân nhất của cậu đấy Chen ạ. Sao cậu nhỡ bỏ tớ đi sớm như vậy? Còn cả ván bài cậu chơi với tớ, BeakHyun và Kai vẫn còn chưa xong mà! Mong tỉnh dậy đi chứ! – ChanYeol nói trong làn nước mắt.

Nhìn cậu ta bây giờ thật sự rất thương tâm! Tôi suýt nữa thì rơi nước mắt.

Chan lồm cồm bò tới chỗ vừa mới rơi cái đầu của Chen mà mang ra chỗ cái xác.

– Chen! Xuất hiện và nói rằng đây chỉ là một bức nộm đi! Chen à! Chen ơi! Tớ với BaekHyun đã tâm sự với cậu chưa nhỉ? Mau dậy nói chuyện với tớ đi mà Chen. Tất cả chúng ta đã hứa sẽ đi cùng nhau cho đến tận cuối đời cơ mà! Chen!! Cái chết của Lay và Tao đã đủ làm tớ sống dở chết dở rồi đấy! Giờ thì thêm cả cậu nữa! Chen!! Chennnnn!!!!!!!!!!

Tao???

Tao sao???

Sao giống tên tôi quá vậy?!

“Ai da…” Tôi khẽ rên nhẹ, ôm lấy cái đầu đang đau nhức như búa bổ.

Nhưng chẳng may phát ra một tiếng động nhỏ.

– Ai vậy? Ra đây đi! – LuHan đứng dậy nói với giọng khàn đặc.

– Chen hyung, tỉnh dậy đi hyung. Hunnie còn chưa nói Hunnie quý Chen mà! Tỉnh dậy đi, Hunnie sẽ mua trà sữa cho Chen hyung nè, sẽ làm bánh gạo cho hyung nữa nè, sẽ làm aegyo cho Chen hyung xem nữa. – SeHun nói với giọng trẻ con nhưng lại làm dấy lên lòng thương xót nhưng từng tâm con người.

Còn ai nhớ “Hắn ta”, hay là hung thủ giết người không nhỉ?

Hắn ta bây giờ đang nở một nụ cười nhếch mép nhìn về phía chúng tôi. Tôi thật sự không hiểu nụ cười đó có ý gì. Tôi cứ đứng thừ người ra nhìn Hắn.

Tôi thật sự muốn biết lý do vì sao mà đã khiến Hắn biến thành người như vậy?

Lẽ nào là do…

Ở ngoài được tầm nửa tiếng thì tất cả mọi người mới bế xác của Chen vào trong, ChanBaek thì đưa đôi mắt khinh khỉnh và hận tột cùng về phía XiuMin. Nếu không vì anh ta thì Chen chắc đã không như thế này! (2 anh bạn này làm gì cũng giống nhau gớm!!)

XiuMin vì biết mình cũng là người có lỗi nên chỉ biết im lặng.

– Kris hyung, xác của Lay anh để ở đâu dồi?! – Kai lên tiếng hỏi.

– Anh cất ở trên lầu á! Để tý nữa anh sẽ mang Chen lên luôn! – Kris.

– Không…không…không…anh không được mang cậu ấy đi!! Cậu ấy là bạn thân của em, cậu ấy sẽ chơi với em, giờ em đã không còn ai để chơi nữa rồi! Để cậu ấy lại đi! – ChanYeol gào khóc thảm thiết, mắt anh như mờ đi nước mắt.

– Channie, bình tĩnh! – BaekHyun khẽ vuốt lưng Chan. Thật ra anh cũng đã cố kìm nén lắm rồi! Anh bảo người khác bình tĩnh, còn anh thì sao? Có khi anh còn đang lo lắng xót xắng đến tận ruột rồi ấy.

– Do bị để lâu ở ngoài trời quá nên xác của Chen đã bị đông cứng và rất khó có thể xác định được thời gian tử vong! Hung khí thì chắc có thể là con dao mà anh tìm thấy ở bên dưới cái xác! – Kris nói rồi giơ con dao sắc nhọn lên.

– ChanYeol à! – XiuMin khẽ gọi.

– Anh buông tôi ra! Nếu không tại anh, thì chắc chắn bây giờ Chen vẫn còn sống, vẫn còn ngồi đây trò chuyện với chúng ta, anh biến đi đi! Tôi ghét anhhhh!!!! – ChanYeol lại hét.

– Anh…anh…

– Bình tĩnh! Để em! – D.O. nói đánh 1 cái vào sau gáy ChanYeol làm anh ta ngất đi. Cái chiêu này anh ta đã học được từ một người bạn.

– Chuyện đã đi quá giới hạn rồi! Có thể chúng ta sẽ không chịu được nữa đâu! Thử gọi cho cảnh sát đi! – SuHo nhắm mắt rồi, có thể từ lúc tối tới giờ anh là người ít nói nhất.

– Mất sóng rồi! Thôi cũng gần sáng rồi, chúng ta cố đi ngủ đi! BaekHunHan, 3 người khiêng Channie về phòng, còn Kris và XiuMin sẽ mang xác của Chen lên chỗ của Lay nhé! Sau đó tất cả sẽ đi ngủ, em sẽ cố dậy sớm để nấu đồ ăn sáng cho mọi người! – D.O. nói.

– Ừa……

———-

Bên ngoài, trời bắt đầu mưa. Từng giọt mưa rơi nặng trĩu mà tựa như nước mắt của từng người. Tất cả đã về phòng ngủ nhưng đâu có ai có thể ngủ được. Tất cả đều có chung một lo lắng và mong ước được về nhà của mình để tránh khỏi những điều kinh dị đang xảy ra và còn để mai táng cho Lay và Chen – 2 thành viên đã mất khỏi nhóm…

———————–

Au đã quay lại rồi đây!!! Đã có ai quên Au chưa vậy? :'(

Bắt đầu từ chương này Au sẽ hé lộ về nhân vật Tôi và quá khứ của cả nhóm nha ;)))
Các bạn tiếp tục ủng hộ Au đyyyy!!!!

Yêu các rds nắm cơ!! :*

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN