[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy - Chương 1: Nắng Hạ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy


Chương 1: Nắng Hạ


“Chẳng có chút sáng tạo gì cả.”

Giản Thuần lẩm bẩm, lười nhác ngẩng đầu lên phía sân khấu, nơi hiệu trưởng đang phát biểu mấy lời nhạt nhẽo đã nghe từ lớp một đến giờ.

Cô lại nhìn sang tấm biển treo giữa sân khấu rất đỗi hoành tráng kia.

“Lễ khai giảng trường trung học Mai Hồ Khê.”

Một trong những trường cấp ba nổi tiếng toàn tỉnh, hôm nay là ngày bắt đầu năm học mới.

Một lễ khai giảng tẻ nhạt như bao lễ khai giảng khác.

Giản Thuần vốn học một trường cấp hai tầm thường ở vùng ngoại ô, nguyện vọng cũng chỉ điền đại theo lời bố mẹ, không ngờ lại đỗ với số điểm cao nhất nhì trường, đến khi xem điểm cô cũng năm lần bảy lượt hỏi thầy giáo có chấm sai không.

Thế là thuận lợi bước vào lớp chọn, cô chính thức trở thành học sinh lớp 10 – 1 trường Mai Hồ Khê danh tiếng lẫy lừng.

Trường Mai Hồ Khê, không chỉ nổi tiếng bởi tỷ lệ học sinh đỗ đại học, mà còn nổi tiếng vì có những cây đại thụ rã hương rất lâu đời.

Tháng tám, cái nắng dìu dịu không gắt như tháng sáu, thế nhưng tán cây rã hương không vì thế mà lơ là công việc của mình. Cả sân vận động rộng đến vậy mà không có lấy một khoảng nắng.

Có hai cô bạn ở lớp bên cạnh đang tám chuyện không hiểu là vô tình hay cố ý muốn để cô nghe mà ngồi sát lại, chỉ cách chỗ cô tầm mười phân, đã thế lại còn nói rõ to.

“Ê, nghe nói là có đại minh tinh vào học ở trường mình à?”

“Thật à? Là ai thế?”

Giản Thuần giả vờ ngó lơ đi chỗ khác, nhưng hai tai thì lại dỏng lên nghe.

Cô bạn kia khua tay rất khoa trương: “Tớ không biết, nhưng hình như là con trai, rất nổi tiếng. Đã thế còn được tuyển thẳng vào Mai Hồ Khê theo diện học sinh nghệ thuật, nhưng thành tích môn văn hóa lại cao nhất tỉnh đấy!”

“Ôi trời, người ta là đại minh tinh mà trâu bò tới thế á?”

“Chứ gì nữa, điểm đứng đầu lớp 10 – 1 ban Tự Nhiên, đủ để hiểu là học bá thế nào rồi!”

Cô bạn thứ hai lè lưỡi: “Lớp 10 – 1 toàn là mấy tên đầu gỗ, vừa thở ra đã thấy sặc mùi axit sulfuric, có gì đáng ngưỡng mộ chứ!”

Giản Thuần còn chưa hết ngây người thì thầy hiệu trưởng cuối cùng cũng kết thúc bài phát biểu. Không hiểu câu cuối thầy nói là gì, mà mọi người đều xôn xao. Làm người ai cũng có lòng hiếu kỳ, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm phải một thiếu niên mặc đồng phục đang thong thả bước lên bục cờ.

Dáng người thanh mảnh, nhìn từ xa lại rất yếu ớt, khuôn mặt ba phần lãnh đạm, bảy phần an tĩnh của cậu ấy không hoàn mỹ như nam chính phim thần tượng bước ra, nhưng lại khá ưa nhìn. Tóc mái che đi hết phần trán, sống mũi cao, thẳng tắp.

Khoảnh khắc Giản Thuần nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, dường như cả thế giới đã bị hút hết âm thanh.

Giản Thuần cảm giác vừa có một dòng suối mát lạnh chậm rãi chảy qua cơ thể cô, văng vẳng bên tai là tiếng đàn dương cầm nhẹ nhàng.

Một đám mây đi qua, những chiếc bóng sáng tối giao hòa trên sân từ từ lan ra, bao phủ lấy sân vận động.

Cũng bao phủ cả trái tim cô.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN