[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy
Chương 7: Chúng Ta
Luôn cảm thấy, người hoài cổ thường không nhiều lời, cũng có thể thầm lặng trao cho bạn sự dịu dàng, bởi vì loại người này rất trọng cảm tình.
Tôi nhớ rất lâu trước đây xem “Năm tháng vội vã” Trần Tầm nói: “người hoài cổ bước đi so với người khác chậm hơn một chút” nhưng mà Thiên Tỉ thì không, cậu ấy một bên hoài cổ một bên bước bước lớn rất cool hướng về phía trước, không sợ hãi, cho nên thật hấp dẫn người khác. Tôi cũng không ngoại lệ.
Chúng tôi không có kỷ niệm, không có cãi vã, cũng không có biến cố. Chỉ an an tĩnh tĩnh sóng vai bước qua từng ngày, cứ tưởng là có thể như vậy mà cùng nhau bước hết ba năm.
Tôi đã ngược đãi bản thân đến thế, tốt hơn hết là tàn nhẫn tới cùng.”
“Thưa thầy, em muốn… đổi chỗ ạ!”
Giản Thuần lấy hết dũng khí của mình, đứng thẳng người nói nhỏ nhẹ, nhưng cũng đủ để gây ra sự hỗn loạn trong lớp.
Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía cô, kinh ngạc có, khinh thường có, vui mừng có, nhưng tất cả đều có chung một thắc mắc. Chỗ ngồi của Giản Thuần có nhiều người mơ cũng không ngồi được, vậy mà cô lại muốn đổi, rốt cuộc là vì sao?
Tất nhiên chỉ có cô và cậu ấy biết câu trả lời.
Thầy Đặng cũng hết sức ngạc nhiên, ông hỏi: “Sao lại muốn đổi chỗ?”
“Em không nhìn rõ.” Giản Thuần né tránh sự dò xét của cả lớp, bịa đại một lý do.
“Vậy… em đổi chỗ cho Thư Diệu đi.”
Thầy Đặng đảo mắt quanh lớp một hồi, cuối cùng chỉ vào một cô bạn ngồi ngay bàn đầu dãy ngoài cùng của lớp.
Thật trùng hợp khi cô bạn đó cũng là một trong những người đánh cô hôm trước.
Giản Thuần ôm sách vở, đi tới chỗ của Thư Diệu, giả vờ như không nhìn thấy sự đắc ý trên gương mặt cô ta. Nhưng cơ thể cô vẫn cứ run rẩy không ngừng, cuối cùng vừa đi được vài bước lại làm rơi toàn bộ tranh tốc họa của mình xuống đất.
Giản Thuần định cúi xuống nhặt nhưng bị Thư Diệu giữ lại, cô ta cười khinh một tiếng rồi thì thầm với cô.
“Hóa ra mày cũng biết điều đấy.”
Giản Thuần còn chưa kịp phản ứng thì Thư Diệu đã nhẹ nhàng dẫm lên tờ A3 phác thảo các nhân vật trong tác phẩm tiếp theo của cô đang nằm ngay cạnh chân bàn của Thiên Tỉ. Khuôn mặt Giản Thuần ngay lập tức biến sắc.
Thư Diệu che miệng, tròn mắt nhìn cô, biểu cảm xứng đáng đạt được giải Oscar.
“Xin lỗi nhé, tớ không cố ý đâu.” Thư Diệu nhặt tờ giấy lên trước ánh mắt bất lực của Giản Thuần rồi ngắm nghía một hồi. “Mà thứ rác rưởi này vừa nhìn đã thấy chướng mắt, hay để tớ vứt hộ cậu luôn.”
Giản Thuần cứng họng: “Cậu…”
Ý tưởng câu chuyện tiếp theo này cô dành rất nhiều tâm huyết, cả nét vẽ và tạo hình của nhân vật cô cũng đã suy nghĩ và phác thảo rất nhiều lần. Nếu Thư Diệu ném tờ giấy đó đi, đồng nghĩa với việc tác phẩm lần này của cô cũng vứt đi rồi.
“Thư Diệu!”
Lúc này Thiên Tỉ mới lên tiếng, đôi mắt hổ phách lạnh lùng từ từ ngước lên.
Giản Thuần nhớ rằng từ trước đến nay, cô chưa bao giờ nghe thấy giọng cậu chói tai đến như thế.
Thư Diệu giật mình, khuôn mặt xinh đẹp tối sầm lại, ném tờ giấy xuống rồi ngồi vào chỗ của mình, nhìn Giản Thuần chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống.
Giản Thuần cúi đầu nhặt nhạnh từng bức tranh nhét vào trong cặp.
Lời nói của cậu ấy có uy lực đến thế sao? Cô nghĩ thầm.
Nhưng nói thì nói như thế, Thiên Tỉ từ đầu đến cuối thậm chí còn không liếc cô lấy một cái, cũng chỉ thốt lên đúng hai từ, còn đâu cậu ấy vẫn yên vị tại chỗ.
Từ bây giờ có lẽ mới đúng là ‘thấy người gặp nạn, tiện tay cứu giúp’.
Giản Thuần nhớ lại lần đầu mặt đối mặt lúc cô làm rơi hộp bút của Thiên Tỉ, tim lại có chút chua xót.
Kỳ nghỉ đông kết thúc, mọi người lại lục tục đến trường, mang theo khuôn mặt mệt mỏi và tâm trạng vật vờ do quen ngủ nướng tới tận trưa. Thật không thể tin được đây lại là học sinh của một trong những trường top đầu quốc gia. Giản Thuần thầm cảm thán.
Cô bước vào lớp, theo thói quen dừng lại ngay ở chiếc bàn đầu tiên đặt ngay cạnh cửa.
Hai tháng là quá đủ để tạo nên một thói quen.
Thế nhưng, ngay chiếc bàn bên cạnh, lại không phải là cậu học sinh cá biệt luôn nhại lại thầy cô trong lớp làm Giản Thuần cảm thấy rất phiền kia.
Thiên Tỉ ngồi đó, như lần đầu tiên, cậu ấy đeo tai nghe, an an tĩnh tĩnh làm bài, đẹp đến mức ai cũng muốn dừng lại nhìn ngắm một chút.
“Thiên… Tỉ?”
Giản Thuần ngây ngốc ngẩn người nhìn cậu, âm thanh của bản thân ngay lập tức bị tiếng cười đùa nuốt lấy.
“Giản Thuần, cậu đến rồi sao?” Nhưng Thiên Tỉ vẫn nghe thấy được, cậu chậm rãi quay đầu, tháo tai nghe xuống, khẽ mỉm cười, xoáy lê ẩn hiện của cậu luôn làm cô có cảm giác hết sức bình yên.
“Tại sao lại…”
“Cậu… sẽ không nổi giận phải không?” Mắt cậu mỗi lần hỏi cô điều gì đều sáng như sao, màu trà ấm áp kia khiến cô không cam lòng bị hút vào. Tất nhiên cậu biết cô không phải người sẽ tùy ý nổi nóng, thế nhưng lại hỏi như vậy, thật sự làm cô khó hiểu.
“Cậu đoán xem.”
“Cậu đoán xem tớ có đoán không?”
“Thiên Tỉ, chúng ta nói nhiều thật đấy.” Giản Thuần nhếch môi, nói một câu nhạt thếch khó chịu.
“Vậy sau này hãy nói nhiều hơn nữa nhé.” Thiên Tỉ kéo ghế giúp cô, tâm tình vui vẻ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!