[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy - Chương 6: Trốn Tránh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


[Fanfiction TFBOYS] [Thiên Tỉ] Những Năm Tháng Ấy


Chương 6: Trốn Tránh


Tiết học thứ hai của buổi sáng là tiết Mĩ Thuật, địa điểm học là phòng học đa phương tiện trong khu nhà nghệ thuật. Mọi người lấy sách vở rồi lần lượt đi ra, riêng Giản Thuần vẫn ngồi yên bất động.

Trực giác cô mách bảo sắp có chuyện không lành, thế nên cô quyết định chờ Thiên Tỉ trở về.

Lòng Giản Thuần lo ngay ngáy, tuy lần trốn học đầu tiên trong mười sáu năm tồn tại trên cuộc đời này của cô đã qua từ hơn hai tháng trước rồi, nhưng da mặt cô bẩm sinh đã mỏng dính.

Còn lần trước là tình hình bất đắc dĩ, hôm đó cô mà xuống muộn chỉ vài giây nữa là bác lao công đã ném nó vào thùng rác rồi.

Cô Mĩ Thuật thường sau khi đã vào lớp mười lăm phút mới bắt đầu dạy học, có lẽ lúc Thiên Tỉ về cô vẫn còn có thể đến kịp giờ. Hơn nữa cô ấy khi giảng bài không khác gì chìm vào thế giới của riêng mình, dù phía dưới có ồn ào như cái chợ hay thậm chí trốn ra khỏi lớp cô ấy vẫn liến thoắng như chẳng có gì xảy ra, giống hệt đọc diễn văn trước toàn trường.

Giản Thuần tự trấn an mình, mong là như vậy.

“Cậu không lên lớp sao?”

Cô vội ngẩng đầu, ánh mắt chạm phải Thuấn Nhuệ – lớp trưởng lớp cô.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thuấn Nhuệ, Giản Thuần đã biết lý do vì sao thầy Đặng chọn cô ấy làm lớp trưởng.

Thành tích xuất sắc, có khả năng lãnh đạo bẩm sinh, lễ phép, chăm chỉ, lại còn rất hoà đồng và tốt tính.

Cô ấy và cô cũng là hai người duy nhất từ trường trung học số 12 được tuyển thẳng vào Mái Hồ Khê.

Hồi ấy Thuấn Nhuệ là một trong những số ít học bá nổi tiếng của trường vì tính cách dễ gần và thân thiện, đến cả người suốt ngày rúc trong góc như cô cũng biết.

Giản Thuần nghĩ, so sánh cô với cô ấy, thật là khác một trời một vực, cô chỉ nhìn cô ấy một lần đã có cảm giác thua kém.

“À… Tớ muốn đợi thêm một chút nữa…” Giản Thuần gãi đầu, cười trừ.

Ý tứ trong câu nói của cô rõ ràng như thế, với một cô gái thông minh như Thuấn Nhuệ, không để không hiểu được.

Thuấn Nhuệ chớp chớp mắt, sau đó cười, đặt một chùm chìa khoá xuống bàn cô, cất giọng lạnh lảnh: “Khi nào cậu ra ngoài thì khoá cửa lớp lại, còn nữa, cậu không phải sợ bị phạt trốn học đâu, tớ sẽ xin phép cô Lại cho cậu xin nghỉ tiết vì bị đau bụng, được chứ?”

Giản Thuần hơi ngớ người, một lúc sau mới gật gật đầu, nhìn Thuấn Nhuệ đầy cảm kích. Cô ấy vẫy vẫy tay với cô rồi biến mất sau cánh cửa lớp học.

Khi chuông dự bị kêu lên, Thiên Tỉ mới xuất hiện ở cửa sau lớp học, lúc đó trong phòng chỉ còn lại mình Giản Thuần.

Thấy Thiên Tỉ, cô hơi giật mình, sau đó đột nhiên nhớ ra, không phải chỗ cầu thang cậu ấy mới lên kia là đường tắt ra khu hành chính sao?

“Xin lỗi.” Giản Thuần buột miệng thốt ra.

Thiên Tỉ đứng ở cửa nhìn cô chằm chằm, không phản ứng gì.

Cô xin lỗi cái gì chứ? Cô là người bị hại mà?

Thế giới quan của Giản Thuần dường như vừa sụp đổ. Nói xong câu đó, cô cũng không biết nói gì tiếp tục nữa, nên đành cứ đứng yên tại chỗ, tròn mắt nhìn cậu ấy.

Tầm hai phút sau khi hai người đấu mắt, Thiên Tỉ liền sải bước tiến tới, Giản Thuần bị dọa tới mức lùi lại hai bước theo bản năng. Khoảnh khắc ấy cô cũng không biết mình có cảm xúc gì nữa, hưng phấn hay sợ hãi?

Không hiểu sao Giản Thuần lại có tưởng tượng rằng nếu cô bạn cô từng nói chơi khá thân hồi cấp hai kia mà ở trong hoàn cảnh này, chắc chắn đã nhắm mắt – ngẩng đầu – ưỡn ngực rồi.

Cưỡng hôn tớ đi.

Đợi chút, cô đang nghĩ cái quỷ gì thế này!? Tù khi nào cô lại có suy nghĩ biến thái như thế!?

Thiên Tỉ đứng trước mặt Giản Thuần, khuôn mặt không biểu lộ bất kỳ biểu cảm gì.

“Đi lên sân thượng khu hành chính đi.”

Giản Thuần ngẩng đầu nhìn Thiên Tỉ, do dự gật đầu.

Khu hành chính gồm phòng tài vụ, phòng giáo viên, hiệu trưởng, hiệu phó,… đều ở đó. Sở dĩ phân riêng một tòa nhà dành cho thầy cô như thế để có thể dễ dàng trả lời câu hỏi của học sinh. Vậy nên sân thượng quanh năm suốt tháng không một bóng người, chính là không ai ngờ trường học có chỗ này.

Nói là sân thượng nên chỉ có một khoảng sân lát gạch rộng mênh mông với lan can, ngoài ra chẳng có gì khác, kể cả mái che.

Cũng may trời đã sớm vào cuối thu, thời tiết se se lạnh, tuy không âm u nhưng cũng không có lấy một tia nắng.

Hai người lên đến nơi, bước từng bước ra giữa sân, bám vào lan can, im lặng đứng nhìn khung cảnh trước mặt.

“Mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa, cậu không cần phải lo lắng thêm nữa về bọn họ đâu.”

Tuy Thiên Tỉ không nói rõ “bọn họ” ở đây là ai, nhưng chỉ có kẻ ngu mới không biết ý trong câu nói là gì.

Cô không trả lời, trong đầu bỗng hiện ra một câu hỏi không liên quan, còn chưa kịp để đại não đọc trước thì đã buột miêng thốt ra.

“Cậu có cảm thấy tớ rất nhàm chán không?”

Thiên Tỉ quay sang, không dò xét gì, nghiêng đầu, cất giọng nhẹ nhàng: “Có không nhỉ?”

“Có… chứ nhỉ?”

Một câu khẳng định lại biến thành câu hỏi nghi vấn.

Giản Thuần cụp mắt xuống, cô cảm thấy khóe mắt mình sớm đã ướt đẫm, khe khẽ nói: “Cậu không cảm thấy mệt mỏi sao?”

Đúng, Thiên Tỉ, cậu không cảm thấy mệt mỏi sao? Khi một đại minh tinh như cậu cứ phải lo chuyện bao đồng, bảo vệ một con bé lập dị vô danh tiểu tốt?

Thiên Tỉ hơi cúi đầu, cầm bàn tay lạnh ngắn của Giản Thuần đút vào túi áo mình, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm nó.

“Trời sắp vào đông rồi, lần sau nhớ giữ ấm một chút.”

Trong một khoảnh khắc cô cảm thấy tim mình như loạn nhịp.

Lời nói quan tâm này… Chất giọng ôn nhu này…. Hành động ấm áp này… Có thể coi là một lời bác bỏ sao?

Nhưng tính cách cố chấp của Giản Thuần vĩnh viễn không thể thay đổi.

“Xin lỗi, với lượng nữ sinh theo đuổi cậu, tớ không thể đuổi kịp.” Giọng cô khàn khàn. “Thiên Tỉ, cậu có thể không mệt, nhưng tớ… mệt rồi.” Giản Thuần dứt khoát giật tay khỏi túi áo cậu ấy, xoay người chạy đi.

Cô chỉ sợ mình ở lại thêm một chút nữa, nghe thêm một lời nói của cậu ấy thôi đã đủ để cô vỡ òa cảm xúc.

Thế nhưng tiếng gọi trầm ấm pha chút buồn bã từ phía sau.

“Thuần Thuần, cậu nghĩ nhiều rồi.”

Giản Thuần vội vã ra khỏi khu hành chính, lao vào nhà vệ sinh. Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt đầy nước vô cùng thảm hại của mình, khóe mắt vẫn còn ánh lên những giọt lệ chỉ chực tuôn rơi.

Cô cảm thấy phiền phức mình gây ra cho Thiên Tỉ đã quá đủ rồi, cô không muốn cậu ấy phải vì cô mà hạ mình đi làm thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Giản Thuần không muốn có bất cứ người bạn nào, vì cô biết chắc chắn nếu có, hai người nhất định sẽ phải trải qua sinh ly tử biệt không sớm thì muộn. Với một người sợ hãi sự chia xa như cô, tốt nhất là trở nên nhạt nhẽo khiến mọi người muốn tránh xa. Nó vốn đã trở thành chấp niệm của cô rồi.

Thế nhưng bao lâu nay cô vẫn không ngừng hỏi.

Tại sao cậu ấy lại đối tốt với cô đến thế? Tại sao cậu ấy không thể liếc qua cô rồi cười ha hả và chơi thân với những cô gái thú vị như những đứa con trai khác? Tại sao người cậu ấy quan tâm cứ phải là cô?

À, đúng rồi, Thiên Tỉ là một người rất đặc biệt, sao có thể có suy nghĩ tầm thường như bọn con trai đó chứ.

Vậy nên, hãy cứ để cô thỏa thích hình tượng hóa cậu ấy trong đầu, giữ cậu ấy cho bản thân trong tiềm thức. Để một lúc nào đó khi đã có thể nói chuyện lại với cậu ấy, lại nhận được sự thất vọng vì “cậu ấy” trong lý tưởng của cô quá cao, sau đó dần dà xóa cậu ấy ra khỏi tâm trí, thay một người khác vào chỗ trống đó.

Giản Thuần cô suốt đời này cũng chỉ có thể liên tục trốn tránh, làm con rùa rụt cổ chậm chạp theo sau mà thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN