[Fanfiction][Tinh Mộng Thần Tượng] Pháo hoa - Phần 7: Trong cơn bão
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
240


[Fanfiction][Tinh Mộng Thần Tượng] Pháo hoa


Phần 7: Trong cơn bão


\”Em đừng đọc mấy bình luận lung tung trên mạng\” Kha La Na nhận được tin nhắn chợt không biết phải nói sao. Lỡ đọc hết rồi thì làm thế nào bây giờ? Thuận tiện trả lời, rằng anh cũng thế nhé.

Kha La Na của những ngày gần đây cảm thấy mình sắp phát điên, tất nhiên là vì chuyện lùm xùm của Leo. Đặc biệt là trong mấy giờ giải lao giữa các buổi tập hay lúc dùng bữa của khu an toàn, cô nhiều khi chỉ mong mình điếc tạm thời đi cho rồi. Cũng có đôi lần Lăng Sóc đập bàn tức giận vì quá đau đầu làm mọi người căng thẳng mà trật tự đấy, nhưng khi cô nàng bỏ đi rồi thì đâu lại vào đấy ngay. Bản thân vẫn còn nằm trong vùng an toàn nên chẳng có gì phải nghĩ cả, nhưng nghe nhiều như vậy cũng mệt mỏi lắm chứ. Chọn cách để dư luận ồn ào phía sau, Kha La Na quyết định dành thời gian này để tập trung cho cuộc thi.

Mình phải thật xuất sắc, phải trở thành thí sinh được coi trọng nhất cái chương trình này, được thật nhiều người theo dõi ủng hộ. Nếu làm được như vậy thì mọi người sẽ mải nhìn mình mà quên đi chuyện bức ảnh kia, một mũi tên trúng hai mục đích. Mèo lớn, anh đừng bảo em hãy ngồi yên một chỗ chờ mọi chuyện trôi qua. Chính em sẽ giúp anh đẩy nhanh cái tiến trình ấy.

Tập từ sáng sớm đến tối muộn mà chẳng thấy mệt mỏi, Kha La Na chợt nhận ra mình đã quá quen với chế độ ngủ không quá bốn tiếng một ngày. Ai cũng biết việc ngủ thế này cực kỳ tàn phá cơ thể, nhưng bản thân vẫn thấy lợi nhiều hơn hại. Trong khi mọi người phí thời gian cho việc ngủ thì mình lại dùng nó để tập luyện, đổi chút sức khỏe cũng có vấn đề gì đâu? Chính vì cái suy nghĩ ấy mà đến tận ba giờ đêm cô nàng mới chịu xếp đồ rời khỏi phòng cách âm. Nãy giờ hát nhiều cũng khô họng, tìm gì uống đã nhỉ…

Ôm cốc nước ấm rót từ nhà bếp trong tay, Kha La Na quyết định lên sân thượng hóng gió. Những ngày gần đây không hiểu sao cô rất thích đứng trên sân thượng ngắm nhìn Bắc Kinh về đêm. Chắc do hiện giờ mình chẳng thể trực tiếp đi qua những con phố ấy được, thế nên mới đành đứng đây nhìn chúng từ xa. Mới đứng ở chân cầu thang đã thấy cánh cửa mở sẵn, trong lòng liền thắc mắc rằng có ai đang ở trên ấy à? Hay người ta quên không đóng cửa? Mà để mở cũng tốt, chứ mọi ngày mình lúc mình mở cửa lên toàn phát ra tiếng \”K-réttttttttt\” rõ to, đau hết cả tai.

Vừa lên đã thấy mèo lớn đứng trên sân thượng cách mình không xa, trong lòng vừa vui vừa bất ngờ. Anh ấy lên đây giờ này làm gì nhỉ? Mình nên nói gì bây giờ? Lâu lắm mới gặp nhau vào buổi tối, chỉ tiếc mỗi việc giờ mình không phải Cố Tinh Hải… Chưa kịp ra chào một câu, Kha La Na đã nhận ra một người khác nữa. Là Đoan Mộc Dao. Sân thượng chỉ có ba người, có vẻ như hai người họ không hề chú ý đến sự xuất hiện của Kha La Na. Vì cái cửa không kêu à? Cô nàng tự hỏi, xoay người định rời đi. Thôi thì hôm khác lên cũng được…

– Chuyện này, có phải là thật không? – Đoan Mộc Dao nhìn người bên cạnh khẽ hỏi. Kha La Na giật mình quay lại. Cậu ấy vừa hỏi gì cơ?

– Anh có bắt buộc phải trả lời không?

– Nhưng mà, em thích —

– Em định nói là em thích anh à? – Long Hạo Thiên ngắt lời, không cho người kia nói hết câu.

Đoan Mộc Dao gật gật đầu.

– Đừng bao giờ nói cho anh những lời kiểu thế. Nếu như em nói ra, mối quan hệ tiền bối hậu bối hiện tại chắc chắn sẽ chẳng được như trước. Anh sẽ không đồng ý đi quá giới hạn này, vì cả em và anh. – Nói xong liền quay người bỏ xuống tầng, chẳng định nói gì thêm.

Long Hạo Thiên nửa muốn nửa không ngồi xuống giải thích cho cô nhóc hậu bối này lý do tại sao mình lại nói thế. Muốn nói thẳng với A Dao rằng làm con đường phía trước sẽ quá gian lao vất vả để em nghĩ đến chuyện tình cảm, muốn cho em ấy hiểu rằng việc hai người nổi tiếng chưa ra mắt được bao lâu như mình và cô nàng chắc chắn sẽ chẳng có chút tương lai nào. Ảnh Viên cũng rất quan trọng chuyện hình tượng nữa, ca sĩ như Leo đây mà vẫn còn phải ký hợp đồng năm năm đầu không yêu đương thì thần tượng sẽ còn bị quản lý thế nào? Cuối cùng vẫn chẳng nói với A Dao, để một thời gian nữa em ấy sẽ tự nhìn ra mọi chuyện với góc nhìn của chính mình.

Sau buổi tối may mắn không bị phát hiện kia, Kha La Na chợt nhận ra A Dao thật biết cách ứng xử. Bị từ chối tỏ tình và nói thẳng cả hai chỉ là tiền bối hậu bối, cô nàng liền trở nên nhẹ nhàng hơn. Không lao đến ôm chầm như ngày bắt đầu thi toàn quốc, chỉ đơn giản là làm những cử chỉ ngọt nhạt đến mức từ chối sẽ bất lịch sự mà đồng ý lại thành thân thiết quá. Mọi người trong Siêu Tân Tinh đều không để ý, chỉ duy nhất một mình Kha La Na im lặng quan sát tất thảy. Trong lòng có chút khó chịu, thế này có tính là ghen không? Vừa khó chịu vừa ngứa mắt vừa bất lực, chợt không biết nên gọi chuỗi cảm xúc này là gì.

Biến chỗ cảm xúc đến chính mình cũng chẳng biết đặt tên kia thành động lực, thôi được rồi Đoan Mộc Dao, tôi sẽ đánh bại cậu. Nếu như không thể chờ đến ngày đó, ừm thì… Cố Tinh Hải này sẽ tới gặp vậy. Nhưng mà mình gặp người ta kiểu gì? Gọi ra ngoài không được, bịa ra việc mình lẻn được vào đây lại càng vô lý hơn. Cứ coi như là gặp được đi, rồi sao nữa? Nói với cô ấy rằng đừng đến gần bạn trai tôi nữa là xong à? Chắc gì người ta đã tin mình? Hay là mình nhắn tin nhỉ? Không được, nhắn tin sẽ để lại bằng chứng. Làm gì đấy gọn gàng vẫn hơn…

Thôi, dẹp đi. Mình vừa nghĩ cái gì cơ chứ, đáng ra phải chấp nhận quen với cảm xúc này mới phải. Hai người họ thân nhau như thế dù sao cũng chẳng phải chuyện gì xấu, nếu không muốn thừa nhận thẳng rằng cả hai rất hợp nhau. Mình về cơ bản là không có tương lai, còn Leo Long Hạo Thiên và Đoan Mộc Dao còn rất, rất nhiều thời gian để đi tiếp cùng nhau. Khó chịu thì khó chịu thật nhưng chẳng biết nên làm gì mới phải, Kha La Na ngồi trong phòng ký túc ngẩn ngơ nhìn xung quanh.

Ngồi ngẩn người một lúc, mấy ngón tay tự động nghịch nghịch cái móc treo to đùng không cân xứng trên điện thoại Tinh Hải. Sao mình lại giữ nó nhỉ, chỉ là một cái móc treo hình thù kỳ lạ thôi mà, thậm chí nhìn cũng chẳng đẹp gì cả. Cô nàng bất chợt mỉm cười, câu hỏi khi nãy đã có lời giải đáp rồi. Tất nhiên là vì chiếc móc khóa này đến từ mèo lớn, làm sao mà nỡ ném đi chứ…

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định móc vào điện thoại mà chẳng tháo ra, nhìn hơi khập khiễng, nhưng vẫn có gì đó hay ho theo cách riêng của nó. Tiện tay cầm máy ngó qua một vòng, chợt nhận ra danh bạ của mình chỉ có đúng một đầu số. Số của Kha thúc và anh Vũ Triết đã chuyển sang máy Kha La Na từ lâu, lúc mình đi học ở trường cũng chẳng kết bạn với ai để trao đổi số điện thoại. Ngày trước còn lưu cả số của mẹ, một thời gian sau mới chấp nhận xóa đi vì đã nhấn gọi vào đầu số không có hồi âm kia quá nhiều lần.

Thư viện ảnh cũng chỉ có hình của mấy tháng gần đây, một vài cái cũ hơn là chụp lại các đơn hàng giúp chú Kha hay lưu lại bảng màu mắt theo tông da của anh Vũ Triết, còn lại đều là ảnh tự chụp vào những đêm ở Bắc Kinh. Đến chính mình cũng không ngờ bản thân đã chụp nhiều thế, mà toàn là những thứ vụn vặt linh tinh. Cốc chocolate, góc vỉa hè, một cái cây ở công viên, khung cảnh đường phố từ tầng hai quán cafe nhìn xuống,… Nhìn lại, mặc dù chẳng hiểu tại sao trước kia mình làm vậy, nhưng giờ vẫn cảm ơn bản thân của quá khứ đã. Cảm ơn, vì đã ghi lại những kỷ niệm này.

Vu vơ hát bản tình ca, những kỉ niệm đẹp đẽ dưới bầu trời Bắc Kinh vốn đã tìm tới từ trước nay còn rõ ràng hơn nữa. Dùng hai tay ôm má để cảm nhận nhiệt độ lên cao đến khác thường, môi chợt vẽ ra một nụ cười khó giấu. Trong đầu chỉ toàn hình ảnh của ai kia, ngón tay vội vàng lướt trên điện thoại tìm đọc những tin nhắn cũ.

Vơ vội chiếc gối ôm bên cạnh mình ôm thật chặt, cảm xúc trong lòng cứ ngổn ngang lộn xộn chồng chéo lên nhau. Chẳng còn nghĩ gì về Đoan Mộc Dao nữa, cậu ta thế nào cũng được. Bản thân còn đang bận dùng tâm trí để nhớ về người khác, người quan trọng hơn A Dao nhiều lắm.

– Hôm nay cũng không đi ra ngoài à?

Kha La Na giật bắn mình nhìn Lô Nhụy đối diện vừa mới thản nhiên buông câu hỏi. Cậu ấy bắt đầu để ý từ bao giờ thế?

– Dạo gần đây buổi sáng tôi đi chạy nhiều quá, tối chẳng còn sức đâu mà lên sân thượng hóng gió nữa~ Mà sao cậu biết hay vậy? – Quyết định giả vờ thành thành thật thật trả lời, gương mặt hiện lên vẻ than phiền khổ sở. Trong lòng thầm nghĩ rằng Lô Nhụy à, cậu tin lời tôi nói được không…

– Nửa đêm giật mình tỉnh dậy thôi. – Cô nàng chép miệng. – Sao hôm nay nằm ôm chăn ôm gối sớm thế? Mặt cũng đỏ nữa, ốm rồi à? Thôi thì cố mà giữ gìn sức khỏe đi, nếu vì bệnh mà bỏ dở cuộc thi thì cũng tiếc ra phết đấy.

Kha La Na không quên nói lời cảm ơn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Thật may là cậu ấy thực sự tin lời mình…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN