Gả Cho Anh Rể
Phần 40
Ba ngày sau, tộc họ Hoàng lại mở thêm một buổi họp mặt, lần họp mặt này là để giải quyết vấn đề của Đồng Đồng và Rose. Thông thường, chuyện riêng tư của con cháu sẽ do chủ gia giải quyết, hoặc cao hơn là do trưởng bối của chi, nhánh, cành có quyền lực lớn nhất xem xét và quyết định. Rất ít khi nào mở cuộc họp lớn như thế này chỉ để giải quyết chuyện riêng tư của một cá nhân.
Nhưng riêng chuyện của Đồng Đồng thì lại là chuyện khác, vì cô sau này sẽ là vợ của Thế Thịnh, mà Thế Thịnh lại là người được chọn thừa kế Phú Ấn. Vậy nên chuyện riêng tư của Đồng Đồng, một khi có ảnh hưởng đến Thế Thịnh, bắt buộc phải xem xét và có hướng giải quyết hợp lý về tình và hợp lý cả về pháp luật. Cũng có thể lấy ví dụ của mẹ Thế Thịnh ra để nói, vì lý do không thể giao tiếp được nên dì Miên mới chấp nhận để ông chủ Hoàng lấy thêm vợ lớn là bà Sương.
Có thể nói địa vị vợ của trưởng tộc là địa vị có nhiều quyền lợi nhất và cũng là địa vị có sự nhạy cảm nhất định. Tất cả các vị trưởng tộc từ thuở lập nên tộc đến giờ đều chọn con gái của gia đình quyền thế ngang tầm hoặc là những cô gái xuất chúng về mọi mặt để làm vợ. Và điều quan trọng nhất, không phải chỉ có học thức cao, gia thế tốt, ngoại hình xinh đẹp mà quá khứ và tiểu sử đời tư cũng phải “sạch”. Nói nôm na, một họ tộc lớn có nhiều điểm rất giống với chế độ cung đình hậu cung ngày xưa, mà gia tộc càng lớn thì quy mô, quy tắc và quy củ càng nhiều. Mà thật ra những thứ quy củ gọi là khắt khe cũng không phải là quá đáng, vì quy củ có thể xem là nền móng vững chắc cho sự phát triển của một gia tộc. Chỉ cần những thứ quy củ đó đừng quá cổ hủ, hà khắc trái với quy luật phát triển hiện đại của xã hội là được.
Cũng bởi vì quy củ nhiều, khắt khe nhiều nên người đời mới hay nói rằng, hào môn là chốn thâm sâu, tường cao vạn dặm, khó vào cũng khó ra!
………………………………
Đồng Đồng dạy từ rất sớm, sau khi đánh răng rửa mặt, cô đi đến bàn trang điểm, sửa soạn một chút rồi đi đến tủ, lấy một ít đồ cần thiết cho vào túi xách, sau đó lại lẳng lặng đến bên giường, ngắm Thế Thịnh đang ngủ say. Cô thật ra chỉ muốn ngắm anh một chút thôi nhưng cuối cùng lại không nhịn được mà đưa tay vuốt theo từng đường nét trên khuôn mặt anh. Từ mắt, mũi, đến miệng… không chỗ nào là cô không yêu, cũng không có chỗ nào là cô không nhớ.
Cô ngắm nhìn anh thật lâu, lúc này chỉ muốn thảm sâu gương mặt anh vào tận trí óc của cô, một giây cũng không muốn quên đi anh, không muốn quên đi người đàn ông mà cô phải dùng cả cuộc đời để yêu thương và nhung nhớ. Cô yêu anh rất nhiều, yêu nhiều hơn những gì mà cô đang có. Thời niên thiếu cô còn dùng cả tương lai để bảo vệ cho anh, vậy thì bây giờ khi đã trưởng thành, cô còn tiếc cái gì cho anh nữa. Chẳng qua là, khi phải nghĩ đến việc sẽ không còn được ở bên cạnh anh, cô lại cảm thấy nhói đau trong lòng, cảm giác khổ sở cứ như vừa mất đi một bộ phận nào đó rất quan trọng trong cơ thể cô vậy.
Ngước mặt lên ngăn không cho nước mắt chảy xuống, Đồng Đồng hít sâu vào một hơi, cuối cùng lại không thể nhịn được mà cúi người hôn lên môi Thế Thịnh. Đôi môi cô run rẩy vì cảm xúc không ổn định, nụ hôn này có thể là thay cho một lời từ biệt của cô…
Thế Thịnh rất dễ tỉnh ngủ, môi Đồng Đồng vừa chạm vào môi anh, anh đã mở mắt tỉnh dậy nhìn cô. Biết cô hôn lén mình, anh liền dang tay ôm chặt lấy cô vào lòng. Gương mặt với cảm xúc không ổn định của Đồng Đồng áp chặt vào người anh, vậy nên anh lúc này cũng không nhìn ra được là Đồng Đồng có điểm gì khác lạ.
Ôm lấy Đồng Đồng, anh khàn giọng hỏi cô:
– Sao vậy? Lo lắng nên không ngủ được à?
Tay sờ lên áo cô, lại nhìn thấy cô đã thay quần áo chỉnh tề, anh có chút lo lắng, vội kéo cô ngồi dậy, hỏi gấp:
– Sao em thay đồ sớm vậy? Em lo lắng lắm đúng không Đồng Đồng?
Đồng Đồng lúc này đã ổn định lại cảm xúc, cô vờ ngáp ngủ, giọng ồm ồm nói với anh:
– Cũng có chút lo lắng… em sợ là mọi người làm khó anh.
Thế Thịnh xoa xoa tóc cô, anh dịu giọng trấn an:
– Có anh và mọi người ở đây, tất cả đều bênh vực và bảo vệ cho em mà. Đừng lo lắng nữa, buồn ngủ thì ngủ thêm một chút nữa đi… nha?
Cô lắc đầu, cười nói:
– Đã dậy rồi thì dậy ăn sáng luôn, lâu lâu em lại muốn hít khí trời bình minh… hay anh dậy luôn đi, hai đứa mình ra ngoài vườn đi dạo?
Thế Thịnh bật cười trước ý nghĩ ngây ngô của cô, anh tất nhiên là chiều theo ý của cô rồi. Xoa xoa đầu cô, anh bảo:
– Vậy đợi anh một lát, anh vào rửa mặt cái đã.
– Vâng ạ.
Thế Thịnh bước xuống giường, Đồng Đồng nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh, nụ cười trên môi cô vụt tắt. Lần này rời đi, cô không biết đến khi nào mới có thể trở về lại bên cạnh anh. Chắc cô sẽ nhớ anh nhiều lắm, nhớ nhiều lắm!
_____________________
9 giờ sáng, tại nhà khách lớn của họ Hoàng lục tục có xe đỗ vào trong sân. Đồng Đồng cùng Thế Thịnh, bác sĩ Tân, anh em Duy Hiển đang ngồi trên sô pha, đối diện với bọn họ là Rose và người nhà của cô ta. Rose đến cùng với ba mẹ và luật sư riêng, riêng Tiểu Nguyệt vẫn không thấy đến.
Đồng Đồng ngồi bên cạnh Thế Thịnh, tay cô được anh nắm giữ rất chặt, một giây cũng chưa từng rời khỏi. Anh sợ là cô lo lắng, sợ cô cảm thấy lạc lõng chỉ có một mình.
Bác sĩ Tân cảm nhận được sắc mặt của Đồng Đồng không tốt, anh ngừng trao đổi với luật sư riêng của Đồng Đồng, lúc này liền quay sang ổn định tâm lý cho cô. Anh hỏi:
– Đồng Đồng, cô cảm thấy thế nào? Có khó thở hay là tim đập nhanh không?
Đồng Đồng cười gắng gượng, cô coi như là trả lời thật lòng mình.
– Cũng có một chút.
Bác sĩ Tân lại nói:
– Đồng Đồng, trước kia tôi đã từng nói với cô, tôi nói rằng cô có sai nhưng người sai trước là Rose. Giấy xác nhận bệnh kia không phải con đường chạy tội, mặc dù không có chứng cứ định tội nhưng những gì mà Rose đã làm với cô… đến chính cô ta cũng đã thừa nhận… vậy nên trong chuyện này không phải chỉ một mình cô có lỗi. Nếu Rose chối tội, tôi sẽ đem đoạn ghi âm kia ra để đối chứng với cô ta, lập lại phiên tòa một lần nữa… lấy lại danh dự và thanh danh cho cô, được chứ Đồng Đồng?
Đồng Đồng nhìn bác sĩ Tân, cô biết anh ấy đang quan tâm đến sức khỏe và tâm lý của cô. Vụ án của cô và Rose, nếu không nhờ bác sĩ Tân sang Pháp kịp thời thì có thể cô đã phải ngồi tù vì tội cố ý hành hung người. Đúng là Rose đã hại cô nhưng cô không có bằng chứng, mà bạn bè của Rose cũng không ai muốn giúp đỡ cô. Ngay trong thời điểm cô hoảng loạn và sợ hãi nhất thì bác sĩ Tân xuất hiện, anh đảo ngược lại vụ án, trình kết quả bệnh tâm thần của cô cho tòa án, vậy nên án của cô mới được miễn. Nhưng dù cho án có không thi hành thì cô cũng buộc phải thôi học, bị trả về nước, vĩnh viễn không thể tiếp tục học hành tại Pháp được nữa. Phải sau này, nhờ vào khả năng nghiệp vụ của bác sĩ Tân, anh mới có thể ép Rose nhận tội đã từng hãm hại Đồng Đồng. Chẳng qua lúc ấy cô và Rose đã về nước, mà cô lại không muốn một lần nữa đứng trước vành móng ngựa. Vậy nên vụ án cô hành hung Rose… người thắng kiện trong mắt mọi người là Rose chứ không phải là cô.
Nhưng mà, kết quả giám định bệnh của cô ở thời điểm đó là thật… không phải là giả!
Đồng Đồng gật gật đầu, cô nói với bác sĩ Tân:
– Bác sĩ yên tâm, tôi ổn mà, chỉ là hơi lo lắng một chút thôi, ngoài ra cũng không cảm thấy giống như trước kia. Trước kia tôi làm gì ngồi yên được giống như bây giờ, anh nghĩ xem có phải không?
Bác sĩ Tân nhìn cô gái kiên cường trước mặt, anh ngoài cười trấn an cô ra, cũng không biết nên nói thêm gì với cô nữa. Bởi lẽ Đồng Đồng không cần anh phải trấn an, cô là người có khả năng vượt qua nghịch cảnh rất tốt, tốt còn hơn cả người có tố chất tâm lý vững vàng như là anh.
Thế Thịnh im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của Đồng Đồng và bác sĩ Tân, chốc chốc anh lại xoa xoa lưng Đồng Đồng, giống như thay cho lời an ủi trấn an cô. Anh cũng vô cùng lo cho cô, anh không sợ đám người tộc họ làm khó anh, anh chỉ sợ cô gái nhỏ của anh chịu không được sức ép mà thôi.
Thái Phượng vừa bước vào phòng khách lớn đã nhìn thấy Thế Thịnh đang nắm tay Đồng Đồng. Mặc dù không mấy vui nhưng anh cũng không tỏ ra biểu hiện gì khác lạ, chỉ nhàn nhạt cười lấy lệ với Thế Thịnh. Lúc đi ngang qua Đồng Đồng, anh vừa vặn liếc nhìn cô cùng Rose vài cái, giống như là quan sát, cũng giống như là ra hiệu điều gì đó…
Rose nhìn thấy Thái Phượng, cô ta mừng như bắt được vàng, cũng không còn nét mặt lấm lét lo sợ như vừa rồi nữa. Chỉ có Đồng Đồng là khác lạ, khi nhìn thấy Thái Phượng, cô đột nhiên cảm thấy mất tự nhiên, giống như có gì đó cứ nghẹn nghẹn nhoi nhói ở trong lòng vậy.
Các vị trưởng bối có vai vế đã đến đông đủ, Đồng Đồng nhìn xung quanh một vòng, tay cô run run, cô đột nhiên quay sang nói với Thế Thịnh.
– Thịnh… em ra ngoài gọi cho phó tổng, em còn có việc quan trọng quên mất phải báo cáo cho chị ấy.
Thế Thịnh quay sang nhìn cô, anh lo lắng hỏi:
– Có cần anh đi theo em không?
Đồng Đồng lắc đầu trả lời, cô cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh:
– Không cần đâu anh, em gọi xong sẽ vào ngay, nhanh mà.
Thế Thịnh cũng không cảm thấy có gì khác lạ, anh khẽ gật đầu, còn dặn dò cô gọi xong phải nhanh quay trở vào trong. Chỉ có bác sĩ Tân là cảm thấy Đồng Đồng có chút gì đó không đúng lắm nhưng mà anh lại nghĩ, có đôi khi là do Đồng Đồng căng thẳng quá cũng nên. Bởi vì chuyện lần này có liên quan đến hạnh phúc cả đời của cô, một chút lo lắng cũng là lẽ thường tình.
Đồng Đồng đeo theo túi xách, cô vờ cầm điện thoại áp vào tai, trong lúc mọi người không để ý, cô đi thẳng ra cổng, một đường đi đến chiếc ô tô màu đen đang đậu chờ sẵn phía trong góc. Đôi mắt cô lúc này đỏ hoen, cõi lòng đau đến quặng thắt, bước chân run rẩy như người bị bệnh. Ngàn lần vạn lần, cô cũng không bao giờ muốn phải rời đi theo kiểu này… không bao giờ muốn phải rời xa Thế Thịnh.
Người ở trong xe đã chờ cô từ sớm, vừa thấy cô đến, anh ta đã mở cửa, nói gấp với cô:
– Cô Đồng, mời cô, hy vọng cô đừng làm hỏng việc quan trọng của ông chủ.
Đồng Đồng hít vào một hơi thật sâu, cô cố ngăn cho nước mắt không chảy ra, những gì cô đã quyết định, cô chắc chắn sẽ không thay đổi, nhất là những chuyện liên quan đến tương lai của Thế Thịnh. Khom người ngồi vào trong xe, cánh cửa xe nhanh chóng đóng lại, chưa đến mấy giây sau, bánh xe đã gấp gáp lăn bánh rời đi.
Đồng Đồng nhìn qua cửa kính xe, từng dòng nước mắt không nhịn được mà chảy dài xuống má, cô phải gấp gáp lau vội đi, cố khiến cho bản thân mình phải trở nên thật kiên cường và mạnh mẽ.
Thế Thịnh… chắc anh ấy vẫn chưa biết là cô đã rời đi rồi, rời xa vòng tay bảo vệ của anh. Từ lúc trở về bên cạnh anh, được anh chấp nhận, cô chưa từng nghĩ sẽ phải rời xa anh như thế này. Dù cho có khó khăn, dù cho có hiểu lầm thì cô cũng muốn được ở bên cạnh anh, càng lâu càng tốt. Nhưng mà, giống như ý trời đã định, cô phải rời khỏi anh, phải luôn bảo vệ cho anh, bảo vệ cho tương lai huy hoàn của anh. Chỉ khi cô không ở bên cạnh anh thì cuộc sống của anh mới thật sự trở nên tốt đẹp… thật sự.
Cô nhìn vào cánh cổng lớn của nhà khách Hoàng gia, nước mắt ứa ra, cõi lòng quặng thắt đến nghẹn ngào. Lần này rời đi như vậy… biết đến khi nào bọn cô mới có thể gặp lại nhau?!
_________________________
Đồng Đồng được đưa đến một biệt thự thật lớn, cô đã phải thay đến mấy xe, ngồi hơn một tiếng đi đường, cuối cùng bọn họ mới chịu đưa cô đến biệt thự này. Vất vả một buổi sáng nhưng mãi đến gần trưa thì “ông chủ” của tên áo đen vừa rồi mới chịu xuất hiện để cho cô gặp mặt.
Thái Phượng mở cửa phòng của Đồng Đồng, anh nhìn thấy cô đang ngồi trên ghế, hai mắt nhìn chằm chằm về phía cánh cửa, ánh nhìn lạnh lùng ngăn cách. Anh khẽ nhíu mày, có hơi khó chịu, mặc dù không hẳn coi là có tình cảm với cô nhưng anh rất ghét cái cảm giác bị người khác ghét bỏ. Đặc biệt là giống như biểu hiện lạnh lùng xa cách đầy khinh thường của cô dành cho anh lúc này.
Anh bước vào trong phòng, thong thả đi đến ngồi xuống giường, mặt đối mặt với Đồng Đồng, anh hỏi:
– Làm gì em nhìn tôi như vậy? Hay vì em không thích căn phòng này?
Đồng Đồng cười nhạt:
– Phòng này được thiết kế theo sở thích của tôi đúng không? Tôi nhìn cách bày trí này rất hợp với tôi đấy, không biết là anh chuẩn bị từ khi nào vậy?
Thái Phượng tự tin trả lời:
– Không lâu lắm đâu, hơn một tháng trước.
Đồng Đồng gật gù, cô tỏ ra ngạc nhiên:
– Ồ, đã chuẩn bị lâu như vậy rồi à, xem ra là anh quyết tâm lắm trong việc chia rẽ tôi và Thế Thịnh nhỉ?
Thái Phượng nhướn vai cười với cô:
– Hết cách, tôi khá là thích tính cách cùng gương mặt của em, mà tôi lại càng thích thú hơn nữa khi nhìn thấy Thế Thịnh phải đau khổ. Xin lỗi vì làm em đau lòng vậy.
Đồng Đồng đứng thẳng dậy, cô đi đến trước mặt Thái Phượng, ung dung và kiên định nói từng chữ:
– Cảm ơn anh vì anh biết xin lỗi tôi. Bây giờ anh cũng nên giữ lời hứa đi chứ? Đoạn video đó đâu? Tôi được giữ bản gốc, đúng không?
Thái Phượng khẽ chau mày nhìn cô:
– Đồng Đồng, em tuyệt tình với tôi như vậy à? Em đòi hỏi thế này… không sợ tôi phản kèo với em sao?
Đồng Đồng nhướng mắt nhìn anh ta:
– Phản kèo? Anh làm người không giữ chữ tín như vậy hả Thái Phượng? Nhưng mà không sao, anh cứ giữ đoạn video đó đi, dù sao thì khi tôi không còn trên đời này nữa… anh có thể lấy đoạn video đó mà cúng viếng cho hồn ma của tôi… được đấy chứ hả?
Thái Phượng đứng thẳng dậy, anh siết chặt cổ tay cô, mặt đối mặt với cô, anh cười lạnh:
– Đồng Đồng, em doạ chết để khiến tôi sợ phải không, em đừng…
Đồng Đồng cắt ngang lời của anh, cô cười lớn, nụ cười lạnh lẽo đến ghê rợn:
– Tôi dọa anh? Anh nghĩ một người bị bệnh tâm thần dọa anh á? Tôi nói rồi, tôi không sợ chết, anh cứ thử phản kèo với tôi đi, xem tôi có thể làm gì để khiến anh hối hận cả đời. Tôi mất Thế Thịnh, mất hạnh phúc, tôi chỉ còn đoạn video kia để tiếp tục sống… nếu anh lừa tôi… anh cứ chờ ngày đem x.ác tôi đi t.iêu h.ủy là vừa. À, mà không chỉ có mình tôi đâu, còn cả… đứa bé trong bụng tôi đây này. Là một x.ác hai m.ạng… một x.ác hai m.ạng đấy anh có tin không?
Đồng Đồng vừa nói vừa run, cô coi như dùng hết tất cả những gì cô có để chống trả kiên cường với Thái Phượng. Cô biết anh ta là con người xảo quyệt, chưa chắc anh ta sẽ đưa bản video gốc cho cô. Nhưng cô không tin là anh ta lại ngu ngốc không màng đến sống chết của cô như vậy. Anh ta còn cần cô để đối phó với Thế Thịnh, nhất định anh ta sẽ không để cho cô chết, nhất định sẽ không…
Đồng Đồng suy tính có cẩn thận và chu đáo đến đâu thì cô cũng không thể suy tính được một việc, đó là Thái Phượng rất có cảm tình với cô. Anh ép giữ cô bên cạnh, một phần là vì muốn đối phó với Thế Thịnh, một phần là vì thích cô. Nhưng lúc này khi nghe cô nói cô có thai… anh thật sự kinh ngạc đến mở tròn hai mắt. Ngàn tính vạn tính lại không thể tính được rằng, Đồng Đồng thế mà lại… mang thai.
– Em nói cái gì? Em có thai?
Đồng Đồng quật cường trả lời anh:
– Phải, tôi có thai, là con của Thế Thịnh. Anh có giỏi thì cứ phản kèo với tôi, tôi dùng cả mạng sống này của tôi và con để đấu với anh. Thái Phượng, làm người đừng nên tàn nhẫn như vậy, tôi đã chấp nhận đến đây, vậy anh cũng nên giữ lấy lời hứa của mình. Anh muốn đấu với Thế Thịnh đúng không? Được, anh cứ đấu, công bằng mà đấu, đừng làm trò bẩn chơi khăm anh ấy như vậy. Đoạn video kia… Thế Thịnh chơi gái thế nào… giết người thế nào… mau đưa bản gốc cho tôi!
Đồng Đồng tính toán rất kỹ rồi, cô không thể cứ để Thái Phượng nắm thóp cô và Thế Thịnh như vậy được. Lần này, cô muốn chơi một ván bài thật lớn, cái giá đặt cược… là cả cuộc đời cô!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!